Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 304: Ta muốn con mèo đen kia, bởi vì hương thơm trên người nó



Như Tiểu Lam nhìn Thanh Mặc Nhan duỗi tay về phía nàng.

"Chít chít." Như Tiểu Lam cựa quậy, tránh thoát khỏi trong tay thiếu nữ, nhảy xuống trên mặt đất.

"Con mèo này là của ngươi sao?" Thiếu nữ lớn tuổi hơn một chút hỏi.

Thanh Mặc Nhan không có trả lời, mà là cúi người ôm Như Tiểu Lam lên.

Như Tiểu Lam ngẩng đầu lên, dường như lấy lòng cọ xát ở cần cổ Thanh Mặc Nhan.

Lông xù xù xúc cảm không được tốt cho lắm.

Thanh Mặc Nhan dùng tay nhéo nhẹ cằm nàng.

Như Tiểu Lam thoải mái híp mắt lại, thật sự không kháng cự được bản năng động vật a.

Hai thiếu nữ nhìn vị công tử trẻ tuổi ôm mèo đen đi ở trước mặt các nàng.

"Nhị tỷ tỷ, ta muốn con mèo nhỏ kia." Thiếu nữ như đang làm nũng kêu lên: "Ta muốn con mèo nhỏ kia."

Vị thiếu nữ lớn tuổi hơn khó xử nhìn nàng: "Đừng náo loạn. Con mèo đó là của vị công tử kia, ta làm sao lấy được."

"Bất quá chỉ là một con mèo mà thôi, có cái gì mà giỏi. Hắn muốn bao nhiêu bạc, ta cho hắn là được." Thiếu nữ bĩu môi, vẻ mặt bất mãn.

"Hai người các ngươi sao vẫn còn đứng ở đây. Thương đội đã an bài xong, các ngươi mau đi vào đi." Một vị công tử trẻ tuổi đi đến thúc giục nói: "Tiểu muội đây là làm sao vậy, là ai chọc ngươi mất hứng?"

"Tam ca, mèo nhỏ của ta bị người bắt đi rồi." Thiếu nữ giậm chân, túm lấy góc áo công tử trẻ tuổi, thân thể rất nhanh vặn thành bánh quai chèo.

"Đừng nháo." Công tử trẻ tuổi trách cứ nói: "Nơi này không phải là Thái phủ, ngươi chú ý quy củ chút, cái gì mà mèo nhỏ, rốt cuộc các ngươi đang nói cái gì a."

Thiếu nữ liền đem chuyện vừa xảy ra nói qua một lần, cuối cùng còn oán giận nói: "Một đường này ta cùng nhị tỷ ở trên xe buồn muốn chết, ta muốn có con mèo nhỏ đó chơi với ta."

"Chờ chúng ta đến Thạch Phường trấn, ngươi muốn có bao nhiêu mèo nhỏ cũng có." Công tử trẻ tuổi điểm lên trán nàng: "Vào trạm dịch trước đi."

Thiếu nữ không tình nguyện đi theo vào trạm dịch, đến bên trong lại mở to hai mắt nhìn, quan sát xung quanh, hy vọng có thể nhìn thấy thân ảnh mèo đen nhỏ một lần nữa.

Sau khi Thanh Mặc Nhan vào trạm dịch liền không hề lộ diện, cơm canh gì đó đều là Huyền Ngọc đưa đến trong phòng.

Bởi vì Thanh Mặc Nhan không mang theo y phục Như Tiểu Lam, cho nên sau khi lấy cơm canh hắn nhìn thấy một con mèo hương màu đen đang ngoan ngoãn ngồi xổm ở trên bàn, đuôi nhẹ nhàng đong đưa.

"Biến trở về." Thanh Mặc Nhan mệnh lệnh nói.

Mới không cần!

Như Tiểu Lam ô ô hai tiếng, cúi đầu muốn ăn cơm.

Thanh Mặc Nhan lại duỗi tay chặn ngay trước mặt nàng: "Biến trở về mới được ăn."

Ta đây mới không cần trần như nhộng ngồi ăn cơm đâu!

Như Tiểu Lam kháng nghị nghiến răng nhỏ.

"Tướng ăn của nàng quá kém, sẽ bị dính đầy mặt." Thanh Mặc Nhan không vui nói: "Nơi này cũng không có nước cho nàng tắm rửa."

Như Tiểu Lam ngẩn người, cúi đầu nhìn bộ lông đen nhánh của chính mình, cắn chặt răng, nàng thả người nhảy tới trên giường.

Một trận ánh sáng nhạt hiện lên, Như Tiểu Lam biến trở về hình người.

Thanh Mặc Nhan thong dong cởi áo ngoài ném cho nàng.

Như Tiểu Lam nhanh chóng mặc lên trên người.

Thanh Mặc Nhan không tiếp tục ngăn cản nàng dùng cơm, hai người dùng cơm xong, Thanh Mặc Nhan mới quay người đi một chút, Như Tiểu Lam liền một lần nữa biến trở về bộ dạng mèo hương màu đen.

Vui đùa gì a, nàng cũng không muốn trần như nhộng ngủ chung với hắn đâu.

Sắc mặt Thanh Mặc Nhan có chút khó coi, bất quá cuối cùng cũng không khó xử nàng, đặt nàng lên trên người, ngửa đầu gối lên cánh tay, nhìn chằm chằm nóc nhà đến phát ngốc.

Như Tiểu Lam biết hắn đang muốn suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện, cho nên cũng không đi quấy rầy hắn, cuộn tròn thân thể ghé vào trên người hắn, chưa đầy một lúc sau đã thấy gáy khò khè.

Sáng sớm hôm sau, thời điểm Như Tiểu Lam tỉnh dậy đã phát hiện chính mình đang ngồi trên lưng ngựa.

Mờ mịt nhìn xung quanh, di? Bọn họ đi khỏi trạm dịch từ lúc nào?

"Tỉnh?" Đỉnh đầu truyền đến thanh âm Thanh Mặc Nhan.

Nàng nâng đầu nhỏ lên, lúc này mới phát hiện bản thân đã bị hắn nhét vào trong y phục.

"Chít chít." Sớm như vậy đã lên đường, điểm tâm sáng của nàng đâu.

Thanh Mặc Nhan gọi một tiếng: "Huyền Ngọc."

Huyền Ngọc giục ngựa lại đây, đưa qua một bao giấy dầu.

Oa, là bánh rán trái cây!

Cơn buồn ngủ nháy mắt liền biến mất.

Thời điểm lần đầu tiên nàng ăn bánh rán trái cây, vẫn là một con mèo hương chưa cai sữa đâu, khi đó răng nàng yếu muốn chết, vẫn là Thanh Mặc Nhan cắn từng miếng một đút cho nàng ăn.

Bánh rán trái cây thơm ngào ngạt, lớp ngoài giòn tan, tuy rằng để một đoạn thời gian có vẻ có chút mềm, nhưng vẫn không làm ảnh hưởng đến hương vị của nó.

Như Tiểu Lam đứng lên, dùng móng vuốt nhỏ đi kéo y phục Thanh Mặc Nhan.

Mau, mau, mau cho ta ăn!

Thanh Mặc Nhan cầm lấy bánh rán trái cây, đưa lên miệng thưởng thức từng miếng một.

Cô lỗ!

Như Tiểu Lam nuốt nước miếng một cái, oán hận cắn răng, một ngày không trêu cợt nàng hắn sẽ chết sao!

"Tam ca, ngươi mau nhìn, đó chính là con mèo nhỏ ta muốn!" Đúng lúc này, ven đường đi qua một đoàn xe từ bên trong truyền ra thanh âm một thiếu nữ.

Như Tiểu Lam theo tiếng nhìn qua, đó là một đoàn thương hộ. Ước chừng được tạo thành từ khoảng mười chiếc xe ngựa, trong đó một chiếc xe ngựa có thiếu nữ đang vươn đầu ra khỏi cửa sổ, nhìn qua ước chừng gần mười tuổi, đúng là nữ hài tử hôm qua ầm ĩ muốn có được nàng kia.

"Tiểu muội nói chính là cái kia?" Một vị công tử trẻ tuổi ngồi trên lưng ngựa nhìn về phía bên này: "Bất quá chỉ là một con mèo đen mà thôi, đợi đến Thạch Phường trấn đại ca sẽ tìm mua con khác đẹp hơn cho ngươi."

"Ta không cần, ta chỉ muốn nó, trên người nó có mùi thơm ngào ngạt, không giống mùi hôi trên người những con mèo khác."

Như Tiểu Lam đang há to mồm ăn bánh rán trái cây, nghe xong lời này lỗ tai run lên đầy khinh thường.

Vô nghĩa, ta đây chính là mèo hương, trên người đương nhiên có hương thơm rồi.

Thanh Mặc Nhan cúi đầu kiên nhẫn chờ Như Tiểu Lam ăn, đến đầu cũng chưa ngẩng lên qua.

Thiếu nữ đối diện nháo loạn không ngừng, bởi vì cùng đi trên một con đường, cho nên những lời đối phương nói bên này đều nghe rõ rành mạch.

Bị chính tiểu muội của mình ầm ĩ không có biện pháp, nam tử trẻ tuổi giục ngựa đi về phía bên này.

Huyền Ngọc cảnh giác ngăn cản đối phương.

"Chúng ta là thương đội Thái phủ, đang đi đến Thạch Phường trấn, muốn thương lượng cùng công tử nhà ngươi một chuyện." Đối phương chủ động nói: "Tại hạ Thái Tư Thành, xin hỏi tôn tính đại danh của công tử nhà ngươi?"

Huyền Ngọc không trả lời đối phương, mà là quay đầu nhìn Thanh Mặc Nhan.

"Thái công tử có chuyện gì?" Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt mở miệng nói. Như Tiểu Lam lúc này vẫn đang ngồi trên đùi hắn ăn mỹ thực.

Thái Tư Thành mỉm cười: "Tiểu muội nhà ta từ nhỏ đã thích nuôi dưỡng một ít động vật, tối hôm qua trong lúc vô ý nàng nhìn thấy con mèo nhỏ này. Yêu thích không buông tay, không biết công tử có thể bỏ những thứ yêu thích hay không? Nếu công tử đồng ý, chúng ta có thể thương lượng."

Nghe xong lời này, Như Tiểu Lam ngẩng đầu lên, hướng về phía Thái Tư Thành, "phốc" một tiếng đem bánh rán trái cây trong miệng phun ra hết, phun đến trên người đối phương.

Thái Tư Thành cả kinh, vội vàng dùng tay áo phất đi cặn bánh dính ở trên y phục, nhưng mà thứ kia mang theo không ít dầu mỡ, dính đến trên y phục liền để lại dấu vết.

Thanh Mặc Nhan lấy tay nhéo nhéo tai nhọn mèo hương: "Bướng bỉnh."

Như Tiểu Lam hầm hừ với Thái Tư Thành, muốn ra giá? Chỉnh chết ngươi!

Thanh Mặc Nhan nhìn y phục Thái Tư Thành bị ô uế, phân phó Huyền Ngọc nói: "Đưa cho vị công tử này chút bạc, bồi thường tiền kiện y phục của hắn." Nói xong giục ngựa đi về phía trước, bỏ lại Thái Tư Thành ngẩn người tại chỗ.

Hắn là vì tiểu muội đến đây thương lượng với đối phương muốn con mèo đen kia, như thế nào lại thành bị đối phương bồi thường tiền y phục.

"Công tử, xin dừng bước!" Thái Tư Thành giục ngựa đuổi theo.