Tà Phượng Nghịch Thiên

Quyển 3 - Chương 142



Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Hạ Như Phong đè tay rục rịch của Dạ Thiên Tà lại, khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc bén bắn tới: "Cô nói, là tôi để cho cô làm như vậy? Như cô không đồng ý, tôi phải đi quyến rũ bạn trai của cô?"

"Không sai, chính là cô nói." Người phục vụ cắn chặt môi, trong mắt cũng thoáng qua tia giả tạo, lời này của cô ta thế nào đều không thể nói là hợp tình hợp lý.

Khóe môi cong lên nhạo báng, khuôn mặt của Hạ Như Phong vẫn bình tĩnh như thường, chỉ riêng trào phúng trong đôi mắt đen kia lại rõ ràng như thế: "Cô cho rằng bạn trai của cô là cái gì vậy? Đáng giá để tôi đi quyến rũ sao? Anh ta so được hơn chồng của tôi sao? Đừng thật sự coi mình như cái này nọ, ở trong mắt người khác, cô cái gì cũng không bằng!"

Biến cố bên này đã sớm hấp dẫn ánh mắt mọi người ở nhà hàng tây.

Khi bọn họ nhìn Dạ Thiên Tà ở trước mặt Hạ Như Phong, đều không khỏi tin lời của cô, ánh mắt nhìn về phía người phục vụ đầy trào phúng.

Mặc kệ bạn trai của cô ta ưu tú thế nào, cũng đều khó có thể vượt qua người đàn ông tuấn mỹ tôn quý này, chỉ có người có mắt không tròng, mới có thể đi làm loại chuyện này. Mà xem ra tình huống này, rõ ràng cho thấy người phục vụ vì giải vây cho bản than mà đẩy trách nhiệm cho người khác.

Nếu cô ta bị oan uổng chính là hai người có khuôn mặt bình thường, như vậy bọn họ khẳng định sẽ tin tưởng lời nói của người phục vụ, hơn nữa còn lấy ánh mắt đồng tình, đáng tiếc...

Nhưng mà mặc kệ là thật hay giả, nữ tử diêm dúa loè loẹt tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này. Huống chi, Hạ Như Phong không xứng với người đàn ông ở trước mặt cô, không có người đàn ông nào có thể không nhìn ra sức quyến rũ lãnh diễm của cô.

"Em tin tưởng việc này không là lỗi của chị." Hạ An Nhu nhếch lên môi hồng, hai mắt đẫm lệ, như Lâm Đại Ngọc bất giác chọc người trìu mến, chỉ là khi cô ta nhìn về phía Hạ Như Phong thì trong mắt lại khẽ thoáng qua ghen tỵ và không cam lòng, thu cảm xúc ở trong mắt lại, Hạ An Nhu hít sâu vào một hơi, dịu dàng gọi: "Chị..."

"Thật xin lỗi." Hạ Như Phong nâng mắt lên, khóe miệng nhếch lên, một tia châm chọc từ khóe môi tràn ra: "Tôi không có em gái, cô đại khái là gọi nhầm người đi?"

"Hạ Như Phong!" Mộc Phong đứng ở một bên trầm mặc không nói rốt cuộc không nhìn được nữa, hắn ra đứng ra chắn ở phía trước Hạ An Nhu, ánh mắt đau đớn nhìn Hạ Như Phong: "Trước kia cô căn bản không phải như thế, vì sao lần này tỉnh lại, cô hoàn toàn thay đổi? Biết rõ Nhu Nhi thể thân yếu đuối, còn cố ý để cho người ta xông vào cô ấy, bây giờ lại nói mấy lời tổn thương cô ấy này, cô hơi quá đáng rồi, lập tức xin lỗi Nhu nhi cho tôi!"

Ánh mắt lạnh lùng của Dạ Thiên Tà nhìn chăm chú vào những người này, bọn họ chính là người đã từng tổn thương Như Phong? Ai bắt nặt cô, Dạ Thiên tà hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ!

"Anh tên là Mộc Phong?" Tao nhã đứng lên, khóe môi của Dạ Thiên Tà cong lên, khuôn mặt tuấn mỹ hiện ra một vẻ hàn ý, mắ tím lạnh lùng âm hiểm nhìn người đàn ông anh tuấn trước mắt này: "Cô gái của tôi, không đến lượt anh khoa chân múa tay! Về phần cô ta..."

Ánh mắt nhìn khuôn mặt yếu ớt của Hạ An Nhu, Dạ Thiên Tà cười lạnh một tiếng: "Ngay cả tư cách uống nước rửa chân của Như Phong cô ta cũng đều không có, dùng cái gì khiến cho Như Phong xin lỗi?"

Hạ An Nhu cắn chựt môi, trên khuôn mặt âm u chợt lóe lên, trong chớp mắt lại khôi phục bộ dáng điềm đạm đáng yêu kia.....

"Anh im miệng!" Ánh mắt của Mộc Phong chợt sắc bén, đầu ngón tay nắm chặt trở nên trắng, có lẽ là nghĩ đến quan hệ của hắn và Hạ Như Phong, trong lòng đã tràn ngập lửa giận: "Anh có biết chúng tôi là ai không? Chúng tôi là người của võ quán Hạ thị, mà Nhu Nhi là thiên kim Hạ thị, giờ phút này anh lập tức xin lỗi cho chúng tôi, bằng không..."

Híp mắt, trong mắt sắc bén kia thoáng qua ý uy hiếp.

Võ quán Hạ thị? Tất cả mọi người ngạc nhiên vì điều này, hiển nhiên võ quán Hạ thị có thanh danh vang dội, ngay cả biết Dạ Thiên tà cũng không có gì sai, nhưng mọi người lại vẫn là lắc đầu thở dài.

Chọc giận Hạ thị, hắn đừng nghĩ ở nước z đi tiếp, tiền đồ của người đàn ông này xem như xong đời rồi.

"Bằng không thì sa?" Dạ Thiên tà không chút để ý cười, đôi mắt tím kia lạnh như băng không hề có độ ấm: "Uy hiếp tôi, anh đủ tư cách sao?"

Toàn bộ mọi người đều kinh ngạc nhìn Dạ Thiên tà, không nghĩ đến người đàn ông này có lá gan lớn khiêu chiến người Hạ thị như vậy, chẳng lẽ hắn không biết Trung Đô Hạ thị là người nào sao?

Mà hai mắt

chapter content