Ta Ở Hiện Đại Làm Đại Boss

Chương 600



Ngày hôm sau, Nam Tương Uyển ở trên giường tỉnh lại, cô mơ màng mở mắt ra, không nhớ rõ ngày hôm qua tại sao mình lại ngủ quên mất.

Cô đã làm gì vậy?

Cô hình như đang hỏi ông ngoại một số câu hỏi, và sau đó...không còn sau đó nữa.

Lúc này, thanh âm của ông ngoại từ ngoài cửa truyền vào: “Nắng tới mông rồi còn ngủ!”

Nam Tương Uyển từ trên giường ngồi dậy, đầu tóc rối mù, cô nhìn điện thoại, đã 11 giờ trưa.

Sau khi chải chuốt xong đi tới bàn ăn, ông ngoại lại bắt đầu mắng: "Cả ngày chỉ biết ăn rồi ngủ!”

Nam Tương Uyển cố gắng phớt lờ tiếng mắng, hai mắt hướng ra phía cửa sổ: "Ông ngoại, bên ngoài tuyết rơi rồi!"

Tân Lão: "Ừm..."

Nam Tương Uyển nhanh chóng nhặt cơm lên: "Ăn xong cháu sẽ ra ngoài chơi ném tuyết."

Tân Lão: "Nhìn xem có ai từng này tuổi còn đi nghịch tuyết như cháu không? Mấy đứa nhỏ nhỏ trong tiểu khu thì giờ này đang đi học, trạc tuổi cháu thì còn mải bận rộn đi học đi làm, chỉ có mỗi cháu vẫn có tâm tư đi nghịch tuyết!"

Nam Tương Uyển nhịn không được cúi gằm đầu xuống ăn thức ăn, hoàn toàn phớt lờ tiếng mắng của ông mình.

Thấy cô không có phản ứng, Tân lão lại nói: "Nói chuyện với cháu ta thà nói với đầu gối còn vui hơn!"

Nam Tương Uyển luôn cảm thấy hôm nay ông ngoại cô nói nhiều lắm.

Chuyện này thật tốt, tính cách ông đang càng lúc càng trở nên vui vẻ hơn rồi.

Phù!

Sau bữa ăn, cô đặt bát xuống bàn, mặc áo khoác và lao ra ngoài.

Quả nhiên, sau lưng cô lại vang lên tiếng mắng mỏ giận dữ của ông ngoại "tại sao ăn cơm xong không bỏ vào bồn rửa, cơm dính trên đũa, món ăn nào chưa ăn hết, vân vân".

Nam Tương Uyển vờ như không nghe thấy, vui vẻ đi ra ngoài sân nghịch tuyết.

Khung cảnh trong sân vốn đã rất đẹp, sau trận tuyết, nó trông như được bao phủ bởi một tấm chăn bông dày màu trắng, khi giẫm lên sẽ phát ra tiếng xoạt xoạt.

Nhìn thấy tuyết rơi nhiều như vậy, Nam Tương Uyển kích động nhảy dựng lên, rất nhanh cô đã đi tới khu vực có mật độ tuyết dày nhất.

Nhưng khi ngang qua một tòa nhà, cô mơ hồ nghe thấy tiếng vui đùa.

Ông ngoại nói sai rồi, rõ ràng là vẫn có người nghịch tuyết giống cô!

Nam Tương Uyển tựa hồ đã tìm được đồng bọn, vội vàng theo phương hướng có thanh âm đi tới.

Lúc này, ở một không gian trống khác, La Duy và Mãn Thầu đang điên cuồng đuổi theo Công Tấn, những quả cầu tuyết lớn cứ hướng thẳng đầu Công Tấn mà rơi xuống.

Công Tấn bắt đầu đánh trả: "Hai cậu đứng yên!"

Mãn Thầu: "Tưởng mình ngu à?"

La Duy: "Ném chết cậu! Để xem ai sợ ai!"

Công Tấn: “Khả năng phản trinh sát của cậu không tốt còn lâu mới ném trúng mình?”

Mãn Thầu: "Đừng nói huyên thuyên nữa, cả hai người đều đáng bị đánh!"

Ba người đang chơi vui vẻ, họ đột nhiên phát hiện ra rằng có thêm một người chạy tới tham gia.

Nam Tương Uyển: "Cho tôi chơi nữa! Cho tôi chơi nữa!"

Nói xong, cô nặn một quả cầu tuyết to bằng đầu người và ném nó vào Mãn Thầu.

La Duy nhìn hành động của cô mà ngu người!

Tại sao cô ở đây?

Nam Triều Dương không phải là đang ở trường sao?

Sao cặp song sinh này lại tách nhau ra rồi vậy?

Không khoa học xíu nào!

La Duy đột nhiên muốn xoay người bỏ chạy, nhưng anh không biết rằng lớp tuyết dưới chân quá dày liền vấp ngã, trùng hợp lại đè trúng Mãn Thầu còn đang choáng.

Do đó, quả cầu tuyết to bằng đầu người đập thẳng vào cổ hai người họ.

Lạnh run!

La Duy và Mãn Thầu ngay lập tức phản ứng, cố gắng hỗ trợ nhau đứng dậy, nhưng họ lại cùng lúc ngã xuống lần nữa.

Cả hai bắt đầu giằng co trên nền tuyết, và sau đó vật lộn một cách khó hiểu.

Công Tấn từ xa chạy đến thì thấy Nam Tương Uyển đã đang lăn quả cầu tuyết lớn thứ hai.

Nam Tương Uyển: "Nhanh lên! Hai người họ ngã rồi, mau ném họ!"

Công Tấn: "Đừng làm cầu tuyết nữa, trực tiếp đem chôn đi!"

Nghe thấy thế ánh mắt của Nam Tương Uyển đột nhiên sáng bừng lên, có lý!

Hai người ngay lập tức thiết lập một kế hoạch tác chiến, Công Tấn quyết định lao tới trước, đè chặt La Duy và Mãn Thầu.

Nam Tương Uyển thì điên cuồng cạo tuyết bên cạnh!

Nửa giờ sau, cô đem chôn chặt ba người La Duy, Mãn Thầu và Công Tấn trên nền tuyết trắng.

Khi Tạ Khâu đi xuống cầu thang, những gì anh nhìn thấy là Nam Tương Uyển đang ức hiếp ba người kia.

Tạ Khâu hôm nay cũng đến Kinh đô, trên thực tế, từ khi cha chuyển công tác, anh rất ít quay về phương bắc, phần lớn thời gian đều sống ở Ma Đô.

Nhưng Tết Nguyên Đán sắp đến, mỗi dịp Tết đến anh đều rất bận rộn, là một cảnh sát nhân dân trẻ tuổi đầy triển vọng, anh thường phải tăng ca vào đêm giao thừa nên sẽ về sớm để thăm ông bà.

Mãn Thầu cũng phải về miền Bắc sớm, do đó cả nhóm đã quyết định hẹn gặp nhau về tụ tập.

Ai có thể ngờ rằng trong cuộc tụ tập này, họ sẽ phải đối mặt với sự khủng bố của Nam Tương Uyển!

Đây vẫn là con gái à?

Hãy nhìn xem La Duy đã bị doạ sợ tới mức nào đi kìa!

Do tính cách trẻ trung và năng động, Tạ Khâu ngay lập tức quay một video ngắn tại chỗ.

Nam Tương Uyển trong video giống như một con khỉ, cô quan sát khắp nơi và lắng nghe mọi hướng, khi mộ tuyết của một trong ba người bị lỏng ra,

cô sẽ lập tức chạy đến ép chặt lại, sau đó đắp thêm tuyết lên.

Cô đã có một khoảng thời gian tuyệt vời, trong khi đó Công Tấn, Mãn Thầu và La Duy nằm bất động đống tuyết cãi nhau.

La Duy: "Công Tấn! Cậu nghĩ ra cái ý tưởng vớ vẩn gì thế!"

Mãn Thầu: "Nam Tương Uyển, chúng ta cùng một khu quân sự mà, thả tôi ra!"

Công Tấn: "Nam Tương Uyển! Chúng ta không phải là đồng đội sao?

Tại sao cô lại chôn cả tôi?"

Nam Tương Uyển: "Đồng đội nào? Nằm yên đi!”

Sau đó, đống tuyết lại dày lên thêm một lớp.

Tạ Khâu đứng cười từ xa, chiếc điện thoại di động dùng quay video cũng rung lên bần bật theo nhịp cười.

La Duy: “Nam Tương Uyển, tôi dạy cho cô một cái rất thú vị.”

Nam Tương Uyển quả nhiên kích động, “Cái gì?”

La Duy cười toe toét: "Cô đã từng liếm cột chưa?”

Tạ Khâu lúc này đi tới nói: "Liếm cột à? Trò này vui lắm!"

Vì vậy, chỉ năm phút sau ...

La Duy bị nâng lên với khuôn mặt tái nhợt, Công Tấn và Tạ Khâu cầm chặt hai chân của La Duy trong khi Nam Tương Uyển nhấc cơ thể anh và hướng thẳng nơi ấy về phía cây cột lạnh lẽo.

Tiếng la hét thảm thiết kêu lên hết lần này đến lần khác!

La Duy sắp phát điên rồi, tại sao lại bắt nạt anh?

Anh đã tạo nghiệp gì ở kiếp trước để mà kiếp này lại có những người bạn tốt đến vậy?

Ah! ! !

.........

Ma Đô.

Cố Bắc Hoài đang xem tài liệu trong văn phòng. Một nhóm thực tập sinh đã tốt nghiệp cơ sở đào tạo nghệ sĩ đang chuẩn ký hợp đồng với các công ty giải trí. Đối phương đều là những công ty lớn, sau khi bên kia đưa ra một kế hoạch hợp lý và toàn diện, cơ sở đào tạo đã đồng ý để thực tập sinh của mình rời đi.

Kể từ giờ, nhóm nghệ sĩ trẻ tuổi này sẽ rửa sạch làng giải trí và trở thành những hình mẫu hàng đầu.

Về phần công ty riêng của anh, Nam Bắc Entertainment, đương nhiên có một vài hợp đồng được kí kết, trong đó có sáu người từng tham gia lễ hội âm nhạc cuối năm, Chu Sa liếc mắt đã chỉ ra cho các đồng đội của mình rằng họ rất thích hợp để phát triển thành một nhóm nhạc nam.

Nam Bắc Entertainment đã ký hợp đồng với tất cả sáu người họ và cho ra mắt với tư cách là một nhóm, sau những thành công của Destiny Girls Group, nhóm hậu bối này hẳn sẽ không quá tệ.

Đối với Hoa Loan Entertainment, họ đã ký hợp đồng với một số thực tập sinh phù hợp với định hướng phát triển thiên về mảng điện ảnh và truyền hình, hai công ty phát triển theo hai phương hướng khác nhau.

Đọc lâu khiến Cố Bắc Hoài có chút mệt mỏi, anh đặt thông tin xuống, cầm điện thoại lên và bắt đầu lướt xem những thông tin liên quan đến Nam Tương Uyển.

Gần đây, anh đang bị ám ảnh bởi việc trấn áp hàng giả, chủ yếu là do Sói Nhỏ có quá nhiều CP, có những CP được gán ghép vì lý do rất khó hiểu.

Ngoại trừ Nam Vương Bắc Đế, Cố Bắc Hoài đã nhúng tay dẹp sạch sẽ tất cả các thuyền ma được fan chèo.

Anh không cho phép Sói Nhỏ có thêm bất kì CP nào khác!

Trong lúc kiểm tra tin tức, Cố Bắc Hoài đột nhiên nhìn thấy một xu hướng tìm kiếm mới, vốn là ban đầu chỉ có hơn trăm người truy cập, nhưng trong nháy mắt liền tăng lên mấy triệu người.

Nhanh chóng chiễm chệ đứng vị trí đầu tiên.

[Nam Tương Uyển ném bóng tuyết, 1 vs 3]