Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 347: Tránh ra!



Phía sau cánh cửa là không gian tối đen như mực.

Thấy vậy, Phương Vỹ Huyền đã biết là mình chọn sai.

“Gàoo…”

Bên trong tối đen như mực, phát ra tiếng sói tru.

Rồi sau đó, một con sói có hình thể to lớn, cả người là bộ lông màu đen xuất hiện.

Phương Vỹ Huyền nhận ra con sói này.

Sói mắt đen, yêu thú cấp sáu.

“Gào!”

Sói mắt đen há cái miệng đỏ như chậu máu phi về phía Phương Vỹ Huyền.

“Ầm!”

Phương Vỹ Huyền đánh ra một quyền, cả người con sói mắt đen này lập tức nổ tung!

“Nhưng nếu đây là khó khăn, vậy có hơi đơn giản.” Phương Vỹ Huyền đi đến trước cánh cửa thứ hai, đẩy cửa ra.

Lúc này, bên trong cánh cửa là một con rối cả người phát ra ánh sáng màu đồng.

Nó đi ra cửa, rồi nhanh chóng tung một quyền về phía Phương Vỹ Huyền.

“Ầm!”

Lại một quyền, Phương Vỹ Huyền đã phá hủy con rối này.
Tiếp theo, Phương Vỹ Huyền lại mở ra cánh cửa thứ ba…

Nếu như không tìm được cửa chính xác, thì sau mỗi cánh cửa sẽ xuất hiện một kẻ thù.

Thực lực của kẻ thù có lẽ ở mức yêu thú cấp sáu.

Phương Vỹ Huyền đánh bay năm kẻ thù, rồi sau đó đẩy cánh cửa thứ sáu ra.

Bên trong cánh cửa này cuối cùng không có kẻ thù xuất hiện.

Phương Vỹ Huyền đi vào trong đó, phía trước vốn tối đen như mực đột nhiên phát ra ánh sáng.

Đây là do một rương báu vật phát sáng.

Phương Vỹ Huyền đi lên trước, muốn mở rương báu vật ra, không ngờ phát hiện ra cái rương đã bị khóa.

Rồi sau đó, cảnh tượng trước mặt Phương Vỹ Huyền đột nhiên thay đổi, xung quanh xuất hiện hàng loạt vách đá.

“Mê cung?”

Phương Vỹ Huyền sửng sốt một chút.

Quả nhiên, không dễ dàng lấy được truyền thừa của đạo nhân Vô Cực như vậy.
Anh phải đi hết cái mê cung này, lấy được chìa khóa rương báu vật, sau đó mới có thể mở rương báu vật ra.

Phương Vỹ Huyền nhìn rương báu vật trước mặt, trong mắt lóe ý cười.

Rương báu vật đã ở ngay trước mặt, anh căn bản chẳng cần phải tìm chìa khóa.

Phương Vỹ Huyền đi lên trước, nhìn ổ khóa rương báu vật.

Cái khóa này tỏa ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, bên trên còn phủ sức mạnh cấm chế nhàn nhạt.

Trong tình huống này, những tu sĩ Nguyên Anh kỳ chỉ có thể ngoan ngoãn đi tìm chìa khóa.

Lúc đạo nhân Vô Cực thiết lập chìa khóa, chắc chắn không thể ngờ mấy ngàn năm sau truyền thừa của ông ta sẽ tiếp đón một kẻ không nói đạo lý, thích phá hoại quy tắc như Phương Vỹ Huyền!

“Cạch!”

Phương Vỹ Huyền tung một quyền trên đầu khóa.

Khóa vàng lập tức xuất hiện vết nứt, rồi sau đó hoàn toàn vỡ nát!
Phương Vỹ Huyền ném ổ khóa sang một bên, mở rương báu vật ra.

“Cạch!”

Bên trong rương báu vật lập tức phát ra tia sáng lóa mắt, một lúc lâu sau mới bắt đầu tan đi.

Bên trong rương báu vật để một bàn Âm Dương.

Bên trái cực âm, bên phải cực dương.

Đây chính là pháp bảo mà đạo nhân Vô Cực chuyên dùng.

Phương Vỹ Huyền cầm lấy bàn Âm Dương, lập tức cảm nhận được một luồng hơi thở thuần khiết tự nhiên, đồng thời nó rung lắc thật mạnh.

Pháp bảo cấp bậc này đã có ý thức tự chủ.

Sau quá nhiều năm, được con người chạm vào lần nữa, nó lập tức muốn nhận chủ ngay.

Phương Vỹ Huyền không hiểu biết nhiều về đạo nhân Vô Cực, cho nên cũng không biết tác dụng cụ thể của bàn Âm Dương.

“Chẳng lẽ là một món pháp bảo không gian?” Phương Vỹ Huyền cảm nhận được bàn Âm Dương tản mát ra không gian chi lực nhè nhẹ, phỏng đoán.
Phương Vỹ Huyền cũng không suy nghĩ cẩn thận.

Anh biết lúc này bảy ngọn núi lửa đều có người trèo lên.

Anh cần phải nắm chặt thời gian, giành được truyền thừa có liên quan đến linh khí trước mọi người!

Vì thế, Phương Vỹ Huyền bỏ bàn Âm Dương vào trong túi trữ vật, chuẩn bị rời đi.

Vào ngay lúc này, dưới chân Phương Vỹ Huyền đột nhiên nổi lên một luồng sáng trắng.

Rồi sau đó, có một luồng sức mạnh không gian đánh úp lại.

Giây tiếp theo, bóng dáng Phương Vỹ Huyền xuất hiện ở chỗ phân nhánh trước núi Liệt Diễm.

Cùng lúc đó, chùm ánh sáng màu đỏ phun ra từ miệng núi lửa trên ngọn núi đầu tiên đã biến mất không còn.

Phương Vỹ Huyền đứng ở tại chỗ, rồi sau đó xung quanh hiện lên từng bóng từng bóng người.

Những võ giả đang trèo lên ngọn núi lửa đầu tiên đều bị truyền tống lại vị trí này.
“Truyền thừa bị lấy đi sẽ lập tức truyền tống tất cả những người tham gia thử thách ra ngoài, rất thú vị.” Phương Vỹ Huyền thầm nghĩ.

Vẻ mặt những võ giả bị truyền tống ra ngoài đầy mơ hồ, đưa mắt nhìn nhau.

Có một đội võ giả trong đó đã sắp trèo lên đến đỉnh núi lửa.

Vốn bọn họ còn đang rất phấn khích, cho rằng sắp nhận được truyền thừa.

Nhưng bọn họ lại không thể ngờ được rằng, chỉ chớp mắt, thế mà bọn họ đã quay lại điểm xuất phát!

“Đã có chuyện gì?” Có võ giả không thể nào chấp nhận được thực tế, hét to lên chất vấn.

“Nhìn kìa! Chùm sáng trên ngọn núi lửa này đã không còn nữa…”  Có một võ giả phát hiện ra điều này, ngạc nhiên hét lên.

Các võ giả đồng loạt ngẩng đầu lên phát hiện điều này.

Cái này chứng tỏ điều gì?
Chẳng lẽ… Truyền thừa đã bị người khác cầm đi?

“Chuyện này không thể nào! Rõ ràng chúng tôi là đội đi tuốt đằng trước, đến chúng tôi còn chưa kịp đi lên đến đỉnh ngọn núi lửa, sao có thể có người lấy được truyền thừa đi chứ?” Tên võ tôn kia hét lớn.

Những võ giả khác chìm trong im lặng, sắc mặt không dễ nhìn.

Bọn họ phải chịu áp lực nặng nề, bò đi một đoạn đường dài như thế, nhưng chỉ chớp mắt tất cả nỗ lực đã hóa thành bọt nước, làm cho bọn họ cảm thấy vô cùng tức tối khó chịu.

Nhất là Mãn Kỳ Trang có xuất thân tôn quý, lúc này tức giận đến mức đỏ bừng cả mắt, cả giận nói: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

Sắc mặt của Vũ Đình Nguyên đứng bên cạnh âm trầm, nhìn ngọn núi lửa phía trước, rồi lại nhìn sáu ngọn núi lửa còn lại.
Sáu ngọn núi lửa kia vẫn giống như lúc trước, vẫn phát ra những chùm tia sáng có màu sắc khác nhau, hiển nhiên không có bất kỳ vấn đề gì.

Chỉ có ngọn núi lửa đầu tiên có vấn đề, nói vậy khả năng truyền thừa đã bị cướp đi rất lớn.

Là ai?

Vũ Đình Nguyên nhìn quanh bốn phía, ánh mắt sắc bén.

Mà sắc mặt Nguyệt Tử Tinh lúc này cũng không tốt, nhìn lướt qua đám người xung quanh.

“Hơi thở do bàn Âm Dương phát ra chắc chắn sẽ bị phát hiện, nơi này không nên ở lâu.”

Phương Vỹ Huyền nghĩ như vậy, lập tức bước lên con đường đi lên ngọn núi lửa thứ hai.

Có thể phát hiện ngay lúc này, tầm mắt Nguyệt Tử Tinh đang dán chặt trên người Phương Vỹ Huyền.

“Trên người anh tỏa ra hơi thở khác thường, lúc này còn chuẩn bị lặng lẽ rời đi, chẳng lẽ…”

Nguyệt Tử Tinh híp mắt, thân hình chớp động, trong thời gian ngắn đã đi đến trước mặt Phương Vỹ Huyền, ngăn cản đường đi của Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền ngẩng đầu nhìn về phía Nguyệt Tử Tinh.

Trên mặt Nguyệt Tử Tinh lộ ra nụ cười âm trầm lạnh lẽo, không mở miệng mà dùng chân khí truyền âm nói: “Có phải anh đã cướp đi truyền thừa của ngọn núi này không?”

Phương Vỹ Huyền lắc đầu.

“Tôi có thể cảm nhận được trong túi trữ vật của anh tản mát ra hơi thở cổ xưa, đó là thứ gì?” Nguyệt Tử Tinh hỏi.

“Không liên quan tới anh.” Phương Vỹ Huyền lập tức trả lời.

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Nguyệt Tử Tinh càng thêm xán lạn.

“Anh đưa túi trữ vật cho tôi nhìn một cái, nếu bên trong không có gì bất thường, tôi sẽ xin lỗi anh.”

Sắc mặt Phương Vỹ Huyền rất thờ ơ, nói: “Tránh ra.”

“Xem ra quả nhiên truyền thừa bên trong ngọn núi lửa này đã ở trong tay anh rồi.” Nụ cười tươi rói trên mặt Nguyệt Tử Tinh chợt biến mất, lạnh giọng nói: “Một kẻ hèn có tu vi cảnh giới Thiên Tiên, thế mà lại có thể đoạt lấy truyền thừa trước nhiều võ giả như chúng tôi… Thôi thì tôi sẽ cho anh thêm một lựa chọn.”
“Nói cho tôi biết anh dùng cách gì để nhanh chóng đi vào trong núi lửa, lấy được truyền thừa?”

“Có phải trên người anh có gì pháp khí đặc biệt hay không?”

Phương Vỹ Huyền nhìn Nguyệt Tử Tinh trước mặt, thờ ơ nói: “Tôi lặp lại lần nữa, tránh ra.”

“Được thôi, xem ra anh lựa chọn con đường thứ ba.” Khí thế trên người Nguyệt Tử Tinh đột nhiên bùng nổ, lạnh lùng nói: “Cũng được, chỉ cần gϊếŧ chết anh, cho dù là vật truyền thừa hay pháp khí đặc biệt đều là của tôi.”

Hơi thở tu vi trên người Phương Vỹ Huyền tỏ rõ anh chỉ là một võ giả cảnh Thiên Tiên.

Đương nhiên, Nguyệt Tử Tinh cũng không xem thường Phương Vỹ Huyền.

Anh ta biết có khả năng Phương Vỹ Huyền nắm giữ thuật pháp, hoặc là pháp bảo che giấu hơi thở tu vi nào đó.

Phương Vỹ Huyền có thể cướp lấy truyền thừa trước một đám võ giả, chắc chắn là có bản lĩnh nhất định.
Nhưng vật truyền thừa và cách thức có thể nhanh chóng tiến vào núi lửa đã ở ngay trước mắt, Nguyệt Tử Tinh tuyệt đối không thể buông tha!

Anh ta phỏng đoán thực lực của Phương Vỹ Huyền cao lắm cũng chỉ ở là Võ Tôn mà thôi!

Là Võ Tôn Điên Phong, Nguyệt Tử Tinh đứng sừng sững trong giới Võ đạo khu vực Trung Bộ đương nhiên sẽ không sợ hãi!

Những võ tôn bình thường ở trước mặt anh ta không khác gì con kiến, một bàn tay là có thể đè chết!

“Để mạng lại đi.” Nguyệt Tử Tinh lạnh giọng nói, tung ra một chưởng lên đầu Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền vươn tay trái bắt lấy cánh tay Nguyệt Tử Tinh.

Nhưng dù vậy, chân khí ẩn chứa trong tay Nguyệt Tử Tinh vẫn đánh lên đầu Phương Vỹ Huyền.

“Ầm!”

Một tiếng vang lớn, không khí khuếch tán.

Cách võ giả xung quanh đều giật mình kinh ngạc, đồng loạt nhìn ra bên ngoài.
Sao đột nhiên có người đánh nhau vậy?

Các võ giả không hiểu đầu cua tai nheo thế nào.

Mà bên trong bụi mù, Phương Vỹ Huyền đã bắt đầu đấu tay đôi với Nguyệt Tử Tinh.

Đòn tấn công của Nguyệt Tử Tinh hung mãnh, mỗi một kích đều đánh thẳng vào điểm yếu của Phương Vỹ Huyền.

Ánh mắt Phương Vỹ Huyền rất thờ ơ.

Anh còn muốn đi đến sáu ngọn núi lửa lấy truyền thừa, không có thời gian để lãng phí ở đây.

Lại tránh được một quyền của Nguyệt Tử Tinh, Phương Vỹ Huyền lùi về sau một bước, tay phải siết chặt thành nắm đấm, trên nắm tay nổi lên một luồng sáng vàng nhàn nhạt!

Nguyệt Tử Tinh bắt lấy cơ hội động tác Phương Vỹ Huyền chậm đi, trong tay ngưng tụ một con đao ngắn, đâm mạnh lên trán Phương Vỹ Huyền!

“Chết đi!”

Lưỡi đao ngắn đâm thẳng vào chính giữa trán Phương Vỹ Huyền.
Nguyệt Tử Tinh trợn to hai mắt, trong mắt tràn đầy kɧoáı ©ảʍ khát máu.

Trong dự đoán của anh ta, giây tiếp theo Phương Vỹ Huyền sẽ bị anh ta chém thành hai nửa.

“Keng!”

Ngay khi lưỡi dao chạm vào cái trán Phương Vỹ Huyền đã phát ra tiếng kim loại va chạm mạnh vào nhau!

Rồi sau đó, lưỡi dao lập tức gãy ngang!

“Sao có thể?” Sắc mặt Nguyệt Tử Tinh thay đổi.

Lúc này, Phương Vỹ Huyền hé mắt lên, ánh mắt thờ ơ nhìn Nguyệt Tử Tinh.

Nhìn thấy ánh mắt này, Nguyệt Tử Tinh đột nhiên cảm nhận được hơi thở cái chết dần buông xuống.

Cú đấm tay phải của Phương Vỹ Huyền tung ra, lao thẳng về phía trái lồng ngực Nguyệt Tử Tinh.

Tốc độ của một quyền này thật sự quá nhanh, cơ thể Nguyệt Tử Tinh ở quá gần Phương Vỹ Huyền, vốn không thể né tránh!

“Ầm!”

Một quyền này của Phương Vỹ Huyền đấm thẳng lên ngực trái của Nguyệt Tử Tinh.
Ngực trái Nguyệt Tử Tinh bị đấm tạo thành một lỗ máu, trái tim lập tức nát như tương!