Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 112: Hoàng Thượng, thỉnh tứ hôn cho chó ngốc cùng với Ngũ tiểu thư



Liễu Dương quận chúa cố nén đau đớn dưới mông nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào Như Tiểu Lam.

"Cáng người đừng để bị nàng lừa, nàng thực chất chính là yêu quái, ngày đó nàng mất tích, Ngũ tiểu thư rõ ràng nhìn thấy nàng bị Mục công tử trói mang đến nhà riêng, nàng đuổi đến đó vốn định cứu nàng ta ra, ai ngờ lại xảy ra chuyện... Nhất định là nàng đã xử dụng yêu thuật để hại người!"

Như Tiểu Lam thò đầu từ trong lòng Thanh Mặc Nhan ra, ỷ vào thân hình cao lớn của Thanh Mặc Nhan, từ trên cao nhìn xuống Liễu Dương quận chúa: "Ta dùng yêu thuật làm cái gì?"

"Ngươi còn dám nói là không làm cái gì, Ngũ tiểu thư đã bị ngươi hại thành cái dạng này, ngươi là sợ nàng sẽ được gả vào Hầu phủ đi, đến lúc đó nàng sẽ lên làm chủ mẫu, ngươi cũng không thể làm càn được nữa!"

"Ta làm càn khi nào?" Như Tiểu Lam chớp động ánh mắt: "Dù cho Ngũ tiểu thư gả đến Hầu phủ thì cũng chỉ có thể quản được những chuyện trong viện nhị thiếu gia, chẳng lẽ nàng còn muốn quản đến cả chuyện trong viện Thanh Mặc Nhan?"

Lời vừa nói ra, trong lòng mọi người khẽ động.

Đặc biệt là mấy nữ quyến, rất mẫn cảm với loại sự tình này.

Trước kia các nàng chỉ cảm thấy tiếc hận cho Ngũ tiểu thư, những đáng thương mà nàng đã gặp phải, nhưng hiện tại khi vừa nghe Như Tiểu Lam nói, các nàng mới ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không đúng.

Ngũ tiểu thư gả cho nhị thiếu gia Hầu phủ, cũng không có liên quan gì đến Thanh Mặc Nhan, mà Như Tiểu Lam lại là hài tử được Thanh Mặc Nhan nhận nuôi, dù có ở trong Hầu phủ cũng sẽ đi theo bên cạnh Thanh Mặc Nhan, Ngũ tiểu thư căn bản là không quản trên người nàng được.

Nếu như vậy, những gì Liễu Dương quận chúa vừa nói, Như Tiểu Lam sợ Ngũ tiểu thư được gả vào cửa nên mới cố ý hãm hại nàng ta là không có căn cứ.

"Nói cũng đúng, dù cho Thiếu Khanh chưa thành thân, cũng không đến phiên em dâu mới vào cửa đến quản viện đi."

Trong đám người ẩn ẩn vang lên tiếng nghị luận.

Mười ngón tay Ngũ tiểu thư nắm chặt, vì quá dùng sức mà làm gãy cả móng tay ngón út.

"Quận chúa, cầu người đừng nói nữa, chuyện cũng qua rồi, ta cũng đã từ hôn với Hầu phủ, không thể gả được nữa." Nàng run giọng nói.

Liễu Dương quận chúa lúc này đang vô cùng nổi nóng, đâu để ý đến Ngũ tiểu thư nói cái gì, nàng tiếp tục chất vấn Như Tiểu Lam: "Ngươi dám nói việc này không có một chút liên quan đến ngươi?"

Như Tiểu Lam nhìn như có chút chần chờ rụt người lại vào trong lòng Thanh Mặc Nhan: "Kỳ thực... Ngũ tiểu thư cùng với Mục công tử cũng không có gì a..."

Ngũ tiểu thư "vèo" một cái ngẩng đầu lên: "Ngươi nói cái gì?"

Như Tiểu Lam đáng thương hề hề nhìn Ngũ tiểu thư: "Ngươi hỏi ta làm cái gì, ngươi có bị người ta động qua hay không mà cũng không tự mình biết sao, hay là nói từ đầu ngươi đã không muốn gả cho nhị gia nhà chúng ta, cho nên mới dùng Mục công tử làm cái cớ?"

Ngũ tiểu thư chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, rõ ràng là nàng bị người ta làm bẩn thanh danh, có nỗi khổ khó nói, hiện tại thế nhưng còn bị đối phương cắn ngược lại một cái, nói nàng từ trước đã có ý nghĩ muốn từ hôn.

"Ngươi biết rõ tình hình như thế tại sao không nói sớm!"  Liễu Dương quận chúa quát hỏi.

"Là... Bởi vì..." Như Tiểu Lam sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn Thanh Mặc Nhan: "Ta có thể nói thật sao?"

Thanh Mặc Nhan hơi nhíu mày, hắn không biết vật nhỏ đang có ý đồ gì, việc Ngũ tiểu thư thất tiết là do hắn an bài, bây giờ vật nhỏ lại phủ định kế hoạch lúc trước của hắn, cũng không biết nàng đang tính toán gì nữa.

"Nếu ngươi muốn nói thì nói đi." Dù sao xảy ra chuyện gì đã có hắn bảo vệ cho nàng.

Như Tiểu Lam nghiêm túc nói: "Kỳ thực... Ngày đó làm bẩn thanh danh của Ngũ tiểu thư là con chó đen mà ta nuôi."

Gương mặt tuấn lãng của Thanh Mặc Nhan nháy mắt cứng ngắc lại, hắn nỗ lực mím môi thật chặt, nhìn qua mặt không biểu cảm, nhưng chỉ có chính hắn mới biết được bản thân đang cố gắng nhịn cười đến mức nào.

Hai mắt Ngũ tiểu thư trợn lên, cả buổi vẫn không phản ứng lại được.

Trong đám người không biết là vị tiểu thư nhà nào không nhịn được, "phụt" cười ra tiếng.

Có người đi đầu, khiến cho những người khác cũng không nhịn được nữa, đồng loạt che miệng bật cười.

"Ngươi... Ngươi đang nói cái gì!" Ngũ tiểu thư hét ầm lên.

"Ngày đó nàng bị con chó đen nhà ta ôm... Lúc ấy có không ít người nhìn thấy đi?" Như Tiểu Lam nhìn về phía Thanh Mặc Nhan.

Thanh Mặc Nhan giật giật khóe miệng, gật gật đầu.

Mọi người càng cười to hơn.

Kỳ thực không có mấy người tin về việc một con chó có thể đoạt đi được sự trong sạch của Ngũ tiểu thư, bất quá như vậy mọi người lại càng tin vào việc Như Tiểu Lam vô tội, nếu không phải như thế, tại sao từ khi xảy ra chuyện tới nay, Ngũ phủ đều không hề giải thích với người bên ngoài bất cứ cái gì.

Ngũ tiểu thư giờ phút này như bị rơi vào vực sâu.

Đến ngay cả hoàng đế cũng không khỏi lộ ra tươi cười.

Thấy hoàng đế cười, mọi người rốt cuộc không nhịn được nữa, đến ngay cả thái giám cùng với cung nữ cũng không giấu được ý cười nơi khóe miệng.

"Rốt cuộc chuyện này là sao, Thiếu Khanh, ngươi nói cho trẫm nghe." Hoàng đế cười đủ rồi mới mở miệng nói.

Thanh Mặc Nhan liền đem sự tình hôm đó nói qua một lần.

"Nguyên lai đều là hiểu lầm." Hoàng đế cười lắc lắc đầu: "Bất quá tiểu công tử phủ tả thừa tướng cũng nên thu liễm lại, việc này cũng coi như là giáo huấn cho hắn đi."

Hoàng đế vừa dứt lời, Ngũ tiểu thư liền "phịch" một cái quỳ trên mặt đất, che mặt khóc rống.

Dù có thể chứng minh việc nàng không bị Mục công tử đoạt đi thân thể, nhưng lại biến nàng thành trò cười cho mọi người.

Hoàng Hậu thấy tâm tình của hoàng đế không tệ, liền âm thầm nhẹ nhàng thở ra, quay sang nói với Ngũ tiểu thư: "Việc này đã giải thích rõ ràng ngươi cũng không cần phải khổ sở nữa, đứng lên đi."

Ngũ tiểu thư vẫn quỳ ở đó không chịu đứng lên, nàng hơi hơi ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt: "Tiểu nữ phải chịu loại vũ nhục này thì làm gì còn mặt mũi để sống trên đời nữa, cầu Hoàng Hậu làm chủ, thưởng cho tiểu nữ được đi một cách thống khoái a."

Ngũ tiểu thư khóc hoa lê đái vũ, chiếm được đồng tình của không ít người.

"Nếu đã là hiểu lầm, Thiếu Khanh đại nhân cũng nên giúp Ngũ tiểu thư một chút đi." Có người đưa ra ý kiến.

Ánh mắt Thanh Mặc Nhan hơi lóe: "Nếu Ngũ tiểu thư cảm thấy bị vũ nhục, không bằng để cho nàng vào Phật đường, như vậy cũng coi như thỏa mãn được tâm nguyện của nàng."

Mặt Ngũ tiểu thư trắng bệch, nàng cũng không muốn hắn giúp như thế, xuất gia? Không không không, nàng mới không cần đến cái loại địa phương đó đâu!

Như Tiểu Lam nhìn thấy Ngũ tiểu thư càng khóc càng lợi hại, liền lôi kéo y phục Thanh Mặc Nhan: "Nàng giống như là không muốn xuất gia đâu, ta cảm thấy nàng đang muốn lập gia đình, không bằng chúng ta tìm một mối hôn sự tốt cho nàng đi."

Khóe miệng Thanh Mặc Nhan câu lên.

Ngũ tiểu thư đã làm bao nhiêu chuyện xấu với vật nhỏ, hắn tin tưởng vật nhỏ cũng không phải cái loại thánh nhân cổ hủ gì, mới nhanh như thế mà đã quên đi ân oán với đối phương.

Như Tiểu Lam quay đầu nói với hoàng đế: "Hoàng đế gia gia, không bằng ngươi ban hôn cho Ngũ tiểu thư đi, để nàng gả cho con chó đen của ta cũng được."

Nếu nói vừa rồi tâm tình Ngũ tiểu thư đã tuyệt vọng, thì khi nghe xong lời này, nàng chỉ hận không thể đâm đầu chết ở trên tường cho xong.

Như Tiểu Lam nghiêm trang nói: "Thất tiết với ai thì phải gả cho người đó không phải sao? Chó đen nhà ta tuy là có chút ngốc, nhưng mà nó lại rất đáng yêu, hơn nữa tuổi thọ của nó nhiều nhất cũng chỉ kéo dài mười mấy năm, chờ sau khi nó chết ngươi có thể tái giá, có cái gì không tốt?" (Linh: Sự thật chứng minh không nên đắc tội với vị này:v)

Rốt cuộc hoàng đế cũng không nhịn được nữa, ngửa đầu cười ha ha.

Mọi người thấy hoàng đế nở nụ cười, cũng cười ầm ầm lên theo.

Ngũ tiểu thư mặt xám như tro tàn, quỳ rạp trên mặt đất ô ô khóc.

Thanh Mặc Nhan nâng môi, vật nhỏ càng ngày càng không dễ chọc.

Bất quá hắn rất thích bộ dáng này của nàng.

Tốt lắm, người của hắn thì nên như vậy, bị khi dễ thì phải tìm cách trả lại gấp đôi.