Ta Mở Nhà Trẻ Ở Dị Thế

Chương 41: Dùng nghiệm pháp heimlich cứu trẻ con



“A, các ngươi đang uống gì vậy?” Nãi nãi Miên Miên tìm được người rồi, lại thấy bọn nhỏ đang cầm bát nghiêm túc hưởng thụ uống gì đó, bèn kinh ngạc hỏi.

Buổi sáng bà bận chút việc, cho nên tạm thời không qua đây cùng họ, ai ngờ vừa đến liền nhìn thấy đám nhóc đang uống gì đó, còn uống đến thơm ngon.

Miên Miên nhìn thấy nãi nãi tới, khuôn mặt trắng nhỏ non mềm giống như cục bột lộ ra nụ cười vui vẻ, ổn định bưng bát nhỏ đến trước mặt bà, dùng bàn tay đầy thịt giơ cao.

Giọng nói mềm mại ngọt ngào vang lên: “Nãi nãi, uống! Cái này uống ngon, anh làm cho đấy.”

Sau đó quay đầu liếc nhìn Tiêu Liêu, ánh mắt thư thái trong suốt nhìn nãi nãi lộ ra ý tứ thúc giục.

Cuối cùng bà vẫn không đành lòng để đứa cháu của mình thất vọng, nãi nãi liền cúi đầu nhấp một ngụm nhỏ, đồ uống hơi ấm. Mới đầu vào miệng có vị ngọt nhẹ, sau đó cảm giác mát lạnh đột ngột xông thẳng lên óc.

Tuy nói hương vị này lúc bùng nổ có hơi mạnh, nhưng cũng không quá kích thích, ngược lại có loại cảm giác đột nhiên thanh tỉnh, lại có vị hơi ngọt của nước, dưới thời tiết nóng bức khiến người chóng mặt như thế này, đây quả thực là thức uống không tệ.

“Vừa lúc ta làm hơi nhiều, ngài uống bát này đi.” Tiêu Liêu cười đưa một bát nước màu xanh nâu cho nãi nãi, bát này khác với của bọn nhóc, chính là không có thả lá bạc hà trôi nổi, nhưng người ta cũng không thèm để ý cái đồ để dỗ trẻ con đó.

Nãi nãi Miên Miên nhận bát nước, liền uống mấy ngụm to, sau khi nuốt xuống một ngụm cuối cùng, bà hít sâu một hơi, hơi lạnh xộc thẳng xuống bụng, sau đó phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, cả người đều khoan khoái mát mẻ.

“A, bên ngoài rất nóng, nước của ngươi mặc dù không mát lạnh như băng, nhưng uống vào không ngờ lại khiến bụng rất mát, đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều, hương vị hơi ngọt, không tệ, không tệ.” Nãi nãi Miên Miên nhìn bát, vừa khen vừa gật đầu.

“Đây là dùng bạc hà tươi ngâm nước, lại cho thêm chút mật ong là thành. Ở gần đây có một mảnh bạc hà phát triển rậm rạp, vừa lúc Trang Tử buổi sáng có đưa tới một khối mật ong, ta nghĩ mùa hè quá oi bức, sợ bọn nhỏ sẽ nóng, liền dùng mấy thứ có sẵn làm đồ uống mát lạnh cho bọn nhỏ, xem như giải nhiệt.”

Tuy rằng căn phòng cậu ở rất râm mát, nhưng cơ thể trẻ nhỏ trước giờ luôn mỏng manh, dễ dàng bị ngoại vật tấn công, lại không chịu nổi sự trêu chọc của thời tiết này, đừng nói chính Tiêu Liêu sẽ đau lòng, riêng áp lực từ sự lo lắng của cha mẹ bọn nhỏ thôi, cũng khiến cậu cảm thấy mình không chịu được.

“Thì ra là dùng bạc hà ngâm với nước, thảo nào ta thấy hương vị này quen thuộc như vậy.” Nãi nãi Miên Miên bừng tỉnh, “Ngươi cứ dùng mật ong đi, chuyện này ta biết, hôm qua Trang Tử đào tổng cộng hai cái tổ ong, cái lớn đưa đến đây, cái nhỏ hơn để trong nhà, nếu ngươi muốn, ta sẽ lấy cái trong nhà đưa cho ngươi, dù sao cũng là để ăn…”

“Không không không không, đủ rồi, cái gì cũng nên làm đủ thôi, trẻ con ăn quá nhiều đồ ngọt sẽ không tốt cho răng.” Tiêu Liêu vội vàng ngắt lời và từ chối, chỉ cảm thấy nãi nãi Miên Miên vừa nhiệt tình vừa hào phóng, làm cậu có cảm giác khó chịu mắc nợ người khác.

“Ồ, vậy cũng được.” Nãi nãi Miên Miên gật đầu, sau đó chợt nhớ ra điều gì, “A! Đúng rồi, trên đường tới đây, ta đụng phải mấy đứa nhỏ nói là bạn của Thái Thái, chúng hỏi ta mấy ngày nay đám nhỏ này đi đâu vậy, muốn tìm chúng cùng chơi, nói bọn chúng sẽ chờ dưới tàng cây cổ thụ trong bộ lạc.”

“Là đám tiểu Vũ sao?” Hổ con lập tức chạy ra hỏi.

“Ừm, có một con hồ ly nhỏ màu đỏ tên là tiểu Vũ, là mấy cái tiểu thú nhân, đi cùng còn có hai tiểu á thú và một tiểu giống cái.” Nãi nãi Miên Miên nghiêm túc suy nghĩ một chút.

“A! Là Tịch Tịch và tiểu Thất!” Ưng nhỏ vui vẻ kêu lên.

“Còn có Húc Nhi!” Hươu sao nhỏ cũng lại gần đây.

“Tịch Tịch? Tiểu Thất? Húc Nhi?” Đầu Tiêu Liêu đầy chấm hỏi, nhưng cậu cũng hiểu rõ những người này đều là bạn cũ của nhóm hổ con.

“Ừ ừ! Tịch Tịch , tiểu Thất, giống Miên Miên đều là tiểu á thú, Húc Nhi là tiểu giống cái thường xuyên chơi cùng chúng em nha.” Đa Đa vui vẻ nói xong lại có chút chán nản, “Nhưng nàng lớn hơn nhiều so với chúng em, còn hay bắt chúng em biến thành thú hình, sau đó nắm đuôi và lỗ tai chúng em, em bị nàng giật nhiều lông lắm á!”

“Lông chim của em cũng bị nàng nhổ mấy cái!” Ưng nhỏ bẹp miệng hét lên.

“Đúng vậy! Em cũng bị! Nhưng mà người lớn đều không cho chúng em đánh lại, hơn nữa… Nàng khỏe lắm, chúng em đánh không lại nàng.” Nói tới đây, hổ con luôn vui vẻ vẫy đuôi còn còn vui vẻ như vậy nữa.

Nhìn vẻ mặt non nớt còn mang theo buồn bực của đám nhóc, Tiêu Liêu không nhịn được cười.

Cẩn thận đếm số ngày, đám nhóc này đã đi cùng cậu được mấy ngày, mỗi ngày chỉ có thể nói chuyện vài người, so với phạm vi phía trước của chúng, đúng là nhỏ hơn nhiều.

Tâm lý học trẻ em cho rằng, bất luận là trẻ sơ sinh hay trẻ em, trò chơi đóng một vai trò không thể thay thế đối với sự trưởng thành và phát triển của chúng, hơn nữa tuổi đám nhóc này vẫn còn nhỏ, thực sự rất nhỏ, cho nên bắt bọn nhỏ yên lặng học, là chuyện không thể làm được, hơn nữa nó còn không khoa học.

Cậu đã hạn chế bọn chúng rất lâu rồi, ngay cả đi học còn được nghỉ cuối tuần, vậy thì sao cậu lại không để chúng tự do chứ? Huống hồ, cậu tới đây lâu như vậy, đối với bộ lạc còn chưa quen thuộc lắm, vậy không bằng mang theo đám nhóc này, tiến thêm một bước giao lưu với người trong bộ lạc, đám nhóc có thể tìm bạn của mình trước kia, vui vẻ chơi, cậu cũng có thể tiến thêm một bước làm quen thế giới này hơn xíu, một công đôi việc.

Tiêu Liêu hạ quyết tâm, hai tay đặt trên đầu gối, ngồi xổm xuống trước mặt đám nhóc, dịu dàng nói: “Anh thấy các em hình như đều rất muốn chơi với bạn cũ, vậy không bằng chúng ta lập tức đi tìm bọn họ cùng chơi đi, dù sao các em cũng học được tên của mình rồi, thế thì biểu diễn một chút kiến thức mấy ngày nay học được nhé! Làm cho bọn họ xuất hiện cảm giác “sĩ biệt tam nhật, yếu quát tương khán*” đối với các em!”

* sĩ biệt tam nhật, yếu quát tương khán 士 别三日, 要刮相看了: gốc là Sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tương đãi 士 别三日,当刮目相 待,xuất xứ từ Tam Quốc Diễn Chí, ý nói “Ba ngày không gặp, phải thay đổi cách nhìn.” Chỉ sự tiến bộ của một người sau một thời gian không gặp, phải nhìn bằng con mắt khác.

Tuy rằng không biết “sĩ biệt tam nhật, yếu quát tương khán” là gì, nhưng nghĩ đến việc có thể chơi cùng bạn cũ, đám nhóc rất vui vẻ nha!

Nhóm tiểu thú nhân đều cầm bát, ở chỗ đó vui vẻ, mà nãi nãi Miên Miên ôm Miên Miên vào trong ngực, nói: “Nơi đó còn có tiểu á thú và tiểu giống cái, Miên Miên có muốn cùng đi chơi với bọn họ không?”

“Có ạ.” Miên Miên ngoan ngoãn gật đầu, con ngươi đen như nước hiện lên chút ánh sáng, nhẹ nhàng thốt ra một chữ.

Cứ như vậy, xem như mọi người đã thống nhất đưa ra quyết định, sau đó hai người lớn dẫn theo năm đứa nhỏ, tiền hô hậu ủng thanh thế to lớn đi ra ngoài.

Bên ngoài mặt trời đã treo cao, ánh nắng chiếu tới khiến đôi mắt không thể mở ra, da thịt nóng như thiêu đốt, nhưng may mắn trong bộ lạc có nhiều cây cối, bóng cây cũng nhiều, đi lại ở dưới bóng cây, thỉnh thoảng lại có một trận gió mát thổi qua, thật ra cũng không cảm thấy nóng lắm, chỉ là vẫn không thể mở mắt ra được thôi.

Hiện tại cùng lắm mới qua được nửa buổi sáng, mặt trời chói mắt, mặt đường nóng lên, trong bộ lạc cũng không có người nào, Tiêu Liêu đi theo nãi nãi Miên Miên một đường, cũng không gặp được mấy người.

“Đến rồi.” Nãi nãi Miên Miên đột nhiên nói.

Tiêu Liêu ngẩng đầu nhìn lên, phía trước cách đó không xa có một cái cây rất lớn, thân cây to bằng mấy người ôm, phiến lá xanh mượt, phát triển dày dặc tươi tốt, tạo ra một khoảng râm mát lớn, có mấy người ngồi lác đác dưới gốc cây, còn có mấy đứa trẻ tụ tập cùng nhau chơi đùa ầm ĩ.

“Khi không có việc gì làm người trong bộ lạc đều thích đến dưới cái cây này để hóng mát và trò chuyện, nhóm trẻ con đôi khi sẽ đi cùng người lớn tới, đôi khi đi cùng bạn chúng, chúng đều thích chơi dưới tán cây này, chà, chỗ có mấy đứa nhóc xúm lại kia, có khả năng là bạn cũ chơi chung với nhóm Thái Thái.” Nãi nãi Miên Miên chỉ về phía đám nhóc đang chơi.

Tiêu Liêu bên này mới vừa thấy rõ ràng, hổ con, thỏ nhỏ, chim ưng và hươu sao nhỏ đều đồng loạt chạy đến bên đó.

“Tiêu Vũ!”

“Tịch Tịch!”

Tiếng hét cực kỳ hưng phấn, đằng kia cũng có vài đứa trẻ đang vui vẻ vẫy tay với họ.

Tiêu Liêu nhìn họ hào hứng tụ tập lại, ríu rít ở một chỗ trò chuyện vui vẻ, liền không quản bọn chúng, chỉ chậm rãi đi phía sau Miên Miên và nãi nãi Miên Miên.

Tuy nhiên khi vừa bước đến chỗ nhóm người đang ngồi dưới gốc cây hóng mát, lại phát hiện nét mặt và động tác của một vị phụ huynh đang ôm con mình có chút sai sai.

Chỉ thấy vẻ mặt vị phụ huynh kia hoảng hốt, dùng tay vỗ mạnh vào lưng đứa bé, nhưng vẫn không giúp đứa bé khỏi ho liên tục, sắc mặt bị nghẹn đến đỏ bừng rồi chuyển sang tím tái, động tác hít thở của đứa bé càng lúc càng lớn, nhưng giống như bị thiếu không khí, khiến sắc mặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt thay đổi, chân tay nhỏ bé vung vẩy đạp loạn cũng không thể làm được gì.

Người xung quanh cũng xúm lại, sốt ruột nhìn lại không biết nên làm gì giờ, ba đứa bé bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, nước mắt giàn giụa, hai tay liên tục vỗ rồi đánh cũng vô ích, lo lắng tức giận cũng không thốt ra được chữ nào có nghĩa.

Thấy tay chân của đứa bé do bị ngạt thở không còn lại bao nhiêu sức để cựa quậy, ba đứa bé vẻ mặt thê lương, miệng đắng ngắt, như thể giây tiếp theo sẽ bất lực khóc mất.

Bên này Tiêu Liêu cuối cùng đã xuyên qua đám đông, chộp lấy đứa bé, sau đó cậu quỳ xuống, một chân ở phía trước, chen vào giữa hai chân đứa bé, một chân còn lại quỳ phía sau để ổn định, hai tay ôm lấy eo đứa bé, để nó nghiêng người về phía trước.

Cuối cùng Tiêu Liêu nắm tay lại thành nắm đấm, đặt ngang cách rốn đứa bé hai ngón tay, tay kia ôm nắm đấm, tiếp theo, nhanh chóng, dùng sức ấn mạnh vào người đứa bé, làm vậy mấy lần, đứa bé bị xóc lên xóc xuống, nhưng cậu cũng không để ý nó không thoải mái, mãi cho đến khi dị vật trong người đứa bé được nhổ ra, nghe được tiếng khóc vang dội của nó, Tiêu Liêu mới dừng động tác lại, thở phào nhẹ nhõm.

Cậu quan sát dọc theo miệng đứa bé đang há to vì khóc, liếc qua xem còn dị vật trong miệng không, sau khi thấy không có mới yên tâm trả đứa bé đang dần hồi phục lại màu sắc môi như cũ cho ba nó.

Sau đó người ba kia lập tức ôm lấy đứa bé, hai chân mềm nhũn ngồi quỳ xuống đất, òa khóc thật lớn, ôm chặt đứa trẻ vào lòng, còn mê mang nói điều gì đó, Tiêu Liêu nghe không hiểu cũng không nghe rõ lắm.

“Trời ạ! Ngươi thật lợi hại! Mặt của nhóc con kia đều biến sắc rồi, ngươi còn cứu được nó, ngươi thật quá lợi hại!”

“Này này! Cách ngươi làm gọi là gì thế, thật thần kỳ! Tuy rằng tư thế hơi kỳ lạ, nhưng cách làm này chắc chắn không đơn giản đâu!”

“Cũng may nhóc con này gặp được ngươi, bằng không. . .”

Một đám người vội vàng bàn tán xôn xao, Tiêu Liêu ngồi bên trong ngẩn người đứng không đứng được, ra cũng ra không nổi, chỉ có thể ngượng ngùng cười xòa.

“Ôi! Ngươi đứa nhỏ này sao vẫn còn mải khóc, còn không mau đi cảm ơn người đã cứu con trai mình đi?” Một vị giống cái lớn tuổi hận rèn sắt không thành thép nghiêm khắc vỗ ba của đứa bé gặp nguy hiểm, nói: “Cho dù không cảm ơn người ta, ngươi cũng đừng khóc trước mặt trẻ con như vậy chứ! Làm nó sợ thì sao giờ!”

Nghe vậy người ba kia cố gắng khống chế cảm xúc của mình, ôm đứa bé vẫn sợ tới nhóc lóc ầm ĩ vào ngực an ủi.

Sau đó hai chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, cố gắng khống chế để mình không bị nghẹn lời, cúi đầu thật thấp với Tiêu Liêu, không ngừng nói: “Cảm ơn, cảm ơn ngươi đã cứu con ta, cảm ơn ngươi, cảm ơn, cảm ơn... “

“Này này này, không cần cảm ơn không cần cảm ơn, ngươi còn đang ôm đứa nhỏ mà, mau đứng lên, cái này, chẳng qua ta nhìn thấy rồi cứu nó thôi, dù sao cũng không thể để nó xảy ra chuyện được, ngươi thấy đúng không.” Tiêu Liêu vội giữ chặt người ba này, không để cậu ta tiếp tục quỳ lạy cậu, quỳ đến mức phải dập cả đầu xuống.