Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ

Chương 51: Thịnh Trường Dực vẻ mặt nhàn nhạt, đi tới phía trước một bước, đứng ở trước mặt nàng.



Lão phu nhân Anh quốc công có thể để cho Yến Hạc Lâm đi gặp Chiết Tịch Lam ở ngày thọ thần hôm ấy của bà, chứng tỏ lúc ấy bà đã đồng ý cho Yến Hạc Lâm cưới Chiết Tịch Lam. Bà vốn chưa từng nghĩ Chiết Tịch Lam sẽ từ chối.

Theo bà thấy, một tiểu cô nương đến từ biên thành Vân Châu, căn bản không từ chối nổi đại tướng quân đương thời, không từ chối nổi nhi tử của Anh quốc công, không từ chối nổi sự quyền quý và phú quý đầy trời này, càng không từ chối nổi sự thâm tình này của tình lang.

Dù là quyền thế, phú quý, tiền tài, sự si tình, Hạc Lâm nhà bà không thua các thiếu gia thế gia của kinh đô một chút nào, nàng không có lý do gì để từ chối.

Nói một lời thật lòng, nếu không phải Hạc Lâm trải qua kiếp nạn trở về thì bà cũng không đồng ý hôn sự này. Nhưng lúc ấy bà không thể nói ra nổi bất cứ lời từ chối nào.

Thế là chỉ có thể đồng ý. Bà còn nghĩ, nếu như Chiết Tịch Lam không hiểu quy củ, thì bà sẽ tự mình dạy bảo, nếu như Chiết Tịch Lam không hiểu hậu trạch, thì bà sẽ đích thân che chở.

Dù sao thì bà cũng khỏe mạnh, luôn có thể giúp đỡ một chút.

Trong lều, Lão phu nhân Anh quốc công nhớ tới suy nghĩ lúc trước thì lắc lắc đầu, thở dài một tiếng, nói với Yến Hạc Lâm: "Nhưng ta có thể đối xử với nàng như vậy, là ta tâm địa không xấu, chứ không phải trong lòng cam tâm tình nguyện. Cho nên lúc đó sai tiểu nha hoàn làm đổ chén trà, dẫn nàng đi hậu trạch thay xiêm y, ta cũng từng lặng lẽ nhìn thoáng qua nàng một cái, trong lòng lại sinh ra rất nhiều cảm giác không cam lòng."

"Con là tiểu bối có tiền đồ nhất của Yến gia, con không nên như vậy, không nên kết duyên với cô nương có thân thế như vậy."

Yến Hạc Lâm cười khổ một tiếng: "Lúc ấy quả thật con chưa từng nghĩ tới những chuyện này, chưa từng nghĩ xem ý kiến của mọi người, con cho là con che chở cho nàng thì ổn rồi. Nhưng khi nàng từ chối con, con lại có thể hiểu rõ chỗ khó của nàng, con ở tiền viện, không ở hậu trạch, nếu như người ở hậu trạch thật lòng gây khó dễ với nàng, con cũng không che chở được."

Kinh đô bao nhiêu phu nhân là im hơi lặng tiếng chết trong sự tính kế của hậu trạch. Hắn không hiểu những thứ âm mưu mềm như bông này, nàng cũng không hiểu. Nàng là cô nương Vân Châu cưỡi ngựa dữ, có thể bắn chết mã tặc, nhưng không biết những thủ đoạn trong bông có kim này.

Cho nên nàng suy nghĩ rõ ràng rồi, không tin tưởng tổ mẫu, cũng không tin hắn.

Lão phu nhân Anh quốc công gật đầu: "Phải, nàng không thích hợp làm Tam thiếu phu nhân của phủ Anh quốc công. Ta không đồng ý nàng, cũng không phải ta không chấp nhận con người này của nàng, mà là thân phận nàng kiến thức không đủ."

www.wattpad.com/user/thilathila

Bà nghiêm túc nói: "Hạc Lâm, cho dù con cưới nàng về, ta chỉ xem nàng là một con mèo cưng, con chó cưng mà con thích, bởi vì ta cũng đủ yêu thích con, cho nên yêu ai yêu cả đường đi, cũng bằng lòng chăm nom mèo nhỏ chó nhỏ của con."

Bà thở dài nói: "Ta xuất thân thế gia, khó tránh khỏi ngạo mạn, cho nên có thành kiến như vậy. Nhưng ta cũng không phải phụ nhân hậu trạch bình thường, cũng được tính là người đã trải qua ba triều, ta cũng có thể nhìn ra được cô nương như thế nào có thể gánh vác được trọng trách của phủ Anh quốc công."

Bà rất nghiêm túc nói với Yến Hạc Lâm: "Ta nói từ đầu đến đuôi với con, nói rõ suy nghĩ của ta, cũng là muốn đánh tan lo ngại của con và nàng, ta lúc này, có thể đảm bảo với con và nàng, chắc chắn ta không phải là xem nàng thành một con mèo con chó nhỏ, ta là xem nàng thành nữ tử có thể cùng con kề vai sánh bước, có thể chống đỡ một nửa phủ đệ phủ Anh quốc công."

"Con đi nói chuyện với nàng lần nữa đi, băn khoăn của nàng, lo lắng của nàng, ta đều có thể giải quyết giúp nàng."

"Hạc Lâm, lúc này, ta là đang hỏi cưới tức phụ tốt cho con, mà không phải là hỏi cưới cho con một con chim hoàng yến mà con thích."

Trong lòng Yến Hạc Lâm vui mừng, bày ra tới trên mặt: "Tổ mẫu, có những lời này của người, con cảm thấy hẳn là nàng sẽ buông lỏng chủ kiến một chút."

Lão phu nhân Anh quốc công cười lên: "Con đi đi, đi nói cho nàng nghe lời của ta. Ta biết, cô nương như vậy cần người khác tôn trọng, chúng ta liền cho nàng đủ tôn trọng, mà lúc này ta cũng thật lòng thật dạ hỏi cưới nàng. "

Bà đứng lên, kéo tay Yến Hạc Lâm nói: "Nam tử theo đuổi nữ tử, thì phải dựa vào một chút sức lực. Nếu con nghe nàng, chỉ muốn âm thầm bảo vệ nàng, không đi chiếm lấy nàng, đây mới là bôi nhọ tình si."

Yến Hạc Lâm cười nói: "Mặc dù nàng nói lời kiên quyết, nhưng tôn nhi cũng không từ bỏ. Chỉ là... Chỉ là có một số việc cần phải giải quyết đã, để nàng an tâm, không cần hốt hoảng lo sợ nữa, lấy thêm thành ý này nữa đi gặp nàng ạ."

Tuy Lão phu nhân Anh quốc công không biết là chuyện gì, nhưng khuyên nhủ: "Loại chuyện nhân duyên này, nào có thể đợi được, sau khi ta suy nghĩ thông suốt, đã nói với phụ thân con, phụ thân con cũng đồng ý, ta đây mới nói cho con."

"Phủ Anh quốc công đồng ý hôn sự này, con chỉ cần dùng thành ý của con đi thuyết phục nàng là được."

Yến Hạc Lâm nhận sự chỉ dạy, sau đó hỏi: "Tổ mẫu, mẫu thân biết việc này không ạ?"

Lão phu nhân Anh quốc công lắc đầu: "Ta còn chưa kịp nói cho mẫu thân con biết. Nhưng hẳn là nàng sẽ vui mừng cho con. Người làm nương, con lại trong tình cảnh thế này, nàng sẽ không phản đối."

Yến Hạc Lâm nghĩ nghĩ: "Con đi tìm cô nương nói trước, rồi sau đó lại viết một lá thư dùng khoái mã đưa về kinh cho mẫu thân."

Hắn đứng lên liền đi, có thể thấy được là nôn nóng khó dằn nổi. Lão phu nhân Anh quốc công cười lắc đầu: "Tiểu tử ngốc, còn chờ cái gì... Ngày thường nó cũng không phải là người biết chờ đợi như vậy, lần này có lẽ là quá quý trọng, không dám lỗ mãng xúc động."

Bà nào biết được, Yến Hạc Lâm đây là bị Thịnh Trường Dực dẫn đi vào trong mương.

Lần thứ nhất gặp mặt cô nương sau khi hắn về kinh, là vì chuyện Tùy Du Chuẩn làm ngựa của Phó Sư Sư kinh sợ mà cùng Thịnh Trường Dực nói chuyện.

Rồi sau đó lại thấy Thịnh Trường Dực nói hiện giờ cô nương đã là chim sợ cành cong, nhất định phải trấn an tốt mới được.

Cô nương quá mức thận trọng, cảnh giác mạnh, lời Thịnh Trường Dực nói quả thật có lý, mặc dù biết hắn cũng có tà tâm, nhưng cũng bởi vì lợi ích của hai phủ và có chung kẻ địch là Tùy Du Chuẩn nên lựa chọn hợp tác, kết quả lại bị dẫn vào cống ngầm rãnh mương.

www.wattpad.com/user/thilathila

Hắn không tranh không cướp như vậy, trực tiếp để cho Chiết Tịch Lam nhanh chóng chọn xong Ban Minh Kỳ.

Kỳ thật, hắn cũng không thể ngờ được là Chiết Tịch Lam có thể chọn xong nhanh như vậy. Từ thọ thần của Lão phu nhân Anh quốc công ngày mồng tám tháng chạp đến bây giờ, cũng chỉ mới trôi qua mười một ngày thôi.

Mười một ngày, có lẽ cô nương khác vẫn còn buồn đau cho duyên phận giữa hắn và nàng, nhưng nàng đã chỉnh đốn xong tâm tình, chọn xong người, ném ra khăn tay.

Nàng thật sự là quá nhanh, dẫn đến tất cả mọi người đều rất bối rối.

Bỏ kẻ ngốc Phó Lý kia ra, Thịnh Trường Dực rõ ràng cũng đã căng thẳng hơn, Tùy Du Chuẩn lập tức trở nên không kiềm chế được. Mà ngay cả chính hắn, cũng muốn tiếp thu lời khuyên của tổ mẫu, không đi con đường từ từ quét sạch mối nguy cho nàng kia của Thịnh Trường Dực, muốn gọn gàng dứt khoát nói ra tâm ý của mình lần nữa.

Dù cho bây giờ hắn đi nói, cũng sẽ khiến nàng giật mình, khiến nàng sợ hãi.



Hắn đi tới ngoài cửa, thở ra một hơi khí đục. Vào thời khắc này, thế mà hắn lại cảm thấy Tùy Du Chuẩn có một câu nói rất đúng.

Trong chuyện tình cảm, không thể trở thành Phật. Bồ Tát cao cao tại thượng, mặc dù được nàng tôn kính, yêu thích, nhưng cũng chẳng có tí ích lợi gì.

Hắn đi nhanh về phía trước, đi về phía trước lều của Nam Lăng hầu.

Một bên khác, Tùy Du Chuẩn cũng đang nghe di mẫu "tốt bụng" của hắn nói chuyện về Chiết Tịch Lam.

Nhà mẹ đẻ của mẫu thân Tùy Du Chuẩn là thế gia Ninh gia ở Túc Châu. Lúc ấy gả đến kinh đô, của hồi môn mười dặm phố dài, hai thanh ngọc như ý được Tiên đế ban thưởng mở đường, mang theo vô số của hồi môn trong tiếng diễn tấu tiến vào cửa Tùy Gia.

Năm tiếp theo, di mẫu của hắn cũng gả đến nhà Lâm các lão ở kinh đô, trở thành tông phụ Lâm gia hiện giờ, chưởng quản công việc lớn nhỏ trong hậu trạch Lâm gia.

Nhưng không giống sự dịu dàng của Tùy mẫu, Lâm di mẫu cả người đầy khả năng, cực đoan, dã tâm bừng bừng.

Tùy Du Chuẩn nhớ mẫu thân từng nói, nếu di mẫu là nam nhi lang, thì sẽ không có việc của cữu cữu. Trong những năm này, mặc dù di mẫu đã xuất giá, nhưng vẫn nhúng tay vào việc của Ninh gia như trước.

Nhưng khi Lâm lão đại nhân Lâm gia cáo lão hồi hương, gia chủ Lâm gia bây giờ, cũng chính là trượng phu của Lâm di mẫu, chỉ là Thị lang Lễ bộ, Lâm gia đã không còn có quyền thế giống lúc trước nữa.

Bởi vì quan hệ của Tùy Gia, Lâm gia được tính là thần tử bên phía Thái tử, nhưng bản thân Thái tử cũng bị trói buộc, Lâm đại nhân làm người không thông minh, vậy nên không hề được trọng dụng. Ở mãi vị trí Thị lang không thăng lên được.

Nhưng mà hai năm trước... Hai năm trước, Lâm đại nhân lên chức Thượng thư Lễ bộ.

Ánh mắt Tùy Du Chuẩn trở nên đâm người.

Hai năm trước, mẫu thân và tiểu muội bị giết, lại để cho những kẻ này được hời.

Nguyên một đám bọn họ xin hắn lấy đại cục làm trọng, nguyên một đám sau khi để cho hắn ngẫm lại, bọn họ thu hồi quyền lợi mà Tùy Gia cho hắn, dùng cái này trói buộc hắn, nhưng lại muốn dùng hắn, cảm thấy hắn là người của Tùy Gia, mà không phải là người của Ninh gia, còn muốn hắn làm rạng rỡ tổ tông.

www.wattpad.com/user/thilathila

Bọn họ nói, Thái tử và Hoàng Hậu không xấu, chỉ là lỡ tay, chỉ là ngoài ý muốn. Chuyện này không thể nói, nếu nói ra rồi, Tùy Gia không còn đường lui nữa.

Hắn còn nhớ rõ bản thân muốn cầm đao tiến cung đi chém Thái tử, nhưng phụ thân lại lấy dây thừng trói hắn ở trên giường. Hắn gào thét hỏi phụ thân vì sao, phụ thân tát một cái vào mặt hắn, chỉ nói một câu.

"Bệ hạ đã ngầm chấp nhận."

"Bọn họ nói mẫu thân với muội muội của con bị bệnh, lúc ấy ta cảm thấy không ổn. Tiến cung, lại thấy màn che tầng tầng lớp lớp."

Tùy phụ co quắp ngồi dưới đất, bụm mặt, khóc rống nói: "Khương thái y đang bắt mạch cho mẫu thân và muội muội của con. Họ nằm trên giường, có màn lụa che, chỉ vươn tay ra. Cái tay kia căn bản không phải là tay của mẫu thân và muội muội con."

"Trương công công bên cạnh Bệ hạ đứng ở một bên nói với ta: "Phu nhân và cô nương bị nhiễm phong hàn, sau khi Bệ hạ biết đã vô cùng lo lắng, nên sai lão nô đến xem."

Tùy phụ: "Hẳn là con hiểu được đây là có ý gì."

Đương nhiên Tùy Du Chuẩn hiểu được đây là có ý gì. Đây có ý là không cho phép Thái tử gặp chuyện không may.

Hắn hỏi phụ thân: "Cho nên, chúng ta cứ không báo thù sao?"

Tùy phụ trầm mặc một hồi, hỏi hắn: "Con báo thù thế nào đây? Giết Thái tử sao?"

"Tùy Gia hơn 130 người, cùng đi theo mẫu thân và muội muội của con, cùng đi theo con tìm chết sao?"

Từ trước đến nay ở một khắc đó, Tùy Du Chuẩn đã hận phụ thân hơn cả hận Thái tử. Hắn hung tợn nhìn phụ thân: "Phụ thân làm như vậy, có khác gì đồng loã với Thái tử, có khác gì đích thân giết chết mẫu thân và muội muội đâu?

Tùy phụ trầm mặc, lại hỏi hắn: "Còn con làm thế nào để bảo vệ hơn 130 người này đây? "

"Mẫu thân con chỉ sinh ra con với muội muội của con, nhưng những thứ huynh đệ, những thứ tỷ muội khác của con, còn có một nhà Nhị bá, một nhà Tam bá... Con làm sao để bảo vệ được bọn họ đây?"

Tùy Du Chuẩn cười lạnh: "Tại sao chúng ta còn phải bảo vệ Thái tử, vì sao chúng ta không thể đầu phục Tứ hoàng tử?"

"Hoàng Hậu và Thái tử muốn dùng muội muội khống chế chúng ta, chẳng phải là bởi vì chúng ta cũng không có đối địch với Tứ hoàng tử sao?"

Tùy phụ lại nhìn hắn nói: "Chẳng lẽ con thật sự không rõ ý của Bệ hạ sao?"

"Thái tử muốn dùng muội muội của con làm Trắc Phi đến để tiến thêm một bước kéo lấy chúng ta, nhưng Bệ hạ lại không muốn. Mẫu thân và muội muội của con đã chết, Bệ hạ không giao Thái tử ra, một là vẫn chưa muốn vứt bỏ Thái tử, hai là sẽ rất vui khi thấy chúng ta và Thái tử triệt để náo loạn sụp đổ."

Ông ta nói: "Chúng ta chỉ có thể bảo vệ Bệ hạ, không thể lại đi đụng vào Tứ Hoàng Tử nữa. Nếu như thật sự dám thò tay, một khi Bệ hạ phát hiện được, có khác gì chúng ta giết Thái tử đâu."

Ông ta từ từ đứng lên, đi tháo dây thừng trên người Tùy Du Chuẩn ra: "Sống và chết, đều là thần tử. Quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Du Chuẩn, con thân ở trong triều, nhất định phải hiểu rõ điểm này."

"Con hận ta, nhưng ta lại không thể không nói cho con biết, từ nay về sau, chúng ta không thể cách xa Thái tử, còn phải càng thêm thân cận hắn."

"Hắn không dám dùng ta, nhưng dám dùng con. Nếu tương lai có cơ hội, chúng ta có thể giết hắn. Nhưng không phải hiện tại, Du Chuẩn, con phải nhịn xuống."

Nhịn xuống, nhịn xuống như thế nào?

Hắn đã nhịn hai năm, lại càng ngày càng không nhìn thấy hy vọng.

Hắn hung ác nham hiểm nhìn về phía Lâm di mẫu. Cái chết của mẫu thân và muội muội, ngoại trừ phụ thân với hắn biết được, thì còn có Lâm di mẫu. Bà ta quả thật là một nữ nhân thông minh, bà ta quá hiểu a nương, cũng quá hiểu Hoàng hậu.

Phụ thân nói, sau khi a nương chết, buổi tối Lâm di mẫu đã trực tiếp mở quan tài của mẫu thân và tiểu muội ra.

Phụ thân đã nói việc này cho bà ta biết.

Hoàng Hậu và Thái tử không biết Lâm di mẫu biết việc này, bà ta cũng không nói ra. Trái lại bà ta còn cảm thấy đây là một cơ hội.

Bà ta nói với phụ thân, việc này đã khó có thể đi báo thù, chi bằng rèn sắt khi còn nóng, lấy chỗ tốt trước. Thế là, Lâm đại nhân thăng chức. Thế là, Tùy phụ cũng thăng chức. Thế là, tất cả mọi người đều vui.

Chỉ cần mẫu thân và muội muội chết đi, chỉ có hắn được xem là một người được đền bù tổn thất, hết lần này lượt khác được dung túng. Tựa như như thế thì bọn họ đã có thể tha thứ cho chính mình.

Ánh mắt của Tùy Du Chuẩn lại lần nữa có phần u ám.

www.wattpad.com/user/thilathila

Về chuyện di mẫu biết nguyên nhân cái chết của mẫu thân và muội muội, đều là phụ thân nói với hắn. Lúc đầu hắn không điều tra, nhưng về sau lại cảm thấy bất thường.

Tại sao một người như phụ thân lại tin tưởng di mẫu như vậy?

Cho đến khi, hắn nhìn thấy một màn đáng hổ thẹn của phụ thân cùng di mẫu.

Hắn lẳng lặng nhìn, cũng không quấy rầy. Hắn chỉ là càng cảm thấy tất cả mọi người đều đáng chết.

Đều đáng chết, hắn cũng phải chết.

Hắn nhìn người vẫn đang nói là bồi thường cho sự ẩn nhẫn của hắn, đột nhiên nhếch khóe miệng lên: "Di mẫu, di mẫu sẽ làm thế nào để hỏi cưới nàng cho con?"

Lâm di mẫu cười nói: "Việc này còn không đơn giản sao? Hôm qua nàng ta đã bác bỏ mặt mũi của Thái tử, là người mà Vân Vương mang đến. Nhưng một nữ tử, nữ nhi của quan nhỏ ở Vân Châu, có uy hiếp gì? Chẳng qua là một quân cờ, đối phó nàng ta bị Bệ hạ phát giác, đó mới gọi là trúng kế của bọn chúng."

"Ta vốn nghĩ, nếu như con thích, còn không bằng nạp nàng ta làm thiếp thất. Nhưng dù sao nàng ta cũng là người được Vân Vương Thế Tử mang đến, phụ thân bây giờ lại là nhân vật Bệ hạ có thể nhớ rõ, nữ nhi của Thông phán Thanh Châu, làm thiếp không thích hợp."

"Ta lại nghĩ, chi bằng cưới nàng ta. Nếu như ngày sau con chán ghét nàng ta, ta cũng có cách làm cho nàng ta nhường chỗ."

Tùy Du Chuẩn nghe xong, tư thế trở nên lười nhác, hắn cười cười: "Di mẫu, nếu như người thật sự có thể hỏi cưới nàng cho con, con thật sự là cầu còn không được."

"Nhưng mà di mẫu, con sợ di mẫu cầu không được."

Lâm di mẫu cũng cười: "Du Chuẩn, thủ đoạn của phụ nhân, lợi hại khác xa nhiều so với tưởng tượng của con."

Tùy Du Chuẩn quay người, vừa đi vừa nói: "Vậy thì con đây xin đợi tin vui của di mẫu."

Hắn vén rèm lên đi ra ngoài, một chùm ánh sáng chói mắt chiếu đến, hắn nheo nheo mắt, đột nhiên cười lên, nhìn lên trời lẩm bẩm một mình: "Ép cưới sao... Tiểu Sơn Phong, hai vị Bồ Tát hộ thân kia của nàng, cũng đừng làm cho ta thất vọng nhé."

Xử lí hắn gọn gàng như vậy, xử lí di mẫu sẽ là cảnh tượng gì đây?

Hắn chậc một tiếng, chậm rì rì đi về phía trước lều của phủ Nam Lăng Hầu.

"Nhưng ta không phải Bồ Tát, ta cũng sắp chết rồi, trước khi chết phải đòi chút chỗ tốt chứ."



Yêu cũng được, hận cũng tốt, nhớ kỹ hắn là được.

.............

Mà lúc này, Chiết Tịch Lam không hề biết tính toán của bọn họ.

Đối với nàng mà nói, sau khi đến kinh đô, mỗi một ngày đều sống rất "cẩn thận". Việc lớn việc nhỏ phát sinh không ngừng, giống như nàng chưa có một ngày sống dễ dàng thoải mái.

Chuyện này quả thật không giống với dự đoán của nàng lúc vào kinh. Nhưng mà mặc dù không thuận lợi nhiều, kết quả cũng là kết quả tốt.

Trong lòng nàng, nàng cảm thấy bản thân đã giải quyết xong tất cả phiền toái rồi. Nàng vạch đầu ngón tay ra, đếm từng chút một công trạng của mình.

... Nàng đã đạp rớt Phó Lý, đã xử lý Phó Sư Sư quấy rối, đã phân rõ giới hạn với tướng quân, đã ước định xong việc thành hôn với biểu huynh.

Hiện giờ chỉ còn một tên Tùy Du Chuẩn đột nhiên đồi bại. Về phần Tần gia, nàng biết trước mắt mình không xen tay vào được.

Tuy cả hai chuyện phía sau làm cho nàng trằn trọc khó ngủ, nhưng những mưa gió những năm này, nàng không hề đưa phần lo lắng này quấn vào cuộc sống. Than ngắn thở dài sẽ chỉ làm cho số mệnh của mình yếu đi, khiến cho người bên cạnh đều cảm thấy bản thân âu sầu, mọi người lại cùng nhau âu sầu.

Nàng không hề muốn như vậy. Nàng thích binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, nàng thích gặp phải phiền toái thì đi giải quyết ngay.

Nếu như quả thật là không giải quyết nổi, vậy thì là vận mệnh không tử tế, thản nhiên chấp nhận là được. Là sống hay là chết, kỳ thật không hề đáng để sợ hãi. Chẳng qua là sẽ khá đáng tiếc mà thôi.

Nàng nghĩ được rõ ràng, cho nên rất là mong đợi được gặp mặt Trưởng công chúa Khang Định, cùng Thịnh Trường Dực bàn bạc, loại bỏ cái kẻ phiền toái Tùy Du Chuẩn này ra khỏi tầm mắt bản thân.

Thế là buổi chiều sau khi Ngũ phu nhân và Đại phu nhân lại dẫn Ban tam cô nương cùng Tứ cô nương đi ra ngoài gặp các vị phu nhân, nàng không đi săn bắn nữa, mà nhờ Ban Minh Nhụy cùng mình đi tìm Thịnh Trường Dực.

Hiện giờ đã nói bí mật ra hết rồi, nàng cũng không cần một mình lén lén lút lút nữa. Cảm giác có một đồng bọn thật sự rất không tồi.

Nàng còn đi chỗ Ban Minh Kỳ, nhờ hắn và Bá Thương cùng đi theo mình và Minh Nhụy a tỷ đi tìm Thịnh Trường Dực.

Ban Minh Kỳ kinh ngạc đến phát ngốc, sau khi ngơ ngác một hồi lâu mới hỏi nàng: "Muội để ta, để ta và Bá Thương cùng đi với muội và Minh Nhụy, đi tìm Vân Vương Thế Tử?"

Chiết Tịch Lam dạ dạ gật đầu, nhìn vô cùng ngoan ngoãn, cười lên con mắt cong cong: "Phải ạ, muội muốn hỏi ngài ấy xem chuyện ngày hôm qua, còn cả chuyện về Tùy Du Chuẩn. Trong chuyện này nhất định có chuyện mà chúng ta không biết. Chúng ta không biết, nhưng chắc chắn là Vân Vương Thế tử biết."

"Nhưng muội với Minh Nhụy a tỷ là hai cô nương chưa thành hôn, không tiện đi một mình. Nên muốn đưa cả huynh với Bá Thương cùng đi."

Ban Minh Nhụy cũng gật đầu: "Bọn muội đã nghĩ xong rồi, cứ nói là để cho Bá Thương đi thỉnh giáo võ nghệ, Đại ca ca huynh cũng muốn thỉnh giáo một chút, dù sao nam nhân nào không thích học võ đâu?"

Hiện giờ đang ở đông săn, lí do này không bới móc ra chỗ sai được.

Chiết Tịch Lam gật đầu, nàng cảm thấy lí do mình nghĩ rất tốt: "Đúng ạ, Thế tử gia rất giỏi cưỡi ngựa bắn cung, tuy biểu huynh là văn nhân, nhưng mà trong lòng hâm mộ, vì thế nên dẫn theo Bá Thương đến thỉnh giáo."

Ban Minh Kỳ không biết nên khóc hay cười, nghiêm túc nhìn mặt Chiết Tịch Lam. Nàng đang vô cùng vui vẻ, tựa như muộn phiền đã hoàn toàn tan đi hết, giống như là nhận định lúc này xuất phát đi về phía trước, giải quyết vật cản trên con đường đi về phía trước rồi, thì có thể một đường đường suôn sẻ.

www.wattpad.com/user/thilathila

Nhưng....

Ban Minh Kỳ nắm cổ tay thở dài!

... Vấn đề căn bản không phải là một mình Tùy Du Chuẩn! Vấn đề căn bản là Thịnh Trường Dực cũng là một con chim chim xấu mà!

Biểu muội à, muội biết hay không, Thịnh Trường Dực cũng là một kẻ thèm muốn muội!

Lúc này, Ban Minh Kỳ giống như dự đoán trước của Ngũ phu nhân, suy nghĩ không hề nằm ở việc lúc trước biểu muội có từng ném khăn tay không, mà vẫn luôn nằm bên trong uy hiếp.

Dẫu sao hiện tại mặc kệ nàng từng ném hay là chưa từng ném khăn tay, những người này đều đang nhìn chằm chằm như hổ đói.

Dù là Yến tướng quân mà hắn cho là có phong thái quân tử nhất, nhìn ánh mắt kia, cũng không giống là từ bỏ.

Ban Minh Kỳ lại thở dài. Chiết Tịch Lam có hơi khó hiểu: "Biểu huynh, huynh đang nghĩ cái gì vậy ạ?"

Ban Minh Kỳ thay đổi sắc mặt: "Không có gì... chỉ là muốn đi sớm về sớm, buổi chiều về còn phải viết thơ."

Chiết Tịch Lam cười gật đầu: "Vâng ạ!"

Nàng thật sự rất ngoan nha... Ban Minh Kỳ xấu hổ, cảm thấy lo lắng vừa mới rồi của mình có khả năng là không cần thiết.

Bởi vì đầy lòng đầy mắt nàng đều là suy nghĩ giết lại Tùy Du Chuẩn, Thịnh Trường Dực ở trong mắt nàng...

Hắn chần chờ hỏi: "Biểu muội, muội cảm thấy, Vân Vương Thế Tử là người như thế nào?"

Chiết Tịch Lam nghiêm túc nói: "Ngài ấy là một người tốt ạ."

Còn đề cử nói: "Biểu huynh, con người ngài ấy thật sự rất tốt, huynh có thể nghiên cứu thảo luận sử thư thêm với ngài ấy. Ngài ấy rất lợi hại."

Ban Minh Kỳ liền cười lên.

Hắn nhanh chóng bóc một quả quýt cho nàng ăn: "Ừ, người tốt trên đời không nhiều lắm, chúng ta phải quý trọng."

Thế tử gia cứ làm người tốt đi, hy vọng hắn nghẹn cả đời, dù sao thì biểu muội cũng không biết được tâm tư của hắn.

Chiết Tịch Lam nhận lấy quả quýt lại muốn đi, ánh mắt trong veo: "Biểu huynh, chúng ta đi thôi ạ."

Ban Minh Kỳ chống nạng đứng dậy: "Được, chúng ta đi gặp người tốt thôi."

Hai chữ người tốt, hắn nói đến vô cùng nặng. Nhưng Chiết Tịch Lam không nghe ra. Trong lòng nàng đều là một lát nữa muốn hỏi Thịnh Trường Dực cái gì.

Trước tiên nàng và Ban Minh Nhụy mang theo Chiết Bá Thương cùng Ban Minh Kỳ dắt ngựa đi đến bãi đất trống trước lều. Nữ tử không tiện vào trong doanh trại, nên kêu Ban Minh Kỳ và Bá Thương đi mời người trước.

Bá Thương liền nói: "Biểu huynh chống nạng, không tiện di chuyển, cứ để đệ đi đi. Đệ nhìn thấy Kim Đản đại ca rồi!"

Chiết Tịch Lam nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đã quen thuộc với Thịnh Trường Dực, nên gật đầu: "Vậy đệ đi đi."

Chiết Bá Thương liền cười chạy đi qua: "Kim Đản đại ca!"

Kim Đản nhìn một cái, cười lên: "Là Bá Thương à."

Lúc Bá Thương mới tới kinh đô còn rất hoang mang cùng ngại ngùng, nhưng hiện giờ đã thành cao thủ tán gẫu nói ngọt không luống cuống, nhét cho Kim Đản một bao hạt dưa nhỏ trước, lại hỏi: "Kim Đản đại ca, đệ rất nhớ huynh đó, vốn muốn thỉnh giáo võ nghệ của huynh, nhưng hôm nay đệ muốn học bắn tên, nên muốn xin Thế tử gia dạy đệ."

"A tỷ của đệ và Minh Nhụy biểu tỷ Minh Kỳ biểu huynh cũng tới."

Kim Đản hoàn toàn không hiểu ý hắn, cười nói: "Giết gà sao lại dùng dao mổ trâu, ta đến dạy đệ là được, nào cần dùng tới Thế tử gia chứ."

Hắn dùng một tay nhấc bổng Bá Thương lên, đặt trên vai: "Đệ gầy quá, phải ăn nhiều chút, bằng không thì học không tốt. Kéo cung bắn tên rất cần sức."

Bá Thương chớp chớp mắt.

Gần đây hắn đi theo các huynh đệ Nghiêm gia học người kinh đô nói chuyện nói quanh co lòng vòng, chẳng lẽ học sai rồi? Kim Đản đại ca vậy mà nghe không hiểu.

Hắn trầm tư, rất nhanh đã hiểu Kim Đản đại ca là người Vân Châu, không phải người kinh đô. Nên thành thật khom người cúi đầu, ngồi ở trên vai hắn ghé sát vào lỗ tai của hắn: "Kim Đản đại ca, là a tỷ của đệ tìm Thế tử gia, huynh nói với Thế tử gia một chút?"

Kim Đản lại mở to hai mắt nhìn. Rồi sau đó lập tức quay người, dẫm thịch thịch thịch bước nhanh gạt mành lều sang một bên: "Thế tử gia... Thế tử gia..."

Thịnh Sóc đang hầu hạ thế tử gia ăn trưa... bởi vì quá nhiều việc, Thế tử gia vốn không kịp ăn bữa trưa, buổi sáng lúc quay lại môi khô, hắn nhìn là biết ngay cả một buổi sáng Thế tử gia không uống một miếng nước nào.

Nên đau lòng tự mình đi lấy đồ ăn tới khuyên Thế tử gia dùng bữa.

Kết quả Thế tử gia vừa ăn mấy miếng, cái tên Kim Đản không có mắt nhìn này lại kêu la tiến vào.

Hắn nhăn mày lại, nhìn cũng không nhìn mắng: "Ngươi kêu gì mà kêu!"

Kim Đản bị hắn mắng như vậy một cái, đầu óc chợt ngừng lại, nói không ra được lời đã nghĩ kỹ, đành phải lắp bắp nói ra mục đích mình đến đây: "Thế tử gia, dao mổ trâu, dao mổ trâu..."

Thịnh Sóc tưởng Kim Đản và Ngân Đản lại làm chuyện ngớ ngẩn, mời Thế tử gia đi xem bọn hắn giết trâu... Lúc trước cũng không phải chưa từng xem loại chuyện ngu ngốc này.

Thế là ngẩng đầu hừ một tiếng: "Ngươi mù hả! Không nhìn thấy Thế tử gia vừa đói vừa khát sao..."



Lời còn chưa nói hết, đã thấy một đôi tay nhỏ bíu trên vai Kim Đản.

Thịnh Sóc: "......"

Quá nương ngươi xúi quẩy, lúc đầu nhìn còn có hơi kỳ dị.

Hắn vừa định đi qua nhìn kỹ một cái, Chiết Bá Thương lại tận dụng lực hút của hai chân, chân bắt chéo quanh eo Kim Đản nhảy lên trên, hai tay mượn lực, khó khăn bò lên bả vai Kim Đản.

Nguy hiểm quá, thiếu chút nữa đã bị vung rớt xuống rồi.

Hắn lau lau mồ hôi, cười chào hỏi Thịnh Sóc: "Sóc ca!"

Thịnh Sóc: "......"

Hắn buồn cười nói: "Là Bá Thương hả."

Lúc này Thịnh Trường Dực mới ngẩng đầu lên, hoàn toàn không cần Bá Thương nói, hỏi: "A tỷ của đệ gọi ta?"

Bá Thương vẫn có hơi sợ Thịnh Trường Dực. Mặc dù hắn là người tốt, nhưng người tốt không cười, cũng làm cho người nhìn sợ hãi.

Hắn yếu ớt gật đầu, nói ngắn gọn: "A tỷ ở bãi cỏ phía trước ạ."

Thịnh Trường Dực đứng lên ngay, vốn muốn lập tức đi, nhưng dừng bước lại, lại đi vòng qua cái giá treo mấy cái cung ở một bên cầm cung tên quay lại.

www.wattpad.com/user/thilathila

Bá Thương nhìn cái cung bên trên có nhiều viên bảo thạch sáng chói kia.

Ý nghĩ đầu tiên của hắn là chắc chắn a tỷ sẽ thích cái cung bảo thạch này. Ý nghĩ thứ hai còn chưa kịp nghĩ, thì thấy Thế tử gia đã như một trận gió sải bước đi qua trước mặt hắn.

Mành cửa mở, mành cửa khép lại. Người không thấy nữa.

Hắn và Kim Đản đại ca đều kinh ngạc đến há to miệng.

Kim Đản lẩm bẩm nói: "Không phải Thế tử gia vừa đói vừa khát sao..."

Không ăn xong đã lại đi sao? Trông Chiết cô nương cũng không có chuyện gì quan trọng mà.

Thịnh Sóc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lườm hắn, Kim Đản bị hắn lườm, cho là bản thân nói sai, nhưng cũng không biết là nói sai cái gì nha.

Hắn đành phải vắt hết óc nói ngoa ngược lại lời nói vừa rồi: "Vậy, vậy Thế tử gia đói khát?"

Thịnh Sóc tiếp tục lườm.

Kim Đản bối rối. Này cũng không đúng?

Thịnh Sóc vỗ một cái vào ót của hắn, tức giận nói: "Cái tên đầu đất nhà ngươi!"

Hắn nhấc Chiết Bá Thương lên vai mình ngồi: "Bá Thương à, đệ còn nhỏ, chớ chơi với kẻ đần."

Hắn khiêng người cũng mặc kệ Kim Đản, bước nhanh đuổi theo bước chân của Thế tử gia. Nhưng chắc chắn là theo không kịp.

Chân của Thịnh Trường Dực dài, bước chân lớn, đến lúc hắn khiêng Bá Thương đến, Thịnh Trường Dực đã đến rồi.

Rồi sau đó đã nhìn thấy Thế tử gia cùng đại thiếu gia phủ Nam Lăng Hầu mắt to trừng mắt nhỏ, hai người vậy mà khó có được đã trầm mặc.

Thịnh Sóc cũng trầm mặc.

Nhưng mà, đúng vào lúc này, hắn nhìn thấy ở cách đó không xa, tướng quân Yến Hạc Lâm của phủ Anh quốc công, Tùy Du Chuẩn của Tùy gia đều bước ra từ cửa doanh trại, đi về phía trước.

Sau đó nhìn thấy tình huống của bên này, cùng dừng bước.

Sau đó nữa, hai người đều đi về phía bên này.

Hắn vẫn luôn đi theo Thế tử gia, biết được hai vị này đều có tình cũ cùng Chiết cô nương, Thế tử gia bọn hắn thuộc kẻ đến sau.

Vì thế, do dự nhìn nhìn người này, lại nhìn nhìn kẻ kia, dứt khoát lui ra sau một bước, giao cho Thế tử gia đối phó.

Mà Chiết Tịch Lam vẫn hoàn toàn không biết đằng sau đã đến hai người, cười nói với Thịnh Trường Dực: "Thế tử gia, không ngờ người đến kinh đô không lâu, cũng đã thích nạm bảo thạch ở trên cung tên rồi."

Ban Minh Kỳ kéo kéo tay áo của nàng: "Biểu muội, phía sau... Muội nhìn phía sau."

Chiết Tịch Lam quay người nhìn một cái, sững sờ.

Thịnh Trường Dực vẻ mặt nhàn nhạt, đi tới phía trước một bước, đứng ở trước mặt nàng.

Ngăn hai người nàng và Ban Minh Kỳ lại.

Nàng thò đầu ra từ phía sau hắn, không nhìn Tùy Du Chuẩn, chỉ nhìn Yến Hạc Lâm một cái, nghi ngờ nói: "Tướng quân? Ngài có việc gì thế ạ?"

Có vẻ như đến tìm nàng.

Rồi sau đó lại nhìn về phía Tùy Du Chuẩn, thầm nói một câu xúi quẩy.