Ta Thật Không Phải Tuyệt Thế Cao Nhân

Chương 13: Bạch Hổ Thích Cưng Chìu



Sau khi Lý Phàm nghe thấy tiếng mèo kêu, ngay sau đó hạ bút xuống rồi cười một tiếng, nói: "Bố cục đã đủ, vẽ thêm thì sẽ rối, trong bức họa kia cũng không có vị trí của ngươi được."

Hắn quay đầu, lại không thấy ba con đại điểu kia đâu.

Lý Phàm không khỏi có chút nghi ngờ, mới đó sao đã bay đi rồi. . .

Nhưng mà con mèo nhỏ kia vẫn còn ở đó.

Hắn thu hộp vẽ lại đi tới bên cạnh con mèo kia, ngồi xổm xuống.

Bạch Tiểu Tình nhìn khuôn mặt thanh tú của thanh niên này, khóe miệng hắn mỉm cười ôn hòa như vậy, nhưng mà trong lòng nàng lại vô cùng sợ hãi, không thể làm gì khác hơn là: "Meo meo, meo meo meo ~~ "

"Mèo hoang sao?"

Lý Phàm lẩm bẩm nói.

Con mèo trắng nhỏ này cả người trắng như tuyết, không lẫn một chút tạp sắc, hơn nữa mắt to linh động, điềm đạm đáng yêu, ngược lại cũng khiến người yêu mến.

"Vừa vặn trong sân còn thiếu con mèo, liền chứa chấp ngươi đi."

Hắn đưa tay vuốt ve đầu nhỏ của mèo trắng.

Lúc này Bạch Tiểu Tình cực kỳ sợ hãi, không thể làm gì khác hơn là thuận theo, hơn nữa còn kêu meo meo.

Lý Phàm liền bế mèo con đi, xoay người xuống núi.

Bạch Tiểu Tình mới vừa rồi còn có một chút sợ hãi và kiêng kỵ, nhưng mà được Lý Phàm ôm chặt vào trong ngực, trong nháy mắt trên mặt nàng lại lộ ra thần sắc chìm đắm!

Thật thoải mái nha!

Trên người người này đều là đạo vận, mang một loại mùi hương đại đạo, làm mỗi một lỗ chân lông trên người nàng đều thư giãn!

Thật là vĩnh viễn không muốn rời đi!

Chẳng qua là khi Lý Phàm từ trên đường núi gập ghềnh đi xuống, cảm giác của nàng cũng không khá lắm, bởi vì có chút lắc lư a.

Một đại năng như vậy bước đi một bước, thiên địa đều ở dưới chân, vì sao còn phải đi bộ chứ. . .

Bạch Tiểu Tình có chút nghi ngờ, nhưng rất nhanh đều bị nàng ném đến sau ót, bởi vì, trên người thanh niên này quả thực rất thư thái.

Rất nhanh, Lý Phàm tiến vào tiểu sơn thôn.

"Tiểu Lý, ngươi trở lại? Ôi, ngươi nhặt được một con mèo hoang ở đâu đó?"

Trên đường, có người nhiệt tình chào hỏi Lý Phàm, thấy mèo trắng nhỏ trong ngực hắn thì tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc.

"Đúng vậy, nhặt được thì nuôi cũng thú vị."

Lý Phàm cười.

"Ai nha tiểu Lý, ta nói rồi, ngươi là thiếu một cô vợ, nuôi mèo cái gì, trong thôn chúng ta cũng có đại tiểu cô nương chờ ngươi, nuôi một cô vợ không phải là tốt hơn nuôi một con mèo bỏ đi hay sao? Nếu như ngươi nghe thím Lý khuyên thì sớm đã có đứa bé mập mạp mà ôm rồi!"

Bên cạnh có đại thẩm trêu ghẹo, nói: "Nói thật, khuê nữ nhà lão Tôn như thế nào? Người ta rất thích ngươi đó."

Đối mặt với vấn đề này, Lý Phàm bỏ chạy mất dạng.

Trong ngực Lý Phàm, trong mắt to của Bạch Tiểu Tình viết đầy kinh ngạc, những người kia rõ ràng đều là người phàm đó. . .

Đại nhân vật kinh khủng như vậy lại ẩn cư ở trong một tiểu sơn thôn bình thường? Làm bạn với người phàm?

Khi nàng bị Lý Phàm ôm, đi tới sân nhỏ của hắn, trong lòng Bạch Tiểu Tình bỗng nhiên có chút hồi hộp.

Chẳng lẽ mình thật sự bị làm thú cưng sao. . .

Mình dầu gì cũng là công chúa Bạch Hổ a. . .

Vì lỡ bị thương nên rời khỏi sơn mạch, bị thần thú đuổi giết cũng được đi, tại sao còn biến thành sủng vật chứ. . .

Nàng bỗng nhiên có chút kháng cự.

Lý Phàm đã đẩy cửa tiến vào trong sân nhỏ, đặt nàng ở trên bàn đá, bản thân đi vào trong nhà tìm thức ăn cho mèo.

"Hiện tại chính là cơ hội chạy trốn. . ."

Bạch Tiểu Tình mắt to chuyển động, nhẹ nhàng nhảy xuống bàn đá, chuẩn bị hóa thành ánh sáng lung linh chạy trốn.

Nhưng vào thời khắc này, gà vườn đang đi dạo ở một bên bỗng nhiên nhìn Bạch Tiểu Tình một cái.

Trong đầu Bạch Tiểu Tình ầm ầm!

Một cổ sợ hãi xuất phát từ bản năng nhất thời tràn ngập ra, tứ chi của nàng đều mềm nhũn, nằm trên đất!

Đây là tình huống gì. . . Rốt cuộc là cự nghiệt gì mới có uy thế như vậy?

Bạch Tiểu Tình run rẩy!

Thật may lúc này Lý Phàm đã từ phòng đi ra, trong tay hắn cầm một chén con, đi tới thấy mèo trắng nhỏ rơi trên mặt đất, cười một tiếng nói: "Nhìn ngươi nghịch ngợm kìa, té rồi đúng không?"

Nói xong, tiến lên ôm lấy con mèo trắng.

Trong nháy mắt, cái cảm giác như đối mặt với thú dử vạn cổ ở trong lòng Bạch Tiểu Tình biến mất!

Nàng sợ, gan hổ cũng sợ muốn vỡ ra. . .

Trời ạ, kia rốt cuộc là thần thú kinh khủng gì chứ, chỉ là một con cũng làm cho mình hoàn toàn không chịu nổi!

Bất kỳ một con, ở bên ngoài sợ rằng đều có thể là cự thú kinh khủng tạo nên khí thế dữ dội. . .

Đừng nói mình, cho dù phụ hoàng mình, ở trước mặt chúng cũng như con kiến hôi!

Mà vị thanh niên này lại nuôi một đám. . .

Bạch Tiểu Tình cảm thấy ngày hôm nay, miêu sinh quan, không, hổ sinh quan thật là bị lật đổ rồi.

"Nhà hết thịt rồi, cũng không biết ngươi có ăn những thứ này hay không. . ."

Lý Phàm từ trong chén lấy ra một miếng bánh lúa mạch, bẻ thành miếng nhỏ đưa tới bên miệng mèo nhỏ.

Bạch Tiểu Tình vốn còn đắm chìm trong rung động, bỗng nhiên ngửi được mùi thơm bánh lúa mạch, trong đôi mắt to của nàng nhất thời tỏa sáng!

"Meo meo! Meo meo meo!"

Nàng phát ra thanh vui sướng!

Há cái miệng nhỏ ra nuốt một miếng bánh lúa mạch trên tay Lý Phàm vào.

Giờ khắc này, trên mặt nàng lộ ra vẻ mặt hưởng thụ say đắm!

Mẹ ơi!

Ngon bá cháy! !

Hơn nữa, linh tính thật là mạnh. . .

Ngay khi nàng nuốt vào miếng bánh lúa mạch này vào, nàng rõ ràng cảm giác được, Bạch hổ tổ huyết trong cơ thể lại lớn mạnh hơn một phần. . .

Nàng kích động, run rẩy.

Mình gặp được cơ duyên quý hóa nhất trên đời hay sao?

Chẳng lẽ, ở trong cái nhà này, đi theo vị tiền bối này là mình có thể trở thành Thần Thú bạch hổ chân chính sao?

Giờ khắc này, nàng đột nhiên cảm giác được, làm sủng vật cho loài người cũng không phải là không thể chấp nhận. . .

"Hắc, mèo cũng biết hưởng thụ."

Lý Phàm cười, hắn biết mình tài nấu nướng tuyệt đối không tệ, nhưng không nghĩ tới mèo cũng thích ăn.

Giải quyết được phiền não này rồi, nếu không đi đâu mà tìm thịt cho mèo ăn chứ? Giết gà mình cho nó ăn hay sao?

Tổng cộng cũng không có bao nhiêu con, giết đi thì tiếc.