Ta Mở Nhà Trẻ Ở Dị Thế

Chương 38: Khiêu khích



Chờ lau tay xong, bọn nhỏ nhận được sự cho phép của Tiêu Liêu, liền không ngại nóng trực tiếp xuống tay, cầm gặm.

Dùng hai ngón tay cầm xương sườn, hàm răng nhỏ sắc nhọn cứ như vậy mà cắn, gặm sạch sẽ thịt hầm khỏi xương sườn, phần thịt non mềm chứa hương vị thanh thanh của nước sốt bắp, độ mặn vừa phải, độ dày vừa đúng, đám nhóc liếm ngón tay dính nước súp liền vội vàng duỗi móng vuốt nhỏ về phía một miếng khác.

Đám nhóc đều ăn đến miệng dính đầy nước thịt, mắt thấy xương sườn trong bát sắp bị gặp hết, ngô lại không có ai quan tâm, Tiêu Liêu liền gắp một phần ngô trong bát mình, đưa tới trong bát ưng nhỏ đang chuẩn bị tấn công một miếng sườn cuối cùng.

“Phân Phân, ăn thử cái này đi, ngô cũng rất ngon đấy.”

Ưng nhỏ sửng sốt, vươn cái tay bị dính nước súp nhận lấy phần ngô kia, nhìn thoáng qua liền không chút do dự cắn một miếng, bên ngoài bao phủ bởi nước súp có vị thịt, khi cậu phá vỡ một lớp mỏng bên ngoài, nước sốt tươi mát ngọt ngọt chớp mắt chiếm lấy khoang miệng cậu, giảm bớt vị ngấy của sườn, đưa cảm giác thèm ăn của cậu trở lại.

Mắt ưng nhỏ sáng lên ngay tức thì, chưa kịp nuốt xong miệng ngô kia đã há mồm nói chuyện: “Ô ô! Nước sốt!”

Sau đó cúi đầu chăm chăm nhặt ngô ra gặm lấy gặm để, bắp ngô bị cậu gặm lung tung hỗn loạn, làm Tiêu Liêu trước nay có quy tắc gặm từng hàng ngô thẳng một nhìn đến nhức đầu, ngón tay duỗi ra lại thu về, cậu khống chế không giơ tay mình lên, như vậy tới lui vài lần, rốt cuộc, … Cậu nhịn được.

Mà ba đứa nhóc còn lại thấy bạn mình gặm hăng say như vậy, nghĩ lại lời Tiêu Liêu nói, cũng bắt đầu xuống tay với đám ngô, hơn nữa sau khi cắn một miếng, hành động tiếp đó giống hệt ưng nhỏ, đều gặm ngô đến mức không thể dừng.

Bọn nhỏ đều tự mình ăn, không câu nệ phép tắc trên bàn ăn, khiến cho nãi nãi thành thành thật thật đối diện an tĩnh đút Miên Miên ăn nhìn đến choáng váng, nhưng mà cách ăn không câu nệ tiểu tiết của bọn nhỏ lại làm Miên Miên thấy cơm trong miệng mình càng thơm hơn, bé cũng gia tăng tốc độ ăn, thậm chí tới cuối, bé thậm chí còn duỗi tay bắt chước nhóm tiểu thú nhân, lấy tay cầm gặm xương sườn gặm ngô, ăn đến thật vui vẻ.

Nãi nãi vốn định ngăn bé ăn như vậy, nhưng sau khi phát hiện Miên Miên ăn rất vui vẻ, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Liêu, Tiêu Liêu đáp lại bà bằng ánh mắt trấn an, vì thế bà cũng không nhắc, tùy ý bé, còn học Tiêu Liêu, gắp thêm thịt và đồ ăn vào bát Miên Miên, để bé tùy ý ăn uống tới no thì thôi.

Thấy đám nhóc ăn cơm nhập tâm như vậy, Tiêu Liêu lấy ngô đã được nướng xong ra, chia cho mỗi người một bắp, trên ngô nướng là sắc vàng cháy lấm tấm, mà hương bị đặc biệt của ngô nướng cũng từ đây bay ra, lại bởi vì nó mà ngô nướng có hương vị độc đáo mê người.

“Hôm nay mọi người đều tách hạt ngô rất giỏi! Cho nên mỗi người đều được ăn một bắp ngô nướng ngon tuyệt!” Tiểu Liêu lúc nướng ngô cố ý chọn những bắp sêm sêm nhau, lúc chia cũng chia cho đám nhóc mấy bắp lớn, trong đó cái lớn nhất, cậu dành cho tiểu Miên Miên. Thời điểm cậu đưa ngô cho Miên Miên, còn cố ý hỏi nhóm tiểu thú nhân một câu: “Thân là thú nhân, mấy đứa nên đối xử với tiểu á thú và tiểu giống cái như thế nào?”

“Mẹ nói, thú nhân phải bảo vệ bọn họ.” Hươu sao nhỏ căm một miếng ngô nướng, vội nhai rồi nuốt xuống, dẫn đầu mở miệng, sau đó nhận được cái gật đầu từ ba đứa khác.

“Mẹ ta cũng nói như vậy!”

“A ba nói thú nhân phải nhường tiểu á thú và tiểu giống cái, nhưng với tiểu thú nhân phải công bằng cạnh tranh!” Nửa câu sau được hổ con nói một cách mạnh mẽ, sau đó quay đầu hỏi Tiêu Liêu xem công bằng cạnh tranh có nghĩa là gì.

Tiêu Liêu đơn giản giải thích cho cậu một chút rồi quay lại đề tài chính, cậu nhấc tay giơ lên bắp ngô lớn nhất, hỏi: “Anh đưa bắp ngô lớn nhất cho tiểu Miên Miên đáng yêu ăn, mấy đứa có ý kiến gì không?”

“Không có không có.” Tiêu Liêu còn chưa nói xong bọn nhỏ liền nhất trí lắc đầu bày tỏ chính mình sẽ không.

“Miên Miên là tiếu á thú, chúng ta thân là thú nhân phải hào phóng, đương nhiên phải cho cậu ấy cái lớn nhất.” Vẻ mặt thỏ con tỏ vẻ đương nhiên, mấy người lớn nhìn thấy không nhịn được lén cười, âm thầm vui mừng.

Sau đó Tiêu Liêu đưa bắp ngô nướng lớn nhất kia tới tay Miên Miên, nhìn vẻ mặt nhỏ kinh hỉ của Miên Miên, nội tâm Tiêu Liêu cũng cảm thấy mềm mại.

“Miên Miên là tiểu á thú duy nhất trong nhóm, thân là thú nhân, mấy đứa phải có trách nhiệm bảo vệ bé nha.” Tiêu Liêu dặn dò, nhận được tiếng đáp lại tràn đầy năng lượng của đám nhóc, trong đó đều là lời nói bảo đảm sẽ làm được.

Không nói tới tương lai đám nhóc có thực hiện được lời này hay không, nhưng chỉ bằng biểu hiện của của chúng, đã có thể khiến Trang Tử ba ba Miên Miên đối với chúng cảm động.

Một bữa cơm, đám nhóc mỗi đứa đều ăn đến tròn xoe bụng, cảm thấy thỏa mãn nghe lời ngồi trên ghế để Tiêu Liêu và nãi nãi Miên Miên lau sạch cái tay nhỏ dính nhớp của chúng và nửa khuôn mặt dính nước từ đồ ăn.

“Ngô, ợ! Ăn ngon lắm, lần sau, lần sau vẫn muốn ăn!” Thỏ con no bụng ợ một cái, nhưng bộ dáng kia giống như vẫn còn đang thưởng thức bữa ăn, Tiêu Liêu thấy vậy trong lòng vừa bực vừa buồn cười, đã ăn no vẫn còn nghĩ muốn ăn, thật là tiểu quỷ ham ăn, nha, là thỏ tham ăn!

Miên Miên bữa này cũng ăn không ít, nãi nãi chưa thấy bé ăn uống tốt như vậy, tâm tình tốt khi ăn cũng nhiều, trong lòng cực cực kỳ vui mừng, cho nên đối với lời nói của thỏ con và cười sang sảng, sảng khoái nói: “Như vậy, chờ các cháu chờ về, ta sẽ bẻ mấy bắp ngô cho, để mấy đứa mang về nhà ăn.”

“Ta cũng muốn! Ta cũng muốn!”

Nãi nãi Miên Miên làm ba đứa nhóc khác nghe được cảm thấy không vui, tại sao chỉ có mỗi Đa Đa được, bọn chúng thì không?! Vì thế Phân Phân mở miệng nói với nãi nãi Miên Miên mình cũng muốn.

“Được được được! Đều có! Đều có!” Nãi nãi Miên Miên rất dung túng đối với yêu cầu của đám nhóc.

Nhưng hành động của đám nhóc này lại khiến cho Tiêu Liêu thấy rất xấu hổ, chỉ là cậu còn chưa kịp mở miệng, nãi nãi Miên Miên giống như đoán trước được, nói: “Ta bẻ ngô là vì ta muốn ăn, ngô non so với để chín rồi ăn ngon hơn, hơn nữa để thêm mấy ngày ngô già rồi sẽ không ăn được nữa, còn không bằng để cho mấy đứa nhỏ ăn thêm mấy bắp. dù sao nhà chúng ta cũng không ăn nhiều lắm, chung quy là ăn vào bụng, ai ăn mà chả giống nhau, không lỗ không lỗ, cháu cũng có, không được từ chối đâu đấy, ta cũng không thể thiên vị bên này mà bất công với bên kia được, ha ha ha ha.”

Bên này Trang Tử cũng nói với Tiêu Liêu: “Trong nhà chỉ có một đứa trẻ là Miên Miên, mà mẹ ta từ trước đến nay luôn thích náo nhiệt, đám nhóc tới tới nhà, làm trong nhà ồn ào lên nhiều, mẹ ta và Miên Miên cũng rất vui vẻ, ngươi liền tùy bà ấy đi, dù sao đám ngô đó cũng không quan trọng, bọn nhỏ thích ăn, mẹ ta liền vui vẻ, như vậy là được rồi.”

Đều nói đến như vậy rồi, Tiêu Liêu cũng không phản bác được nữa, chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý với họ, chỉ là cậu âm thầm ghi nhớ trong lòng, lần sau nhất định không thể lại dẫn theo đám nhóc chiếm tiện nghi của người khác.

Nhận được hứa hẹn của nãi nãi Miên Miên, cho nên nhóm Tiêu Liêu đi ra từ nhà Trang Từ, trên người mỗi đứa nhỏ đều treo một sợi dây thừng bên trên xuyên mấy bắp ngô, vốn dĩ Tiêu Liêu định giúp bọn nhỏ cầm, nhưng bọn chúng thấy mới mẻ sẽ không đồng ý, Tiêu Liêu đành xuyên bắp vào treo trên người bọn chúng, nhìn bọn nhỏ ngẩng đầu ưỡn ngực lục thân không nhận bước chân đi ra ngoài.

Nhìn nãi nãi Miên Miên ôm Miên Miên cười đến cong eo, ai ui! Đàn vật nhỏ này thật quá đáng yêu rồi, ha ha ha ha!

Về đến nhà, không có người khác, Tiêu Liêu dẫn bọn nhỏ đến căn phòng chuyên dụng dành cho họ, nhìn đám nhóc trên người treo mấy bắp mới mẻ, mượn đề tài này, dạy bọn nhỏ viết hai chữ “bắp ngô”, lại chúng biết số trong phạm vi hàng chục, như thế nào cũng phải để chúng biết có bao nhiêu đồ trên người mình ha.

Buổi chiều cậu ngoại trừ dạy đám nhóc viết chữ đếm số, còn rủ nãi nãi Miên Miên chơi cùng với đám nhóc trò diều hâu bắt gà, đám nhóc chơi đến mặt mũi đỏ bừng, ra một thân mồ hôi cười vô cùng vui vẻ.

Sau khi đám nhóc đều bình phục lại nội tâm kích động của mình, Tiêu Liêu lại giúp chúng ôn tập lại những gì học buổi chiều, một buổi chiều phong phú liền như vậy trôi qua.

Nhóm Tố Diệp đi theo Lan Loan đến đón con mình, nhìn đồ vật treo trên người chúng đều thấy vô cùng kỳ quái, lúc Trùng Anh bế hổ con chuẩn bị hỏi, Tiêu Liêu đã nói trước.

“Đợi mấy đứa về nhà, hãy hướng dẫn cha mẹ mình cách ăn cái này nha!”

Đám nhóc vừa nghe, đôi mắt nhỏ của đám nhóc thông minh này đều sáng lên, vui vẻ đồng thanh đáp: “Được!”

“Mời các vị phụ huynh kiên nhẫn đợi tới khi về nha, để những đứa con tiểu ấu tể thông minh đáng yêu của mình dạy các ngươi thứ này ăn thế nào nha!”

Đối mặt với ánh mắt ý vị thâm trường của Tiêu Liêu, mấy phụ huynh dù vốn định hiện tại liền hỏi, cũng chỉ đành kiềm chế nội tâm tò mò của mình, phối hợp với Tiêu Liêu và con mình, chờ về đến nhà mới tiếp tục lòng hiếu kỳ của mình.

Cụ và Để cùng nhau từ ngoài cửa đi vào, Tiêu Liêu mỉm cười với nhóm Cụ nói một câu: “Vất vả rồi, các ngươi đi nghỉ trước đi, đợi chút ta sẽ đi nấu cơm, hôm nay lạ làm món mới cho các ngươi ăn.”

Để cha mặt không biểu tình gật đầu như cũ, đi đến cạnh Lan Loan ở một bên xem náo nhiệt, ôm lấy eo hắn liền đem người về phòng của bọn họ.

Còn về bọn họ muốn làm gì, Tiêu Liêu từ trong ánh mắt cười nhạo của nhóm Trùng Anh đại khái đoán được một chút, ừm… Hẳn là đi giải nỗi tương tư nửa ngày không gặp rồi, dù sao trẻ con ở đây nhiều vậy, làm trò trước mặt chúng, dù có là hành động thân mật nho nhỏ, cũng không phù hợp lắm.

Mà Cụ đi đến cạnh Tiêu Liêu, quan tâm hỏi thăm: “Cảm thấy thế nào, mệt không?”

Tiêu Liêu lắc đầu, “Cũng được, ở cùng đám nhóc rất vui vẻ.”

“Vậy thì tốt rồi, nếu mệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút.” Cụ đảo mắt, nhìn thấy tiểu Miên Miên, hỏi, “Đây là đứa trẻ cậu thu được hôm nay à?”

“Đúng, bé lớn lên đáng yêu ha.” Tiêu Liêu đắc ý cười với Cụ, nhìn Cụ sửng sốt, “Tuy nói thêm một đứa cũng không nhiều lắm, nhưng nhóm chú Trùng Anh không phản đối, tôi còn khá bất ngờ, rốt cuộc…”

Nói tới đây Tiêu Liêu hơi không tự nhiên, sau đó Cụ nói: “Nhóm người chú Trùng Anh đều rất tốt, hơn nữa chúng ta đều biết đứa nhỏ này trôi qua cũng không dễ dàng, trong nhà chỉ có một nãi nãi cao tuổi và người cha thú nhân thô kệch, thân là một tiểu á thú từ nhỏ đã thiếu vắng mẹ, thật sự rất đáng thương…”

Cụ đang an ủi Tiêu Liêu, một thú nhân với dáng người săn chắc, làn da hơi ngăm đen bước vào từ ngoài cửa.

Hắn thấy Cụ ở gần Tiêu Liêu như vậy, trong mắt đột nhiên phát ra ý không tốt, lông mày Cụ giật giật, lập tức trừng mắt đáp trả.

Ai biết là đổi lấy ánh mắt khiêu khích từ đối phương, đối mặt với ánh mắt như vậy trong lòng Cụ trầm xuống, không khí quanh người thể hiện mình không vui, thầm nghĩ: “Quả nhiên, người tốt giống như Tiêu Liêu nhất định sẽ được người khác yêu thích, này không phải là, người có tâm tư không chính đáng tới rồi sao…