Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Chương 39



Sau khi Trần Kính Tông rời đi, Hoa Dương cầm ba tấm bái thiếp trên bàn lên.

Tương Vương phi, Lăng Nguyên Huyện quân đều là người trong họ, vọng tộc Bạch gia có mấy vị quan lớn trong triều, đương gia chủ mẫu Kỷ lão phu nhân đúng là có tư cách đến bái kiến nàng.

Ngoại trừ Kỹ lão phu nhân, Hoa Dương chỉ mới nghe tên Tương Vương phi và Lăng Nguyên Huyện quân chứ chưa thấy người lần nào.

Chư hầu của vương triều rất nhiều, có khoảng mười vạn người, Hoa Dương có ấn tượng với hai người này cũng là vì kiếp trước.

Tháng năm cùng năm ở kiếp trước, Lăng Nguyên Huyện quân treo cổ tự sát trong nhà, nhi tử cực kỳ bi thương chạy đến nha môn tri phủ Lăng Châu phủ, tố cáo Tương Vương bất nghĩa, dụ Lăng Nguyên Huyện quân vào phủ cưỡng hiếp.

Lúc ấy Tri phủ là anh chồng của Hoa Dương, Trần Bá Tông.

Trần Bá Tông phái người mời Tương Vương đến đối chất, Tương Vương nói ông ta uống say, trong lúc đang đi dạo trong vườn hoa nhà mình thì gặp Lăng Nguyên Huyện quân. Lúc đó đầu óc của ông ta mơ màng, không nhận ra đối phương là ai, cứ tưởng là nha hoàn trong Vương phủ chủ động quyến rũ mình nên ông ta mới làm chuyện đó ngay trong vườn hoa nhà mình. Xong chuyện Tương Vương cũng tỉnh rượu, ông ta phát hiện nữ nhân bên cạnh là Lăng Nguyên Huyện quân thì giận dữ, lên án nàng ấy mặt dày vô sỉ quyến rũ đồng tộc, cũng chắc chắn rằng vì hổ thẹn không dám gặp người nên Lăng Nguyên Huyện quân mới về nhà tự sát.

Tương Vương còn dẫn mấy gã sai vặt bên người đến làm chứng mà bên phía Lăng Nguyên Huyện quân, ngoài trừ một nha hoàn đến lúc gặp chuyện lại không thấy tung tích thì không có ai làm chứng.

Loại án này, bởi vì không có chứng cứ, Trần Bá Tông cũng không có cách nào để định tội Tương Vương.

Nhưng án này xảy ra không lâu, cha chồng của Hoa Dương là Trần Đình Giám bỗng gửi sổ con đến kinh thành, liệt kê mười ba tội của Tương Vương gồm cưỡng hiếp, xem mạng người như cỏ rác, chiếm đoạt ruộng đất của người dân.

Phụ hoàng phái hai vị khâm sai đến Lăng Châu phủ tra rõ tội trạng của Tương Vương, một người trong đó là Thạch Nghiêu bạn cũ của cha chồng nàng, một người là Trịnh Hồng đối thủ của cha chồng.

Tương Vương nghe triều đình phái khâm sai đến điều tra mình, ông ta dựng một lá cờ lớn trước cổng lớn Vương phủ, ghi rằng "Tụng oan chi đạo".

Cờ này là cờ hành quân, trừ khi được sử dụng trong quân đội bình thường thì chỉ có người tạo phản mới dùng loại cờ này, Thạch Nghiêu báo cáo với triều đình rằng Tương Vương có ý định tạo phản. Mặc dù Trịnh Hồng cho rằng không đủ chứng cứ chứng minh Tương Vương bạo phản, phụ hoàng vẫn phế toàn tộc Tương Vương thành thứ dân, sung quân biên cương.

Đến tận đây, vụ án này cũng xem như kết thúc nhưng sau khi cha chồng bệnh chết, Tương Vương phi ngày trước chợt mang con trai đến kinh thành, tố cáo cha chồng năm đó đã lấy việc công làm việc tư, bởi vì Trần gia và Tương Vương có thù cũ nên ông ấy đã đánh tiếng cho Thạch Nghiêu vu cáo Tương Vương mưu phản. Cùng lúc đó, Trình Hồng cũng trình một quyển sổ con lên chứng minh Tương Vương làm đủ việc ác nhưng chưa từng có ý mưu phản.

Sau khi Cẩm Y Vệ tra rõ, trên ý chỉ đệ đệ giáng tội cha chồng còn thêm một tội là... Vu cáo thân phiên!

Trong bảy tội danh Hoa Dương không phục nhất là tội này, chỉ với những chuyện mà Tương Vương đã làm, đừng nói là không có chứng cứ chứng minh cha chồng đã từng đánh tiếng cho Thạch Nghiêu vu cáo Tương Vương tạo phản. Cho dù là thật đi nữa, đó là phạt Tương Vương đúng tội, cha chồng là vì dân trừ hại! Phiên thân thì thế nào, Thái tổ ghét ác như thù, nếu như ông ấy còn sống, biết trong nhà mình có loại hiếu tử hiếu tôn như này sợ là sẽ trừng phạt nặng hơn.

Hoa Dương không biết kiếp trước đệ đệ mình bị đụng trúng đâu mà hồ đồ như thế, dù sao kiếp này nàng cũng đã hạ quyết tâm, không cần cha chồng hay Trần gia ra tay, lần này nàng muốn tự tay xử lý Tương Vương!

***

Sắp tới buổi trưa, Trần Kính Tông mặc một bộ cẩm bào đậm màu, mang theo gã sai vặt Phú Quý của mình ra ngoài.

Chủ tớ mỗi người một con ngựa.

Nhìn bóng dáng Phú Quý leo lên lưng ngựa, Trần Kính Tông ghét bỏ nói: "Có phải ngươi lại mập lên không?"

Phú Quý chớp mắt mấy cái, hắn ta nhăn mày vờ như muốn khóc: "Tứ gia, ta..."

Trần Kính Tông: "Tứ gia cái gì, gọi là Phò mã."

Cảm xúc đã chuẩn bị xong của Phú Quý bị cắt ngang trong chớp mắt, lập tức tỏ vẻ tình cảm dạt dào, thảm thiết nói: "Phò mã ơi, cái này không thể trách nô tài được, mặc dù một năm nay nô tài theo chủ tử ăn chay niệm phật cho lão thái thái nhưng ngài và Công chúa ở trong nội trạch không dặn dò gì. Ngày nào nô tài cũng ru rú trong nhà, tay chân có khỏe mạnh cũng không có chỗ dùng, cứ thế nuôi đến hỏng người. Không tin ngài cứ sờ cánh tay của nô tài thử xem, chỉ mập giả mà thôi, làm gì có tí thịt nào!"

Trần Kính Tông cũng không bóp cánh tay của hắn ta, chỉ bói: "Thái giám bên cạnh Công chúa đều ngọc thụ lâm phong, bên cạnh ta cũng chỉ có mình người có thể dùng được, người sửa soạn cho đàng hoàng đi, đừng để ta phải mất mặt."

Phú Quý ngồi thẳng lưng lên ngay: "Ngài yên tâm, bây giờ ngài đi làm, ngày nào ta cũng chạy theo ngài, chỉ cần ba đến năm này là gầy đi rồi!"

Trần Kính Tông không nói gì thêm, chỉ để hắn ta dẫn đường.

Ngay khi văn thư điều động người của Lại bộ được đưa đến Trần gia, Trần Kính Tông đã sai Phú Quý đến thành Lăng Châu trước, nghe ngóng hết mọi chuyện một lần.

Phú Quý vừa cưỡi ngựa vừa thấp giọng báo cáo: "Vệ Chỉ huy sứ của Lăng Châu tên là Hạng Bảo Sơn, cũng giống như Thiên hộ và Bách hộ trong Vệ Sở, là quan do tổ tiên truyền lại, bề ngoài trông cũng được, tay khỏe eo nhỏ. Hắn ta cưới một thứ nữ khá được sủng ái của Tương Vương, bình thường cũng rất gần gũi với Tương Vương."

Trên ngài còn có hai vị chỉ huy khác. Người trắng mập tên là Vương Phi Hổ, võ công không ổn nhưng am hiểu nịnh nọt mượn gió bẻ măng, ngài gặp là nhận ra ngay. Còn một người khác tên là Lâm Ngạn, người cao chín thước vô cùng mạnh mẽ, là người có bản lĩnh nhất trong Vệ Sở. Hắn ta cưới muội muội của Hạng Bảo Sơn nên có quan hệ mật thiết với Hạng Bảo Sơn."

"Cùng cấp với ngài có một vị Chỉ huy thiêm sự tên là Lư Đạt, là người tính tình nóng nảy, thường xuyên bị ba người kia xa lánh, hai lăm tuổi, vẫn chưa thành thân."

Một năm sắp tới, Trần Kính Tông sẽ thường xuyên qua lại với bốn người này nên Phú Quý nghe ngóng rất cẩn thận, việc lớn việc nhỏ nói suốt cả đường.

Đến Túy Tiên Cư.

Ngay khi Trần Kính Tông vừa ghìm ngựa, có bốn người đi lần lượt từ trong Túy Tiên Cư ra ngoài.

Dẫn đầu là một người mặc áo choàng màu xanh ngọc, gương mặt tuấn lãng cao lớn hiên ngang, nụ cười như gió xuân, hẳn là Chỉ huy sứ Hạng Bảo Sơn.

Phía sau hắn ta là hai người một béo một gầy, cũng dễ dàng nhận ra đó là hai người Vương, Lâm mà Phú Quý đã nói.

Một người khác xụ mặt đi một mình sau cùng, ánh mắt nhìn Trần Kính Tông đầy vẻ thăm dò, đồng thời còn mang theo ba phần cảnh giác.

"Vị công tử này tư thế hiên ngang, dáng vẻ tuấn tú, chắc là Phò mã đến từ kinh thành?"

Hạng Bảo Sơn cười chắp tay nói.

Trần Kính Tông tung người xuống ngựa, khách sáo đáp lễ: "Chỉ huy thiêm sự tân nhiệm Trần Kính Tông, bái kiến Chỉ huy sứ đại nhân, sau này cùng nhau làm ở Vệ Sở, đại nhân cứ gọi thẳng tên của ta là được."

Hạng Bảo Sơn cười nói: "Không dám, không dám, chúng ta cứ gọi ngài là Phò mã là được rồi."

Trần Kính Tông cũng không khách sáo với hắn ta, hắn nhìn ra sau Hạng Bảo Sơn.

Hạng Bảo Sơn lần lượt giới thiệu ba người Vương, Lâm, Lư cho hắn.

Sau khi hàn huyên vài câu, bốn người dời bước đến nhã gian trên lầu hai.

Túy Tiên Cư là tửu lâu nổi tiếng nhất trong vùng, ngoài trừ rượu và thức ăn ngon đương nhiên còn có mỹ nhân ca cơ.

Cử chỉ của Hạng Bảo Sơn thong dong đường hoàng, trái lại Vương Phi Hổ ngồi dưới Trần Kính Tông, sau khi sau rượu trên mặt có vài phần nịnh nọt, nhìn Trần Kính Tông với vẻ ẩn ý: "Phò mã mới đến chắc chưa nghe tam đại chiêu bài của Túy Tiên Cư. Túy Tiên Cư này, ngoại trừ rượu và món ngon ra còn có một vị ca cơ tên Ngọc Nương, mỹ mạo như tiên. Đặc biệt là nàng ta có giọng hát rất hay, nghe một khúc của nàng ta có thể mê mẩn ba ngày, hay là ta gọi nàng ta tới hát hai khúc trợ hứng cho chúng ta uống rượu?"

Nam nhân trên thế gian này, có mấy ai không háo sắc, tham thứ mới mẻ.

Dù Hoa Dương Công chúa kia có đẹp, Phò mã là Trần Kính Tông ở chung lâu ngày chắc cũng chán ngấy rồi, cộng thêm Công chúa quản nghiêm, có khi còn không cho Phò mã nuôi tiểu thiếp. Bây giờ có cơ hội vụng trộm, Trần Kính Tông có thể cưỡng lại cám dỗ hay sao?

Vương Phi Hổ lặng lẽ trao đổi ánh mắt với Hạng Bảo Sơn và Lâm Ngạn.

Sau này bọn họ nên ở chung với Trần Kính Tông thế nào, thông qua bữa cơm hôm nay thì có thể đoán được bảy tám phần.

Chỉ có Lư Đạt, sau khi Vương Phi Hổ mở miệng thì khinh thường hừ một tiếng.

Trần Kính Tông cười nhạt, vuốt nhẹ mép chén rượu rồi nói: "Trần mỗ là người thô kệch, không hiểu âm luật, cũng không biết thưởng thức, ta ngại ồn ào."

Vương Phi Hổ nói ngay: "Không sao, không sao, vậy chúng ta chỉ uống rượu thôi, chúng ta kính Phò mã một bát!"

Trần Kính Tông nhấc bát, nhìn chằm chằm bốn người rồi uống sạch chỗ rượu trong bát.

Đôi mắt Hạng Bảo Sơn sáng lên: "Tửu lượng của Phò mã thật tốt, ta cũng kính ngài một bát!"

Trần Kính Tông cũng không từ chối.

Lâm Ngạn cũng kính, chỉ có Lư Đạy là cắm đầu uống một mình.

Sau ba lượt uống, tiểu nhị bắt đầu dọn thức ăn lên, sau khi bày đầy một bàn thì có một vị nữ tử mặc váy lụa mỏng từ ngoài đi vào, nàng ta uyển điệu đứng đối diện Trần Kính Tông, nhẹ nhàng hành lễ với đám người.

Lâm Ngạn giải thích nói: "Phò mã, đây là quy tắc của Túy Tiên Cư, phàm là có khách quý đến thì sẽ phải mời thanh quan đến báo tên món ăn."

Lúc hắn ta nói chuyện, Lư Đạt cau mày dò xét thanh quan này, chỉ thấy đối phương đeo mạng che mặt mỏng như cánh ve, đeo mà như không đeo. Nàng ta để lộ đôi mắt trong veo, môi đỏ như máu, rõ ràng đây là người ba người Hạng Bảo Sơn gọi đến quyến rũ Trần Kính Tông, thế là hắn ta lại hừ một tiếng.

Trần Kính Tông không nói chuyện.

Lâm Ngạn nháy mắt với nữ tử váy đỏ.

Nữ tử váy đỏ bắt đầu giới thiệu tên của món ăn đầu tiên, chỉ là nàng ta mới nói được ba chữ Trần Kính Tông bỗng rời tiệc, hắn lạnh lùng nói: "Uống rượu thì uống rượu, ta ghét nhất là có tiếng ồn bên tai, thứ ta không thể tiếp tục ở lại."

Nói xong, hắn xoay người đi ra ngoài.

Hạng Bảo Sơn vội vàng kéo cánh tay của hắn, sau đó nháy mắt bảo nữ tử váy đỏ lui ra, rồi xin lỗi khuyên Trần Kính Tông ở lại.

Mặt mũi của nữ tử váy đỏ trắng bệch, nàng ta luôn kiêu ngạo với dung mạo xinh đẹp của mình, thấy hôm nay được quyến rũ một vị quý nhân anh tuấn. Nàng ta cũng thầm mơ có thể lấy được một nam nhân như công chúa ngủ trong rừng, nào ngờ đối phương lại ghét mình đến thế, còn chẳng thèm nhìn nàng ta lấy một lần.

Nữ tử váy đỏ xấu hổ lui xuống.

Hạng Bảo Sơn và Lâm Ngạn một trái một phải đè Trần Kính Tông xuống, vì xin lỗi mà mỗi người uống ba bát rượu lớn.

Trần Kính Tông rất hào sảng tha thứ cho bọn họ, các nam nhân tiếp tục uống rượu.

Ban đầu ba người Hạng Bảo Sơn thay phiên chuốc Trần Kính Tông, qua một hồi liều mạng, Hạng Bảo Sơn, Vương Phi Hổ và Lâm Ngạn đều gục xuống bàn.

Trần Kính Tông uống nhiều nhất nhưng sắc mặc của hắn vẫn bình thường, hắn rót cho mình một bát rồi liếc nhìn Lư Đạt đang ngồi ngay ngắn ở đối diện.

Cuối cùng Lư Đạt cũng nói: "Phò mã ngàn chén không say, Lư mỗ bội phục."

Trần Kính Tông: "Vì sao ngươi lại không mời rượu ta?"

Lư Đạt: "Uống rượu hại thân và cũng dễ làm hỏng việc, chính ta cũng không thích đụng vào rượu và cũng không ép người ngoài."

Trần Kính Tông chỉ khịt mũi, hắn vừa thong thả uống vừa gắp thức ăn, ăn no uống đủ, hắn cũng mặc kệ Lư Đạt mà đứng lên cáo từ.

Lư Đạt đi theo hắn xuống lầu nhưng hắn ta vẫn chậm một bước, Trần Kính Tông đã lên ngựa và cũng không có ý bắt chuyện với hắn ta.

Nhã gian trên lầu hai, Hạng Bảo Sơn nấp sau cửa sổ đưa mắt nhìn Trần Kính Tông cưỡi ngựa đi xa, sau đó nhìn Lư Đạt vẫn đứng dưới lầu. Hắn ta xoay người hỏi Lâm Ngạn và Vương Phi Hổ vẫn còn tỉnh táo: "Các ngươi thấy vị Phò mã này thế nào?"

Lâm Ngạn: "Ta thấy hắn hành động dứt khoát, xem ra là có chút bản lĩnh, không thể nào như lời đồn trên phố rằng hắn dựa vào Trần Các lão mới được chọn làm Phò mã."

Vương Phi Hổ: "Những thứ khác ta không biết nhưng hắn không háo sắc là thật, đến Ngọc Nương eo nhỏ giọng hay, ta nhìn một chút hay nghe một câu đáy lòng đã rục rịch rồi."

Hạng Bảo Sơn trầm ngâm nói: "Trần gia và Vương gia có thù cũ, Trần Kính Tông tạm thời lại khiến người ta không nhìn thấu, trước khi chúng ta bắt thóp được hắn thì các ngươi hãy nhìn chằm chằm hắn cho ta, đừng để bị hắn nắm được chuôi."

Hai người Vương, Lâm cùng nhau gật đầu.

Ninh Viện.

Hoa Dương ăn cơm trưa một mình, nàng đoán Trần Kính Tông không thể về sớm nên tự đi nghỉ trưa.

Triều Vân hầu hạ chủ tử, nàng ấy nhìn tấm gương lặng lẽ dò xét vài lần sau đó tò mò hỏi: "Công chúa, ngài thật sự không lo Phò mã đi nghe hát xem múa ư?"

Hoa Dương cười cười: "Lo lắng cái gì, hắn dám trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài ta sẽ bỏ hắn."

So với kiếp trước, nàng đối xử với Trần Kính Tông tốt hơn nhiều nhưng nếu Trần Kính Tông không biết quý trọng, nàng cũng không ngại bỏ hắn.

Khi Trần Kính Tông trở về, hắn không qua nhìn Tê Phượng điện mà đi thẳng về Lưu Vân điện.

Phú Quý ngạc nhiên nói: "Ngài không đi tìm Công chúa sao?"

Trần Kính Tông: "Cả người đầy mùi rượu, đi cũng sẽ bị ghét."

Phú Quý ngẫm nghĩ, hắn ta khuyên nhủ: "Vậy ngài cũng nên dạo qua trước mặt Công chúa một lát, nếu không có khi Công chúa còn tưởng ngài dính mùi son phấn nên chột dạ không dám gặp ngài ấy đấy."

Trần Kính Tông:...

Hắn bước chậm lại, một lát sau thì đến Tê Phượng Điện.

Hoa Dương đang ngủ say thì bỗng bị một mùi rượu nồng nặc đập vào mặt, nàng mở to mắt đã thấy Trần Kính Tông đứng bên giường, sắc mặt không rõ nhìn nàng.

Hoa Dương vừa định bảo hắn đi ra ngoài, Trần Kính Tông giành nói trước: "Buổi trưa bọn họ hỏi ta có cần chọn ca cơ không, ta không chọn, sau đó họ đổi giọng nói một nữ nhân đến giới thiệu tên món ăn, cũng bị ta đuổi đi luôn."

Hoa Dương nghe vậy thì châm chọc: "Những người đồng liêu kia đối xử với chàng thật tốt."

Đương nhiên, lần này nàng châm chọc người ngoài.

Trần Kính Tông: "Ta không thèm, nếu nàng đã tỉnh thì ngửi thử đi."

Hoa Dương: "Ngửi gì?"

Trần Kính Tông: "Mùi son phấn đấy, miễn cho nàng lại nghi thần nghi quỷ, bảo ta có lỗi với nàng."

Hoa Dương:...

Nàng chỉ ngửi được mùi rượu nồng nặc, che mũi quay đầu: "Yên tâm đi, ta không nghi ngờ chàng, mau đi tắm rửa đi."

Trần Kính Tông liếc cánh tay trắng như tuyết bị lộ ra ngoài của nàng, lúc này mới rời đi.