Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ

Chương 74: "Đây là thoại bản ta tự mình viết, tặng cho cô nương."



Trong vòng một đêm, thay triều đổi triều đại, thanh toán thanh toán, thăng quan thăng quan.

Hai mươi hai tháng giêng, trời mưa to, Tùy lục cô nương trầm mặc cầm một chiếc dù, xin đến Tiêu gia hiện giờ… Ngũ phu nhân họ Tiêu.

Nàng muốn gặp Chiết Tịch Lam.

Xuân Huỳnh vội đón nàng vào trong nhà, Tùy lục cô nương vốn đã không thích nói chuyện, hiện giờ đột nhiên gặp phải biến cố lớn nên lại càng thêm ít nói, dọc đường đi chẳng hề nói một lời, đến lúc trông thấy Chiết Tịch Lam, nàng mới gắng gượng cười cười: "Chiết cô nương, ta sắp theo a nương đi Túc Châu rồi."

Chiết Tịch Lam khẽ ừ một tiếng, kéo tay nàng nói: "Rời khỏi nơi này cũng tốt, sau này cô nương phải sống tốt, có chuyện gì cứ viết thư cho ta, chuyện ta có thể giúp thì nhất định sẽ giúp."

Tùy lục cô nương nở một nụ cười khó coi hơn cả khóc: "Ừm."

Tiên đế bệnh nặng, phế Thái tử quá cố lại muốn nhân dịp Tiên đế bệnh nặng mà cướp cung, bị Tứ Hoàng tử nhìn thấu, cứu Tiên đế. Nhưng Tiên đế lại bị phế Thái tử làm cho tức chết… Đây là lí do thoái thác của triều đình.

Trong đó, lại có rất nhiều tình tiết nhỏ dần dần được bổ sung. Ví dụ như, Tùy phụ dẫn Tùy gia đi theo phế Thái tử bức vua thoái vị, quả thật là phản tặc, cũng may Tùy Du Chuẩn trung thành với vua, dùng đao uy hiếp phế Thái tử, lúc này mới bình định lại được.

Tân đế hận Tùy gia nhưng lại bởi vì Tùy Du Chuẩn cứu giá có công, cho nên công tội bù trừ, cho phép trẻ nhỏ, gia quyến nữ trong nhà về nhà, nhưng người trưởng thành đáng giết thì phải giết, đáng lưu đày cũng phải lưu đày.

Với tư cách con trai nối dõi đích xuất của Tùy gia, phụ thân của Tùy lục cô nương bị phán chém đầu lập tức hành quyết, ông ấy quyết đoán kịp thời hoà ly với thê tử, rồi sau đó thỉnh cầu Yến gia đưa cả nhà các nàng về Túc Châu là nhà mẹ đẻ của mẫu thân Tùy lục cô nương.

Ngày hôm trước, Tùy lão gia vừa mới chết, Tùy mẫu không dám ở lại lâu, chỉ sợ Tân đế thấy các nàng vẫn còn sống ở kinh đô, nhớ tới ngày tháng bị Tùy gia làm khó dễ lúc trước, thế nên muốn ngay lập tức lên đường.

Tùy lục cô nương nhân lúc a nương thu dọn hòm xiểng đã đi ra ngoài đến Tiêu phủ. Nàng trưởng thành trong vòng một đêm, đã mất đi phụ thân và huynh trưởng cũng không có ngã xuống, mà lấy từ trong tay áo ra một quyển sách.

Đây là sách nàng tự viết.

Nàng nghiêm túc nói: "Đây là thoại bản ta tự mình viết, tặng cho cô nương."

Chiết Tịch Lam nhận lấy, vừa nhìn đã thấy dòng chữ viết trên trang đầu tiên Khoái ý ân cừu kiếm và Sơn gian nhất lũ phong, lòng nàng thắt lại, ngẩng đầu nhìn nàng ấy, thấy hốc mắt Tùy lục cô nương đã đỏ, tay túm chặt vào đùi, hít sâu một hơi, không để cho bản thân khóc lên: "Mùng bảy đầu năm chính là ngày mà di mẫu cô nương dọn ra kia*, Nhị ca ca từ bên ngoài về, huynh ấy mang điểm tâm về cho ta, sau đó hỏi ta có thể đổi Khoái ý ân cừu kiếm thành Uyên ương song tình kiếm hay không, ta không đồng ý."

"Huynh ấy hỏi ta, có thể để cho Kiếm và Gió ở bên nhau hay không, ta cũng không đồng ý."

Chiết Tịch Lam bắt đầu trầm mặc, không biết nên nói gì.

Tùy lục cô nương cũng không cần nàng trả lời, chỉ nói: "Thoại bản này, ta chỉ viết đoạn đầu, vì Nhất lũ phong cô nương đã có vị hôn phu mà gác lại. Trì hoãn đến bây giờ, cho dù viết cái gì cũng đều không tốt, dứt khoát muốn tặng nó cho cô nương."

Chiết Tịch Lam gật gật đầu: "Ta sẽ giữ cẩn thận."

Tùy lục cô nương lại nói: "Sau này ta còn muốn viết câu chuyện của Uyên ương song tình kiếm và Sơn gian nhất lũ phong, ta muốn để cho bọn họ ở bên nhau, có được không?"

Giọng nói của Chiết Tịch Lam hơi run rẩy, cúi đầu: "Được."

Tùy lục cô nương bèn đứng lên: "Vậy, vậy ta đi đây."

Chiết Tịch Lam lại kéo nàng ấy: "Ta có thể nhờ cô nương làm cho ta một việc không?"

Tùy lục cô nương mờ mịt gật đầu: "Ta có thể làm gì cho cô nương?"

Chiết Tịch Lam vội chạy vào trong phòng, lấy từ trong phòng ra một cái rương nhỏ  Mở rương ra thì thấy bên trong đặt ba cái đèn Trường Minh bằng ngọc lưu ly.

Nàng nói: "Ta mua rồi nhưng lại lần lữa không biết nên thờ cúng ở đâu. Mộ của Tùy phu nhân và Tùy ngũ cô nương đều dời từ nghĩa trang của Tùy gia đi Ninh Châu, Nhị ca ca của cô nương cũng chôn cất ở bên cạnh họ, nhưng ở bên kia tuy rằng có người nhà mẹ đẻ của Tùy phu nhân cúng tế lại chưa chắc đã có người thành tâm."

"Ta lại ở kinh đô, chỉ có thể cung phụng đèn lưu ly của họ ở Minh Giác Tự, nhưng ta nghĩ họ không muốn ở lại kinh đô."

"Nên muốn nhờ cô nương, nhờ cô nương giúp ta cung phụng ba cái đèn này ở Túc Châu."

Tùy lục cô nương trịnh trọng nhận lấy: "Nhất định ta sẽ thờ cúng bọn họ thật tốt."

Hai người lại không có gì để nói nữa, nhìn nhau không nói gì, Tùy lục cô nương đột nhiên nhìn mưa to ở bên ngoài nói: "Nếu như, nếu như ban đầu ta viết hai người gặp nhau vào một ngày trời nắng rực rỡ thì tốt rồi."

Lúc đầu Chiết Tịch Lam còn không hiểu ý của nàng ấy, đến sau khi đã tiễn nàng ấy lên xe ngựa, cầm dù đứng trong mưa tiễn biệt rồi về trong nhà, giở xem thoại bản nàng ấy tặng thì ngay tức khắc mắt đẫm lệ.

Bên trong thoại bản viết:【Có một ngày, một kiếm khách tên là Khoái ý ân cừu kiếm gặp một cô nương, ngày ấy trời mưa to, trùng hợp hai người trú mưa ở trong núi, Khoái ý ân cừu kiếm nhìn thấy cô nương đeo cung tên trên lưng nên biết nàng cũng là người trong giang hồ, đã nói ra danh hiệu của mình, tiếp theo đó là hỏi danh hiệu của nàng. Nhưng cô nương lại cảm thấy danh hiệu của Khoái Ý ân cừu kiếm quá tùy tiện, là nói bừa, thế nên cũng bịa ra một cái tên: Sơn gian nhất lũ phong.】

Lời này cứ như kim đâm, làm cho lòng nàng trở nên đau xót, nước mắt như ngọc trai rơi xuống, khóc không thành tiếng, làm nhoè đi mọi thứ trước mắt.

Bởi vì những việc hắn đã từng trải qua tương tự với nàng, cho nên thấy hứng thú với nàng. Nhưng nàng lại không biết quá khứ của hắn.

Bọn họ bởi vì đều từng bị ướt mưa, đều muốn trú mưa nên đã gặp gỡ. Hắn tùy tiện ngẫu hứng báo ra danh hiệu của mình nhưng nàng chưa từng tin hắn.

Giữa hai người chưa bao giờ có lòng tin chân chính.

Hắn giả giả thật thật, không thể hiểu được. Nàng có con đường mà bản thân muốn đi, như gió trong núi, chẳng bao giờ vì một thanh kiếm dính máu mà dừng lại.

Đến cuối cùng, cái gì cũng đều đã muộn. Bọn họ không được tính là trời xui đất khiến, chỉ có thể xem là bèo nước gặp nhau.

Nàng buông sách xuống, dùng tay áo lau lau nước mắt, hít sâu mấy hơi, đẩy cửa sổ ra. Ban Minh Nhụy tiến vào, gọi nàng: "Muội vẫn ổn chứ?"

Chiết Tịch Lam: "Minh Nhụy a tỷ, tỷ nói xem, người trên thế gian, chuyện trên thế gian, vì sao cứ nhất định phải sống sống chết chết, giày vò lẫn nhau chứ?"

Ban Minh Nhụy trầm mặc, rồi sau đó nói: "Có lẽ đây chính là con người."

Nàng hỏi: "Lúc Tùy lục cô nương rời di, tinh thần ổn không?"

Chiết Tịch Lam lắc đầu: "Không ổn, vừa mới mất cha và a huynh, còn có Tùy gia nhiều người như vậy, ổn không nổi, chẳng qua là gắng gượng chống đỡ, đến lúc đến Túc Châu ổn định lại, e là sẽ ốm nặng một trận."

Ban Minh Nhụy thở dài.

"Nàng ấy không nói gặp ta, ta cũng sợ gặp nàng ấy, nàng ấy nhát gan, rụt rè như vậy, gặp ta còn phải chào hỏi, tốt hơn là dứt khoát không gặp."

Chiết Tịch Lam vâng một tiếng: "Có thể có nhiều người sống được như vậy, tất cả gia quyến nữ đều sống sót, đã là không dễ gì có được rồi, muội nghe nói… Nghe nói tất cả gia quyến nữ của Tần gia đều sung quan kỹ."

Ban Minh Nhụy gật đầu, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều không có dáng vẻ vui mừng. Hận là từng hận, nhưng thật sự khi bọn họ trở thành quan kỹ, trong lòng lại làm thế nào cũng không dễ chịu được."

"Vương triều hưng thịnh suy tàn, xưa nay đã luôn như vậy, không biết lần này có thể thái bình được bao lâu."

"Ai biết được đây..."

Mưa to tràn đầy, trong phòng lần nữa vắng lặng trở lại.……...........