Ta rất Mỹ Vị

Chương 67



Trước khi Đản Đản phá trứng, Chu Sâm, Hạ Thì và cả nhà đã cùng bàn bạc chuyện đặt tên cho đứa bé.

Ba Hạ ở đầu kia video lớn tiếng: “Nhất định phải họ Hạ!”

Thật ra đối với người nhà cô, mấy thứ như họ, tên không quan trọng, thời trước thậm chí ba Hạ còn không có tên, gọi là Thao Thiết, đặt tên chỉ là tập tục của loài người.

Ba Hạ nói vậy hoàn toàn chỉ muốn khiến con gái và con rể ngột ngạt mà thôi.

Ba Chu và mẹ Chu thấy ông ấy tích cực như vậy thì có hơi xấu hổ: “Chuyện đó, thật ra có thể bàn lại, ví dụ như sau này sinh thêm đứa nữa, một đứa theo họ ba, một đứa theo họ mẹ.”

Ba Hạ: “Ai biết có sinh nữa hay không.”

Ba mẹ Chu: “…”

Chu Sâm biết, ba Hạ nói thật, hung thú cấp cao như Hạ Thì rất khó mang thai, lần này không biết là vận cứt chó gì.

Hạ Thì thấy rất bình thường: “Nếu là nam thì theo họ ba, là nữ thì theo họ mẹ, nhất trí vậy đi.”

Ba Hạ: “Ồ, được, vậy rất công bằng.” Theo lý thuyết, tỷ lệ sinh con gái sẽ cao hơn, nhưng cơ địa mỗi người không ai giống ai.

Ba mẹ Chu: “…” Cứ cảm thấy ông thông gia lạ lạ.

Lúc Đản Đản sinh ra, là bé trai, theo thống nhất lúc trước, mang họ Chu.

Đản Đản bò tới bò lui trên đất, tốc độ càng lúc càng nhanh, càng ngày càng linh hoạt, tốc độ làm quen với cơ thể vô cùng kinh người. Bé đã mở hai mắt, màu xanh lục đậm.

Thỉnh thoảng chân Hạ Thì vươn ra, tạo chướng ngại cho cậu bé, cảm thấy vô cùng hứng thú hỏi: “Anh đặt tên cho con không hợp chút nào, hay là gọi bé là Chu Linh Linh đi.”

Cô cảm thấy đứa nhỏ này đặc biệt có linh tính, còn rất linh hoạt, hai chữ Linh rất thích hợp với bé.

Chu Sâm nhíu nhíu mày: “Quá nữ tính.”

Hạ Thì: “Nữ tính chỗ nào, chẳng lẽ nhất định phải gọi là Chu Ngạo Thiên sao?”

Chu Sâm: “…”

Chu Sâm không thể tưởng tượng nói: “Anh không nói vậy, tên này ở đâu ra vậy? Em lại đọc tiểu thuyết gì rồi?”

Hạ Thì: “Không phải vấn đề đọc tiểu thuyết, cái tên thể hiện ưu điểm của một người, giống tên em, nghe đã biết một loài cây chữa bệnh vô cùng văn nghệ, đúng không?”

Chu Sâm: “…”

Anh không muốn nói, biểu hiện giả dối này đã lừa bao nhiêu người.



Chu Sâm vẫn muốn đặt một cái tên mạnh mẽ, thông thường cái tên là kỳ vọng của ba mẹ dành cho con cái, tất nhiên, kỳ vọng của anh và Hạ Thì với con có lẽ không giống nhau…

Hạ Thì: “Hay là đợi hai năm nữa để nó tự quyết định, bây giờ cứ gọi là Đản Đản đi.”

Chu Sâm miễn cưỡng đồng ý: “Được.”

Hai năm là đủ rồi, đứa nhỏ này không phải loài người thuần túy, tốc độ học tập rất nhanh.

Hai người đang nói, Đản Đản đã xông tới gặm chân Hạ Thì. Trước đó, bé đã gặm vỏ trứng, gỗ, cục đá, bây giờ lại muốn thử nghiệm sinh vật khác.

Hàm răng bé đủ sắc với các thứ khác, nhưng với Hạ Thì mà nói thì chỉ là răng sữa thôi, giống răng của chú mèo con mới được một tháng, không đau không ngứa.

Hạ Thì nhìn Đản Đản, há to miệng để lộ hàm răng sắc nhọn.

Đản Đản: “…”

Tè ra quần, ngã ngửa, lăn một cái bỏ chạy.

Bé lại vọt tới chân Chu Sâm, ôm giày anh gặm một cái, hàm răng cắm vào da giày, sau đó trên bề mặt dày là mấy cái lỗ nhỏ.

Chu Sâm: “…”

Chu Sâm rất bất đắc dĩ, đây là bản năng của Đản Đản.

Đản Đản gặm giày còn chưa đủ, còn muốn gặm tay Chu Sâm thì bị Hạ Thì xách cổ nhấc lên, nắm đuôi: “Cắn lung tung cái gì, đây là ba, không thể ăn.”

Là một đứa bé mới sinh, ngây thơ với tất cả mọi thứ, không biết cái gì có thể ăn cái gì không, ba là gì, nhưng dạy mấy lần sẽ biết.

Chu Sâm: “…” Không hiểu tại sao lại cảm thấy chua xót.

Buổi tối lúc đi ngủ, biến thành một nhà ba người cùng ngủ, Hạ Thì đặt Đản Đản ở giữa, còn cố ý hỏi Chu Sâm: “Anh sẽ không sợ chứ? Không sao, lúc nào em cũng để ý.”

Chu Sâm: “… Không sợ.”

Cho dù sợ cũng không thể nói ra, sợ chính con trai của mình là kiểu gì chứ?

Đản Đản tinh lực dư thừa được Chu Sâm không ngừng vuốt ve cái lưng, ôm đuôi cho vào miệng ngậm ngủ thiếp đi, có lẽ đây là giấc mơ đầu tiên sau khi bé ra đời.



Ngày hôm sau, Chu Sâm bị tiếng điên cuồng quật đuôi của Đản Đản đánh thức, anh đẩy đẩy Hạ Thì: “Có phải đói rồi không?”

Hạ Thì bỗng nhiên tỉnh lại: “Đúng đúng đúng, em đói.”



Chu Sâm: “… Anh nói con.”

Hạ Thì ngáp một cái, nhìn Đản Đản: “Chắc vậy, em nướng gà cho nó ăn.”

Hạ Thì cũng để ý đến tâm trạng của Chu Sâm, không trực tiếp ném một sinh vật sống cho Đản Đản, với Đản Đản mà nói, sống hay chín không có khác biệt gì lớn, những thứ bé đã ăn còn quá ít.

Chu Sâm cầm tay Hạ Thì, quay đầu đã không thấy Đản Đản đâu nữa, một em bé quỳ rạp dưới đất, vẻ mặt khờ dại nhìn Chu Sâm, nhưng đôi mắt vẫn là đồng tử xổ dọc màu đồng, thoạt nhìn hơi quỷ dị.

Hạ Thì nhìn thoáng qua: “Chắc thấy anh là hình người, bản thân tò mò hoặc vô ý chuyển đổi đấy, rất tốt, chúng ta chỉ cần hướng dẫn con cố giữ là được.”

Tiểu Tiểu cầm bộ quần áo trẻ con, cẩn thận xuất hiện bên cạnh: “Đại, đại nhân, tôi hay anh Chu thay quần áo cho Đản Đản?”

Thật ra cậu ta rất muốn để anh Chu thay, cậu ta sợ lắm.

Hạ Thì: “Tất nhiên là cậu rồi, lỡ A Sâm bị cắn thì làm sao bây giờ.”

Tiểu Tiểu: “…”

Cậu ta cẩn thận mở quần áo ra, sau đó bế Đản Đản lên, lại cầm tay nhét vào.

Đản Đản tò mò nhìn động tác của cậu ta, nhưng không há mồm cắn.

Tiểu Tiểu không muốn bị ghim mấy lỗ lên người, tay chân nhẹ nhàng thay xong quần áo cho Đản Đản rồi chuồn mất.

Chu Sâm tiến lên, bây giờ tuy đứa nhỏ này nhìn giống loài người, nhưng chắc chắn không có chuyện trẻ con loài người vừa ra đời hôm trước hôm sau đã nằm ườn trên cỏ, đồng tử cũng không xổ dọc như vậy. Anh dùng tay sờ sờ mắt Đản Đản, tuy Đản Đản rất hung dữ, nhưng mà vẫn có cảm giác máu mủ.

Đản Đản nhìn hai mắt Chu Sâm, chớp chớp mấy cái, đồng tử xổ dọc bỗng thay đổi, giống y mắt Chu Sâm, màu cũng biến thành màu nâu đen.

Chu Sâm cười: “Năng lực học tập nhanh quá.”

Hạ Thì xé đùi gà đã nướng xong ra, đã thấy Đản Đản nhanh chóng bò đến dưới chân Hạ Thì.

Hạ Thì xé đùi gà, lúc Chu Sâm cho rằng cô muốn đưa cho con ăn, cô lại nhét đùi gà vào miệng, nhai nát cả xương, ăn vô cùng ngon miệng: “Mẹ nếm thử xem có ngon không…”

Đản Đản ngửa đầu, đôi mắt mong chờ lập tức ngập nước: “Ngao ngao ~”

Tiếng thằng bé khóc vẫn là tiếng của dị thú nhỏ đấy.

Chu Sâm bất đắc dĩ nói: “Em đừng trêu con.”

Hạ Thì ngậm đùi gà, ngồi xổm xuống xé thịt đút cho Đản Đản, dùng khăn lông Tiểu Tiểu đưa lau miệng cho bé vì ăn chưa thành thạo, lau lau hai má đầy dầu mỡ.

Chu Sâm cũng ngồi xổm xuống, nhận lệnh lau miệng cho Hạ Thì.