Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Chương 9: Võ phò mã bẫy Thám hoa lang



Vào lúc hoàng hôn, mắt thấy vệt nắng chiều cuối cùng chiếu vào viện cũng sắp biến mất, Triêu Vân cuối cùng cũng nghe thấy một tiếng huýt sáo ngắn ngủi vang lên từ bên phía tây phòng bên kia.

Nàng vỗ vỗ ngực, vui vẻ nói với công chúa đang ngồi đọc sách trong phòng: "Trở về rồi, phò mã cuối cùng cũng trở về rồi!"

Trái tim hơi dâng lên của Hoa Dương buông xuống, muộn thế này, nàng cũng hơi lo lắng có phải Trần Kính Tông ở trong núi xảy ra chuyện gì không, ví dụ như bị rắn độc cắn, hoặc là không cẩn thận bị rơi xuống vách núi chẳng hạn.

Nàng chỉ có một phò mã này, tuy là một đống tật xấu nhưng dù sao thì có cũng hơn không.

Hoa Dương thích làm công chúa tôn quý nhất kinh thành chứ không phải "quả phụ" tôn quý nhất.

Kèm theo một trận tiếng bước chân vững vàng mạnh mẽ, một bóng dáng cao lớn xuất hiện ở cửa, che chắn ánh sáng làm trong phòng cũng tối đi mấy phần.

Hoa Dương ngẩng đầu, ánh mắt quét qua gương mặt nhìn như anh tuấn nghiêm chỉnh của Trần Kính Tông rồi nhanh chóng rơi vào trong tay hắn.

Lần này hắn không mang mồi trở về, tay trái cầm ba cái bọc giấy dầu, tay phải cầm...một vò rượu!

Lông mày Hoa Dương chau lại, nàng suýt nữa thì quên mất, kiếp trước Trần Kính Tông gần như bữa nào cũng phải uống hai ngụm rượu!

"Rượu ở đâu ra?" Nàng hạ giọng hỏi.

Triêu Vân thấy chủ tử sắp tức giận, vội cúi đầu lui ra.

Trần Kính Tông không để ý, bước vào trong, để vò rượu lên trên bàn rồi hắn ngồi xuống, vừa cầm ấm trà lên châm vừa giải thích: "Buổi sáng bắt được hai con thỏ, ta cố ý băng qua ngọn núi đi hơn mười dặm tới trấn khác đổi rượu."

Hắn nói thì nhẹ nhàng, nhưng mà băng qua núi, rồi đi đi về về hơn hai mươi dặm chỉ vì một vò rượu!

Hoa Dương ghét mùi rượu, thế nên cũng không thích Trần Kính Tông chỉ vì mua rượu mà tốn nhiều tâm tư đến vậy.

"Thịt cũng ăn rồi, uống chút rượu thì có làm sao?"

Trần Kính Tông đánh giá sắc mặt của nàng, không thể nào hiểu được tính tình này của nàng.

"Ta không thích ngươi uống rượu." Nàng nói thẳng.

Vẻ mặt Trần Kính Tông ngay thẳng, nhớ lại một lát rồi nói: "Điều kiện để nàng cho ta lên giường ngủ không bao gồm cấm uống rượu, nếu nàng ghét mùi nồng thì ta đảm bảo sẽ súc miệng cẩn thận."

Hoa Dương trầm mặc.

Nguyên nhân khác làm nàng ghét rượu, là phụ hoàng ở trong cung.

Lúc phụ hoàng triệu kiến đại thần diễn một vẻ minh quân nghiêm chỉnh, lúc riêng tư lại thích uống rượu buông thả. Năm đó chín tuổi, Hoa Dương vô tình đụng phải phụ hoàng say rượu cưỡng ép một cung nữ, gương mặt phụ hoàng đỏ ửng, ngôn từ thô tục, cử chỉ bỉ ổi khiến Hoa Dương gặp phải ác mộng, dẫn đến việc từ năm đó nàng bắt đầu kháng cự gặp phụ hoàng, gặp được cũng khó mà kìm nén sự ghê tởm trong lòng.

Trần Kính Tông chỉ uống ít rượu, nhưng Hoa Dương rất lo lắng một ngày nào đó hắn có phải sẽ uống nhiều rượu không, có phải hay không rồi cũng giống như phụ hoàng cưỡng ép cung nữ mà cưỡng ép nàng.



Trong ký ức, có một lần nàng cùng Trần Kính Tông đến nhà ngoại tổ phụ dự tiệc, ngày đó Trần Kính Tông uống nhiều, khi Hoa Dương tắm rửa đi ra, thấy hắn đang ngồi ở trên giường, khắp người là mùi rượu, mắt đen âm trầm nhìn chằm chằm nàng.

Hoa Dương mặt ngoài bình tĩnh, lạnh lùng bảo hắn đến tiền viện ngủ, thật ra tay giấu bên trong áo đang run rẩy không ngừng.

Công chúa thì thế nào, lúc ở một mình với Trần Kính Tông, nàng chỉ là một nữ nhân bình thường tay trói gà không chặt, ngay cả một tay của Trần Kính Tông cũng không bẻ gãy được.

May mà đêm đó Trần Kính Tông vẫn rất nghe lời nàng.

Người này chính là như vậy, không ngừng làm những việc khiến nàng chán ghét, nhưng sau khi chết lại luôn làm nàng nhớ đến những điểm tốt ở hắn.

"Nhiều nhất là một bát, không được uống nhiều." Hoa Dương lại thỏa hiệp một bước.

Trần Kính Tông: "Bình thường thì một bát, nhưng có chuyện vui hay chuyện buồn thì nàng đừng cản ta đấy?"

Hoa Dương hừ nói: "Tùy ngươi, uống nhiều thì tự đi tìm phòng của ngươi mà ngủ, đừng đến chỗ của ta."

Trong lòng nàng lại kinh ngạc, hắn ngay cả cha ruột trách mắng cũng làm như gió thổi bên tai thì có thể buồn chuyện gì được.

Trần Kính Tông từ chối cho ý kiến, giải khát xong, hắn đẩy ba cái bọc giấy dầu qua: "Ta còn mua chút đồ ăn vặt, trên trấn không có thứ gì tốt, nàng thích thì ăn, không thích thì để lại cho ta."

Hoa Dương liếc nhìn bọc giấy dầu.

Công chúa được nuông chiều từ bé, đừng nói đến việc nặng, ngay cả việc nhỏ như gỡ dây thừng nàng cũng chưa từng tự tay làm qua.

Trần Kính Tông thấy nàng không nhúc nhích, xùy một tiếng, hai ba động tác cởi dây buộc, mở giấy dầu ra.

Hoa Dương nhìn thấy một bao hạt dưa, một bao thịt khô, một bao mứt quả hạnh.

So với đồ ăn vặt đặc sắc trong cung, ba cái bao này kém hơn nhiều về mọi mặt, hạt dưa không đầy đặn, màu của thịt khô không đủ đỏ, mứt quả hạnh cũng nho nhỏ.

Nhưng ở trên trấn gần đây, ba cái bao này đã là hàng thượng đẳng, càng là đồ vật bây giờ Trần gia đang để tang không thể mua.

Để tang là vì tưởng nhớ người đã khuất, càng tỏ ra đau khổ thì càng được người khác khen là hiếu thuận, nếu còn có tâm trạng ăn đồ ăn vặt thì là loại gì?

Ai ai cũng biết để tang khổ, người làm quan thậm chí còn vì để tang mà chậm trễ tiền đồ, nhưng đạo hiếu như núi, một nhà học giả như Trần gia lại càng coi trọng lễ pháp.

"Ăn xong có khi nào đau bụng không?" Hoa Dương không có lòng tin gì với đồ vật ở nơi bé nhỏ này.

Trần Kính Tông: "Thử một chút chẳng phải sẽ biết à? Dù sao thì ta ăn xong cũng không sao."

Hoa Dương do dự một chút, vẫn quyết định chờ khi nào thực sự thèm ăn hẵng nói.

"Cơm tối còn chưa xong, ngươi đi tắm trước đi."

Hắn cả người dính bụi, Hoa Dương một ánh mắt cũng không muốn nhìn nhiều.

Trần Kính Tông phân phó Triêu Vân đứng ở cửa: "Trực tiếp mang thùng nước lạnh đến, không cần phải đun nóng."

Hoa Dương nhíu mày: "Một thùng nước có thể tắm sạch sẽ?" Còn không đủ để nàng gội đầu.

Trần Kính Tông nhìn qua: "Cũng không làm gì cả, tắm sạch sẽ như vậy thì có tác dụng gì?"

Nếu nàng cho hắn ngủ, hắn có thể cầm bàn chải cọ từ đầu đến chân một lần, đảm bảo khiến nàng vừa ý khắp nơi.

Mặt Hoa Dương đỏ lên.

Ban đầu nàng thật sự nghĩ quá đơn giản, cho rằng nhi tử của Các lão thì dù tập võ cũng chắc chắn là một nhã sĩ!

Châu Nhi đi xách nước, Triêu Vân đi vào trong phòng lấy ra một bộ đồ để Trần Kính Tông tắm xong thay, đặt vào cái giá bên cạnh thùng tắm xong liền lui ra ngoài.

Hoa Dương để nàng thu dọn vò rượu với ba bao đồ ăn vặt vào rồi tiếp tục ngồi ở phòng chính.

Trần Kính Tông mới đi vào không lâu, trong phòng phụ truyền đến tiếng nước rào rào, sau đó là âm thanh đặc biệt của khăn thấm nước bị người ta nắm chặt ma sát dọc theo lưng.

Trước mắt Hoa Dương dường như lại hiện ra hai thị vệ trong phủ của cô mẫu.

Nàng cũng không nhìn kỹ mặt của bọn họ, nhưng lại nhớ kỹ vai rộng cùng eo gầy đầy lực.

Thử so sánh thì, vẫn là thân thể của Trần Kính Tông đẹp hơn, thân hình thanh mảnh hơn, cơ bắp rắn chắc nhưng cân đối vừa phải.

Phù Thúy đường.

La Ngọc Yến ngồi lâu khó chịu, đang chầm chậm tản bộ trong sân, Nhị Lang, Tam Lang đang ngồi xổm dưới gốc cây chơi với kiến, Trần Hiếu Tông dạy học cả một ngày đang khoan khoan khoái khoái nằm ở phòng phụ nghỉ ngơi.

Nhà chính phái nha hoàn mang cơm tối đến, là sủi cảo chay nhiều loại nhân, ngoài ra còn có ba món chay, một món canh nấu trứng.

La Ngọc Yến nhìn bọn nha hoàn tiến đến, lại nhìn bọn nha hoàn rời đi, trong miệng nhàn nhạt rất là không có khẩu vị.

Người chính là như vậy, lúc mỗi ngày đều được ăn thịt thì không biết quý trọng, lúc ba tháng liền không được ăn thịt thì nàng thèm vô cùng!

"Nương, chúng ta đi vào ăn cơm thôi." Nhị Lang thấy đói, ném que gỗ trong tay đi rồi đứng lên nói.

La Ngọc Yến gật gật đầu, vừa muốn đi vào trong, một cỗ mùi gà hầm đột nhiên bay từ bên phía Tứ Nghi đường đến.

La Ngọc Yến bất động thanh sắc nhìn về phía hai nhi tử.

Nhị Lang, Tam Lang cũng dùng sức hít mũi một cái.

Xác nhận ánh mắt với ca ca xong, Tam Lang vui vẻ chạy đến bên cạnh mẫu thân: "Nương, có thịt!"

La Ngọc Yến thở dài một tiếng, dặn dò các con đừng nói ra rồi lại đi gọi Trần Hiếu Tông dậy.

Lần này mùi hầm gà thơm hơn chút, Trần Hiếu Tông cũng ngửi thấy.

Hắn cười một cái, khá lắm lão tứ, nói dối mà ngay cả mắt cũng không thèm chớp một cái!

Cơm tối hôm nay ở Tứ Nghi đường có gà hầm lại còn có rượu, Trần Kính Tông ăn rất vui vẻ.

Hoa Dương ăn no được bảy phần thì ngừng đũa.

"Vẫn có thể rót thêm bát nữa, nàng có muốn không?" Trần Kính Tông nhìn bát canh, hỏi nàng.

Hoa Dương: "Ngươi uống đi."

Trần Kính Tông rót canh gà vào trong chén, hớp vài ngụm lớn uống cạn sạch.

Hoa Dương:...

Nàng biết mà, kiếp này nàng cũng không thể dạy dỗ phò mã của mình thành một người ưu nhã được.

Đợi nàng giải quyết xong khó khăn của Trần gia, nếu còn có kiếp sau, có lẽ nàng sẽ đi tìm một người khác có dung mạo phong độ, xuất chúng các thứ.

"Phò mã, đại gia bảo người cơm nước xong thì đi qua đó một chuyến."

Trân Nhi tới bẩm báo nói.

Hoa Dương kinh ngạc: "Lẽ nào đại ca bên kia cũng ngửi thấy mùi thơm?"

Nàng hơi hối hận vì cùng ăn vụng theo Trần Kính Tông, cứ giống như ăn trộm vậy, có chút gió thổi cỏ lay thôi cũng phải lo lắng một phen.

Trần Kính Tông nghĩ nghĩ, nói: "Đại ca dù có ngửi thấy cũng sẽ nể mặt thể diện của nàng mà coi như không biết, hắn tìm ta nhất định là có chuyện khác."

Nghe hắn nói thế Hoa Dương mới nhớ ra: "Buổi chiều đại ca cũng phái người tới tìm ngươi, ta nói ngươi tối qua bận bắt chuột nên ban ngày ngủ bù."

Trần Kính Tông: "Được, vậy ta qua đó xem thử."

Cẩn thận súc miệng xong Trần Kính Tông mới đi qua Quan Hạc đường.

Trần Bá Tông đứng trong hành lang, nhìn tứ đệ từ xa đang từ Tứ Nghi đường qua tới, tóc vẫn còn nửa ướt nửa khô, vậy thì chắc chắn là tứ đệ ngủ cả ngày, lúc tỉnh lại cả người đầy mồ hôi mới đi tắm.

"Nghe nói đêm qua đệ vẫn luôn bắt chuột, bận rộn đến tận sáng?" Trần Bá Tông gương mặt nghiêm túc hỏi.

Trần Kính Tông bịa chuyện nói: "Không nhớ rõ lắm, dù sao thì trời sáng rất nhanh."

Trần Bá Tông: "Cho dù là thế, đệ cũng không nên ngủ nguyên cả ngày, không ra thể thống gì."

Trần Kính Tông nhíu mày: "Chuyện của ta huynh không cần phải quan tâm, nói đi, tìm ta làm gì?"

Trần Bá Tông: "Chính là vì chuyện này, không nhắc tới công chúa thấy đệ thế nào, buổi trưa Uyển Nghi sang ăn cơm cùng công chúa, đệ làm tứ thúc mà để bị cháu gái biết ngủ nướng, đệ không thấy xấu hổ sao?"

Trần Kính Tông híp mắt lại, rốt cuộc cũng hiểu rõ tiền căn hậu quả.

Hắn qua loa nói: "Xấu hổ, sau này không ngủ nữa."

Trần Bá Tông:...

Biết rõ tứ đệ chỉ là thuận miệng nhận lỗi, giả bộ thái độ thành thật nhận lỗi để lừa người ta, hắn cũng không tiện mắng thêm.

"Hoàng thượng gả công chúa vào Trần gia chúng ta là thiên ân cuồn cuộn, đệ ở trước mặt công chúa phải tuân thủ lễ tiết nghiêm ngặt, không được tùy ý làm bậy."

"Được, sau này mỗi khi gặp mặt, ta dập đầu với nàng ba cái trước."

"Đệ..."

Trần Kính Tông không để ý đến hắn nữa, xoay người trở về.

Lúc đi ngang qua Phù Thúy đường vừa hay đụng phải Trần Hiếu Tông đi ra cửa.

Vừa gặp mặt, Trần Hiếu Tông cười trước, giống như ngọc diện hồ ly: "Tứ đệ vừa đi đâu về thế?"

Trần Kính Tông dừng bước lại: "Có việc gì à?"

Trần Hiếu Tông đi tới, dư quang thoáng nhìn đầu bên kia hành lang có bóng người, lúc hắn nhìn sang chỉ thấy góc áo đại ca lóe lên một cái rồi biến mất.

"Đại ca tìm đệ?" Trần Hiếu Tông tò mò hỏi.

Trần Kính Tông: "Không liên quan gì đến huynh."

Trần Hiếu Tông: "Được, vậy chúng ta chỉ nói chuyện chúng ta. Đệ đó, hôm qua nha hoàn nói ngửi thấy mùi cá chiên bên phía bọn đệ ta còn không tin, hôm nay chúng ta đều ngửi thấy mùi gà hầm bên phía đệ, tứ đệ còn muốn ngụy biện không?"

Giọng hắn trêu đùa nói, một thái độ hiền lành kiểu "mặc dù ngươi làm trái lễ pháp nhưng ngươi là đệ đệ ruột của ta nên ta không mắng ngươi"

Trần Kính Tông mặt không đổi sắc: "Bọn ta chỉ hầm nấm mối."

Trần Hiếu Tông cười vỗ bờ vai của hắn: "Yên tâm, tam ca cũng sẽ không vạch trần đệ."

Trần Kính Tông đẩy tay của hắn ra: "Ăn là ăn, không ăn là không ăn, chuyện ta không làm đương nhiên sẽ không thừa nhận, nếu tam ca không tin thì có thể đi xem phòng bếp của bọn ta, cũng coi như là trả lại trong sạch cho bọn ta."

Nụ cười Trần Hiếu Tông cứng đờ, cho dù không có công chúa thì một người đọc sách như hắn đi lục phòng bếp của đệ đệ cũng quá khó coi.

Nhìn đệ đệ muốn mạnh miệng tới cùng, Trần Hiếu Tông đành phải đổi cách, bất đắc dĩ nói: "Tứ đệ, tam ca không muốn cười nhạo đệ ăn vụng, nói thật lòng, ăn chay một năm cũng quá hà khắc, ta và đại ca mỗi ngày chỉ xem sách không tốn bao nhiêu sức lực còn có thể chịu đựng được, đệ luyện võ rèn thân chỉ toàn ăn chay sao mà chịu nổi, tam ca cũng hiểu được. Tam ca đến tìm đệ thật ra là vì tam tẩu."

Vẻ mặt lạnh nhạt của Trần Kính Tông hơi hơi hòa hoãn chút.

Trần Hiếu Tông thấy được hi vọng, vẻ mặt càng chân thành hơn, nắm lấy đệ đệ đi tới bên cạnh hai bước: "Tam tẩu của đệ lần này mang thai không đúng lúc, may là bụng nàng vẫn ổn, một đường đi tới đây chưa từng bị động thai, nhưng sắc mặt nàng ấy rõ ràng không bằng lúc mang thai bọn Nhị Lang, ban ngày không có tinh thần, ban đêm chân hay bị chuột rút, đây đều là bởi vì ăn chay quá nhiều mà ra."

"Nàng ấy hiểu chuyện, có cực khổ nữa cũng vẫn nhịn, nhưng ta làm chồng, thấy nàng chuột rút đến mức rơi nước mắt, thật sự là không đành lòng, hơn nữa nàng ấy ăn không được, đứa nhỏ trong bụng cũng không chịu nổi."

"Tứ đệ, tam ca biết đệ rất lợi hại, có thể lên núi săn thịt rừng, nể tình cháu trai cháu gái còn chưa ra đời trong bụng tam tẩu, lần sau bọn đệ làm thịt rừng, có thể chia một bát sang cho tam tẩu không? Chỉ một bát thôi để cho tam tẩu bồi bổ thân thể, tam ca không cần đâu."

Những lời này tình chân ý thiết, có hơi làm lòng người xao động.

Trần Kính Tông trầm mặc một lát, nói: "Tam ca đối với tam tẩu tình thâm nghĩa trọng, ta rất kính nể, nhưng mà ta thật sự không ăn vụng, tam ca hãy tin ta."

Trần Hiếu Tông khó có thể tin nhìn Trần Kính Tông, không thể nào tin nổi hắn đã nói đến vậy mà lão tứ vẫn không chịu thừa nhận!

Sau một khắc, Trần Kính Tông lại nói: "Nhưng thân thể tam tẩu quan trọng, ta đồng ý có cơ hội sẽ lên núi kiếm chút đồ ăn cho tẩu ấy."

Sự kinh ngạc của Trần Hiếu Tông lập tức thành vui mừng, hắn biết, mặc dù lão tứ lỗ mãng nhưng tuyệt đối không có khả năng không nhớ đến tình huynh đệ.

Trần Kính Tông: "Nhưng mà, nếu việc này để phụ thân phát hiện chắc chắn sẽ bị trách phạt, sẽ bị phạt quỳ ở trong từ đường mấy ngày. Nếu ta chưa thành hôn, vì tam ca tam tẩu ta không ngại đi quỳ, nhưng mà bây giờ ta cũng đã có gia đình, ta không muốn khiến công chúa xem thường nữa, cho nên nhờ tam ca viết chứng từ, nói rõ là huynh nhờ ta vào núi, tránh nỗi lo về sau của ta, đây cũng là vì cuộc sống hòa thuận của ta và công chúa thôi."

Trần Hiếu Tông:...

Lời lão tứ nói sao lại còn có khúc ngoặt, mà lại còn không chỉ ngoặt một lần?

Trần Kính Tông nhìn sắc trời một chút, nói: "Nếu tam ca đồng ý thì bây giờ đi viết chứng từ đi thôi, ta ở đây chờ huynh, còn nếu như huynh không muốn viết thì cứ coi như chúng ta chưa nói gì cả."

Nói xong, hắn đợi một chút, thấy huynh trưởng do dự chưa quyết định thì muốn rời đi.

Trần Hiếu Tông vô thức bắt cánh tay hắn lại.

Trần Kính Tông bình tĩnh nhìn qua.

Trần Hiếu Tông biết, hắn bị đệ đệ thô lỗ không khôn khéo này gài.

Đêm nay hắn đã vì thê tử đi cầu tứ đệ giúp đỡ, nếu như chỉ vì chứng từ mà từ bỏ, tình thâm nghĩa trọng vừa rồi lập tức thành trò cười.

Nhưng nếu viết chứng từ cho tứ đệ, sau này chuyện mà bại lộ, người bị phụ thân phạt quỳ từ đường là hắn.

Phụ thân mới không thèm quan tâm thê tử nửa đêm có chuột rút hay không, cho dù về tình có thể tha thứ, phạt thì vẫn phải phạt!

Sớm biết như vậy, sớm biết như vậy...

Hắn có thể bỏ qua oan ức của thê tử sao?

Trần Kính Tông biết rõ mình sẽ lựa chọn thế nào, cười chọt chọt tay vào đệ đệ, lắc đầu nói: "Đệ ở đây chờ ta."

Một khắc đồng hồ sau, Trần Hiếu Tông quay lại, trong tay còn cầm một ngọn đèn.

Trần Kính Tông mở chứng từ ra, dưới ánh đèn cẩn thận đọc, xác định tam ca không giở trò mới ý vị thâm trường liếc mắt: "Tam ca cũng thật săn sóc."

Trần Hiếu Tông thở dài: "Chỉ mong đệ làm việc cẩn thận, đừng để phụ thân bắt được."

Trần Kính Tông: "Ta sẽ cố gắng. Đúng rồi, sau này mang mồi về, ta sẽ bảo nha hoàn đến thông báo cho tam tẩu, đến lúc đó phiền tam tẩu phái người biết nấu nướng đến đây. Công chúa trọng quy củ, e là không chịu để nha hoàn bên người dính mùi đồ mặn trong thời gian này."

Trần Hiếu Tông rất muốn hỏi, nếu công chúa thực sự nghiêm khắc, cá với gà hai ngày nay đều là lão tứ tự làm tự ăn hay sao?

Nhưng lão tứ hoàn toàn không thừa nhận mình ăn vụng, có một số việc chỉ có thể hai bên ngầm hiểu, với lại, nha hoàn của công chúa chỉ hầu hạ công chúa là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Hai huynh đệ mưu đồ xong, ai về nhà nấy.

Trần Kính Tông tìm thấy Hoa Dương đã ngồi lên giường bên trong phòng.

"Sao lại đi lâu vậy?" Hoa Dương thuận miệng hỏi.

Trần Kính Tông ngồi ở bên mép giường, đưa chứng từ trong tay áo cho nàng.

Hoa Dương nghi ngờ nhận lấy, sau khi xem xong, nàng không thể nào hiểu được nhìn về phía Trần Kính Tông.

Trần Kính Tông cười cười: "Có cái này rồi, về sau chúng ta muốn ăn thì cứ ăn, nếu xảy ra chuyện cũng có tam ca thay chúng ta chịu."

Đây cũng là một tin tốt đối với Hoa Dương, nàng không khỏi bật cười: "Sao ngươi làm được?"

Trần Hiếu Tông là một Thám hoa lang thực thụ, người thô lỗ như Trần Kính Tông mà lại lừa được hắn?

Trần Kính Tông cũng không có gì để tự hào: "Tam tẩu mang thai, làm khó dễ với điểm yếu này của hắn, hắn chỉ có thể đồng ý thôi."

Hoa Dương nghe xong, nhìn chữ viết trăng thanh gió mát của Thám hoa lang, khó nén được ao ước: "Tam ca đối xử với tam tẩu tốt thật."

Văn nhân trọng thanh danh nhất, Trần tam lang vì thê tử mà cam tâm tình nguyện đưa chuôi dao ra ngoài.

Nếu như lúc mẫu hậu tứ hôn Trần tam lang vẫn chưa cưới vợ, người nàng gả cho sẽ là hắn, phu thê hòa thuận, đâu có xảy ra nhiều cơn giận không đâu thế này.

Đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười lạnh, chứng từ trong tay cũng bị người đoạt đi.

Ý thức được tâm tư nhỏ của mình bị hắn nhìn ra, Hoa Dương khó tránh khỏi ngượng ngùng, nàng giả vờ buồn ngủ kéo chăn lên, nằm đưa lưng về phía hắn.

"Vào núi là ta, săn thú cũng là ta, nhưng toàn bộ mỹ danh đều thuộc về hắn."

Lời giễu cợt lọt vào tai, Hoa Dương chớp chớp mắt.

Được rồi, Trần gia tứ lang cũng rất tốt, Trần tam lang thương yêu thê tử còn phải nhờ huynh đệ giúp đỡ, Trần tứ lang thì trực tiếp mang cá với gà với đồ ăn vặt đặt lên bàn của nàng.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Tứ: Ta giỏi hơn hắn đâu chỉ mỗi thế này.

Hoa Dương: Nói nghe một chút đi.

Trần Tứ: Làm làm làm làm làm