Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 160



Diệp Mai Nhung còn có chút không cam tâm, nếu như đã không có được Tạ Minh Thành này, cũng phải có được thân phận bà chủ Tại”

“Minh Thành! Tuổi của bà đã cao rồi, anh có oán hận gì cũng có thể đặt xuống rồi, tuần sau là sinh nhật bảy mươi tuổi của bà, anh phải lộ mặt một chút. Liền coi như là bởi vì mặt mũi của nhà họ Tạ…”

“Đừng để tôi nhắc lại lần thứ hai”

Diệp Mai Nhung thấy anh cố chấp không nghe, cuối cùng chợt cắn răng, nói: “Tạ Bách An là con trai em, ở trên pháp luật chúng em là quan hệ mẹ con, bà muốn nhìn thấy chắt trai cũng là hợp tình hợp lí, nếu như anh không xuất hiện, Tạ Bách An liền nhất định phải xuất hiện”

Một câu này thành công khiến Tạ Minh Thành nhìn thẳng vào cô ta.

Chỉ là, ánh mắt như vậy thật sự là khiến Diệp Mai Nhung ớn lạnh.

Một lúc lâu sau, Tạ Minh Thành chậm rãi mím mím môi, lộ ra một độ cong ý giễu cợt, thản nhiên nói: “Được. Tôi sẽ đến đó”

Diệp Mai Nhung trên mặt chợt vui mừng, chỉ cần có được sự đồng ý này cô ta thì coi như là đã hoàn thành nhiệm vụ, cô ta lập tức vội vàng rời khỏi văn phòng.

Diệp Mai Nhung chỉnh lại trang phục nghênh đón ánh mắt ghen tị của tất cả các nữ nhân viên, ngẩng cao đầu bước về phía trước.

Cô ta thích cảm giác được công chúng theo dõi, đặc biệt là sự ghen tị của những người khác.

Diệp Mai Nhung cố ý chậm rãi đi vài bước, mặc sức hưởng thụ, vừa bước ra khỏi thang máy, các cô gái ở quầy lễ tân lần lượt đứng lên, cúi người, với thái độ cung kính.

Diệp Mai Nhung liếc nhìn họ một cách khinh thường mới ngồi lên chiếc xe hơi đỗ ở bên ngoài, rời khỏi Long Đằng.

Khi cô ta rời đi, những cô gái ở quầy lễ tân thở phào nhẹ nhõm.

“Đây là vợ chưa cưới của tổng giám đốc sao? Chiếc túi xách trên tay cô ta là phiên bản giới hạn toàn thế giới!”

“Hơn nữa bộ trang phục cô ta đang mặc cũng là mẫu hot nhất Tuần lễ thời trang Parisl”

“Ngưỡng mộ quá, chủ tịch đẹp trai như vậy, có thể làm vợ chưa cưới của anh ấy nhất định là kiếp trước cứu cả dải ngân hài”

“Tôi nghe nói vợ chưa cưới của chủ tịch cũng là xuất thân từ một gia đình nghèo, không phải là gia tộc tiếng tâm gì, thật là cái vận may chó ngáp phải ruồi mà!”

“Chậc, các cô ghen tị cái gì? Cho dù là gia đình nghèo đi nữa, cũng không phải là thứ chúng ta có thể so sánh, còn có một ít con chó con mèo cũng dám nhận loạn quan hệ”

Nói xong, cô gái ở quầy lễ tân đó còn cố ý nhìn về phía góc nào đó.

Diệp Mai Hoa thu hồi tầm mắt, cô ấy đang ngồi ở một nơi khuất tầm nhìn, nên Diệp Mai Nhung không phát hiện ra cô ấy.

Sau khi đưa hộp cơm cho giám đốc Trịnh, cô ấy không rời đi ngay lập tức mà kiên nhẫn đợi một lúc.

Lâu như vậy rồi, giám đốc Trịnh lẽ ra phải đưa hộp cơm lên, nếu không có chuyện gì xảy ra thì không sao cả.

Mai Hoa định đứng dậy rời đi.

Cô ấy mới dám rời đi không bao lâu, quầy lễ tân nhận được một cuộc gọi, nghe xong nội dung cuộc gọi, cô gái đứng trước quầy lễ tân tái mặt, sau khi cúp điện thoại lập tức cho người đi chặn Diệp Mai Hoa lại.

Nhưng hình bóng của Diệp Mai Hoa đã biến mất từ lâu.

Cô gái ở quầy lễ tân tái mặt, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, xong rồi, công việc này của cô ta không còn rồi!

Diệp Mai Hoa rời khỏi Long Đằng, không có ngồi xe trở lại ngay mà nói với người lái xe một tiếng, bản thân liền chậm rãi đi bộ trên phố.

Cô ấy không muốn quay lại nhanh như vậy.