Ta Mang Thai Nhãi Con Của Quyền Thần

Chương 49: Mạng thứ hai



Cố Ánh Liễu tắm rửa cẩn thận cho thiếu niên xong thì ôm về giường, ngón tay thon dài lẳng lặng miêu tả mặt mày thiếu niên.

Không có chuỗi ngọc bồ đề, thời thời khắc khắc y đều khủng hoảng, sợ thiếu niên sẽ trở về "quê nhà".

Y rất ghét cảm giác không thể khống chế này, bất luận là Hoắc Trừng, hay là nơi nào đó y không biết muốn cướp đi ánh dương của y, đều khiến cuộc sống này bất an.

Thiếu niên ngủ say mê mệt trên giường, còn chưa nằm đã lân la cọ cọ vào cánh tay y, một chút tiến bộ cũng không có.

Y ôm thiếu niên, gọi Tiểu Ngũ vào doanh trướng.

Tinh quang lộng lẫy, thắp sáng màn đêm.

Cố Ánh Liễu ngồi ở mép giường, trong tay cầm một quyển sách, một cái tay khác ôm thiếu niên đang coi đùi y là gối đầu.

"Đại nhân." Tiểu Ngũ nửa quỳ với y.

Cố Ánh Liễu buông quyển sách, nhìn về phía thiếu niên hơi cong người.

Lang vệ bí mật mà y tín nhiệm nhất chính là hắn, và hắn cũng không làm y thất vọng, mang theo Tiểu Nhứ Nhi thoát khỏi hiểm cảnh mà không để cậu bị thương dù một sợi tóc.

"Về sau ngươi vào doanh trướng, làm hộ vệ bên cạnh Bệ hạ," Cố Ánh Liễu dặn dò nói, "Ngay cả khi ta và Bệ hạ ở cùng nhau, ngươi cũng không được né tránh."

"...... Rõ." Tiểu Ngũ đáp.

"Võ công của Hoắc Trừng, ngươi từng gặp qua chưa?" Cố Ánh Liễu nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ, "Nếu để một mình ngươi giao đấu với gã, nắm chắc mấy phần giết được?"

"Thực lực thuộc hạ thua kém thấy rõ, bộ pháp của Hoắc Trừng không thể khinh thường, chưa nghe tiếng đã thấy người, thuộc hạ.....khả năng không phải là đối thủ của hắn."

"Vậy thêm một Đậu Hồi Chương thì sao?" Cố Ánh Liễu hỏi.

"Nếu là Đậu Hồi Chương, một người là đủ." Tiểu Ngũ nói thầm trong lòng, tiền đề là Đậu Hồi Chương phải đồng ý giết Hoắc Trừng.

Mấy ngày nay hắn được Đậu Hồi Chương kể tiểu sử cuộc đời, từ khi gã mặc quần hở đũng đến giờ.

Cho nên hắn hiểu được, Đậu Hồi Chương và Thái hậu nương nương có quan hệ không tồi, bảo gã đến Thịnh Kinh bảo hộ Bệ hạ thì còn được, còn nếu bảo gã giết Hoắc Trừng thì khó.

"Ừ." Cố Ánh Liễu gật gật đầu, "Ngươi đi ra ngoài gọi Đậu Hồi Chương vào."

"Rõ."

Tiểu Ngũ đứng dậy rời khỏi doanh trướng, gọi Đậu Hồi Chương vào.

Vẻ mặt Đậu Hồi Chương bình tĩnh, đứng giữa doanh trướng, "Đại nhân kêu ta đến có việc gì?"

Cố Ánh Liễu: "Bệ hạ đối đãi ngươi như thế nào?"

Đậu Hồi Chương: "Rất tốt."

Nếu là Bệ hạ của quá khứ thì đúng là không tốt lắm, nhưng Bệ hạ hiện tại thì, ở trong cung không bắt nạt gã, còn đưa tiền, cấp quyền lo cho thể diện của gã, lo lắng gã bị người khác bắt nạt, thì coi như quân vương không tệ.

Cố Ánh Liễu: "Thái Hậu đối đãi ngươi như thế nào?"

Đậu Hồi Chương: "Rất tốt."

Gã không rõ trong hồ lô của Cố Ánh Liễu rốt cuộc bán thuốc gì mà lại hỏi gã mấy câu này.

Cố Ánh Liễu: "Nếu chất nhi của Thái Hậu muốn giết nhi tử Thái Hậu, đương kim Bệ hạ thì sao? Ngươi sẽ giúp ai?"

Đậu Hồi Chương đạm nhiên cười, hóa ra là câu này, "Hoắc Trừng là loạn thần tặc tử, thảo dân hiện tuy không phải quan tước gì, nhưng trước kia đã từng chịu ơn hoàng gia, đương nhiên sẽ xuất toàn lực bảo hộ Bệ hạ."

Cố Ánh Liễu: "Hoắc Trừng từng ám sát Bệ hạ, không thể một kích khiến tên đó mất mạng, ngươi xác định có thể bảo vệ ngài?"

Đậu Hồi Chương: "Ta chắc."

Cố Ánh Liễu: "Tự tin thì tốt. Nếu không làm được, mạng của ngươi không thể so với Bệ hạ."

Thiếu niên tựa hồ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của Cố Ánh Liễu, ưm ư một chút tiếp tục ngủ.

Thần sắc lãnh lệ của Cố Ánh Liễu nháy mắt nhu hòa xuống, điều chỉnh tư thế để thiếu niên nằm thoải mái.

Đậu Hồi Chương chỉ cảm thấy mình dư thừa, không nên đứng ở chỗ này.

Cố Ánh Liễu: "Ta không thể so với Bệ hạ, ngươi tốt nhất phải rõ điều này. Người nhà của ngươi còn ở trong thành Thịnh Kinh, nhưng ta sẽ không có khả năng cả đời ở ngoài thành Thịnh Kinh, cho nên giết hay không giết Hoắc Trừng, tự ngươi quyết định."



Đậu Hồi Chương: "......"

Trong doanh trướng ánh nến nhảy động, tĩnh lặng châm rơi có thể nghe.

Một nửa khuôn mặt Cố Ánh Liễu chìm vào bóng tối.

Y biết Đậu Hồi Chương nhất định sẽ đồng ý, không cần lấy tính mạng cả Đậu gia cược, chỉ cần bắt chẹt được muội muội đang ở trong cung kia của gã, là có thể dùng được.

Thời gian còn lại của y không biết còn bao nhiêu, y không muốn Tiểu Nhứ Nhi đi theo y ở doanh trướng cứ phải lo lắng hãi hùng, so với lúc ở Hà quận thì thua xa.

Đậu Hồi Chương dự đoán được Cố Ánh Liễu sẽ ra điều kiện này, nhưng gã cũng không tức giận.

Cố Ánh Liễu vuốt ve thiếu niên, trông bóng dáng có vài phần tiêu điều khổ sở.

"Mấy ngày nay ta và Bệ hạ sẽ tách ra ngủ, ngươi và Tiểu Ngũ tùy thời nghênh đón Hoắc Trừng." Cố Ánh Liễu có một suy nghĩ vô cùng chắc chắn, Hoắc Trừng sẽ lại đến tìm Tiểu Nhứ Nhi.

Liên tiếp mấy ngày, Cố Ánh Liễu ban ngày ôm Dung Nhứ cùng nhau làm việc, đến đêm lại ngủ riêng.

"Ngươi không ngủ cùng ta, ta ngủ không ngon." Dung Nhứ ngồi trong lòng Cố Ánh Liễu, nhìn y thuần thục phê gấp tấu chương.

"Tiểu Nhứ Nhi," Cố Ánh Liễu vuốt ve eo thiếu niên, "Chờ thêm mấy ngày, ta sẽ ngủ cùng ngươi."

Mấy ngày nay y khó có thể đi vào giấc ngủ, Đậu Hồi Chương không thể điều khiển, Hoắc Trừng cũng không thể điều khiển.

Dùng uy hiếp lưu lại người, đồng dạng cũng có thể chịu tiếp uy hiếp của người khác, y không chắc Đậu Hồi Chương và Hoắc Trừng có lén gặp nhau không.

Nếu có, Đậu Hồi Chương kìm chế hành động của Tiểu Ngũ, tính mạng Tiểu Nhứ Nhi sẽ nguy hiểm.

Y đánh cuộc không phải là Đậu Hồi Chương sẽ giết chết Hoắc Trừng, mà là Hoắc Trừng sẽ không thật sự hạ thủ với Tiểu Nhứ Nhi.

Thiên hạ này, sẽ không có vạn nhất.

"Ngươi giấu diếm cái gì mà không chịu nỏi cho ta?" Dung Nhứ dẩu miệng.

Cố Ánh Liễu ngẩn ra, tiếng nói trầm thấp, "Không muốn để ngươi lo lắng."

"Cho nên lừa ta không biết? Ánh Liễu, ngươi không coi ta là bạn lữ có thể đồng tâm hiệp lực cùng ngươi," Dung Nhứ tức giận, "Mấy lời lúc trước ta nói với ngươi đều cho chó ăn cả rồi. Ta cũng muốn giữ bí mật, không nói không rằng xa cách ngươi."

"Tiểu Nhứ Nhi," Cố Ánh Liễu sửa sang lại cổ áo của thiếu niên, "Ta sợ dọa đến ngươi."

"Ta không phải tiểu hài tử." Dung Nhứ dựa vào lồng ngực thanh niên, ôm eo y.

"Ừ, ngươi không phải." Cố Ánh Liễu nói, "Chúng ta làm mấy chuyện người lớn nhé."

"Dâm đãng."

"Ừa."

"Đừng muốn lảng sang chuyện khác, rốt cuộc là chuyện gì?"

"Ta muốn dụ Hoắc Trừng ra."

"Ồ." Dung Nhứ nói, "Hắn sẽ không tới."

Cố Ánh Liễu hôn vành tai thiếu niên, "Vì sao?"

Tiểu Nhứ Nhi luôn có ý tưởng kỳ diệu, lần trước cậu cũng chắc chắn nói Dung Tích sẽ không về Nam Dương để tang.

"Chúng ta cự tuyệt thỉnh cầu đưa hắn vào cung làm phi, khẳng định hắn sẽ phòng bị chúng ta, hơn nữa Tiểu Ngũ lại ở ngay bên cạnh, làm gì có khả năng hắn sẽ tới?" Dung Nhứ nói.

"Vậy Tiểu Nhứ Nhi có biện pháp không?"

"Có," Dung Nhứ nhìn Cố Ánh Liễu, "Nhưng cần ngươi phải hy sinh một chút. Hoắc Trừng nếu như thật sự biết chuyện kiếp trước, chắc chắn là nhớ mãi không quên ngươi, chỉ cần tin ngươi bị bệnh nặng truyền ra, hắn sẽ đến gặp ngươi."

Cố Ánh Liễu cong môi, nếu y thật sự bệnh nặng không dậy nổi, Hoắc Trừng sẽ càng muốn giết y đấy.

Chuyện kiếp trước, y không quan tâm.

"Tiểu Nhứ Nhi giỏi quá." Cố Ánh Liễu hôn Dung Nhứ một cái, chuẩn bị ôm cậu về doanh trướng nghỉ tạm.

"Ngươi thả ta xuống dưới," Dung Nhứ đẩy thanh niên ra, "Chính ngươi nói phải đợi mấy ngày mới ngủ với ta, bây giờ ngươi có thể đi về, ta tự mình về doanh trướng."

"Ta đổi ý." Cố Ánh Liễu mặt không đổi sắc.

"Sao trước kia ta lại không phát hiện da mặt ngươi còn dày hơn cả cục gạch như vậy!" Dung Nhứ hồi tưởng lần đầu tiên nhìn thấy Cố Ánh Liễu, hồng sa che thân, tiên tư dật mạo, giống như hoa không thể hái.



Bây giờ mới phát hiện tất cả là giả trân!

Ngày tiếp theo Cố Ánh Liễu cáo bệnh nghỉ, tin tức y bệnh nặng sắp chớt truyền vào trong thành Thịnh Kinh.

Hoài lão tướng quân chủ trì chiến sự, Bệ hạ xử lý chính vụ, mọi thứ vẫn giống như y như khi Cố Ánh Liễu không bị bệnh.

Trước tiên y lệnh Ám Lang Vệ bí mật chuẩn bị thuốc bột, rồi ăn giải dược.

Lò sưởi kết hợp xà hương, tuy dùng để trị cổ, nhưng cũng là bùa đòi mạng với người bình thường.

Cố Ánh Liễu xông mấy ngày mấy đêm liên tục, thật sự có hơi sút cân, bộ dáng bệnh nặng mất tinh thần rõ hẳn.

Nửa tháng sau, Hoắc Trừng bước vào doanh trướng.

Minh nguyệt treo cao, gió hạ hơi lạnh.

Cố Ánh Liễu nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, dung nhan tiều tụy.

Y để Đậu Hồi Chương quan sát hướng đi của Hoắc Trừng, để Hoắc Trừng đến thì báo cho y một tin là được.

Lá cây bên ngoài thổi xào xạc, tiếng ve ngắt quãng hòa vào tiếng gió ồn ào, không rõ ràng.

Cố Ánh Liễu mở to mắt, "Hoắc Trừng, ngươi cuối cùng cũng tới."

Hoắc Trừng móc ra lưỡi dao sắc bén trong tay, đặt lên cổ Cố Ánh Liễu, "Đời trước ngươi giết ta, đời này mạng ngươi trong tay ta, cũng coi như gậy ông đập lưng ông."

Cố Ánh Liễu ho khan kịch liệt, sơ suất để cổ tứa qua lưỡi dao, lập tức chảy ra vài giọt máu.

Hoắc Trừng do dự một chút, thu hồi lưỡi dao sắc bén, "Không ngờ ngươi thật sự bệnh nặng đến độ này, ta còn cho là mật thám lừa gạt ta."

Cố Ánh Liễu rũ mắt giấu đi sát ý nồng đậm, từ góc độ này không thể bắt được bộ vị yếu hại của Hoắc Trừng, chỉ có thể chờ hắn trụ ở đây lâu hơn một chút.

Tuy là lấy mệnh ra cược, nhưng y cũng không muốn chết.

Y mới 21 tuổi, ít nhất còn muốn trải qua 40 năm nữa với Tiểu Nhứ Nhi.

Cố Ánh Liễu thu hồi độc tiễn trong cổ tay áo, tiếp tục cùng Hoắc Trừng kéo dài thời gian.

"Kiếp trước, ta với ngươi là quan hệ gì?"

Hoắc Trừng dừng lại, "Không còn quan trọng, Cố Ánh Liễu, kiếp sau chúng ta đừng gặp lại nhau."

Cố Ánh Liễu: "Tiểu Nhứ Nhi, hắn...... Ngươi sẽ chiếu cố hắn tốt, đúng không?"

Hoắc Trừng: "Đó là đương nhiên."

Cố Ánh Liễu suy yếu mà cười cười, gò má tái nhợt cùng với vết máu trên cổ, có một loại mỹ lệ kinh tâm động phách.

Chính là thời khắc này.

Cố Ánh Liễu nhạy cảm nắm được lúc Hoắc Trừng đang thất thần, y không chút do dự, khởi động trụ tiễn.

—— vút.

Tiếng xé gió truyền ra, nhanh đến mức Hoắc Trừng không phản ứng kịp, tụ tiễn đã cắm vào cổ.

Hoắc Trừng trừng lớn đôi mắt, đột nhiên ý thức được điều gì.

Hắn rút độc tiễn ra, rút đao hướng đến cổ Cố Ánh Liễu.

Không màng chính mình đang trọng thương, cũng không cần chạy thoát khỏi địch doanh, biết rõ bẫy rập vẫn ở lại, hoàn toàn không muốn sống.

Muốn đi chết cùng y.

Cố Ánh Liễu cười.

Vũ lực của y không so được với Hoắc Trừng, lưỡi dao như gió xẹt qua cổ y, y không tránh được.

Một khắc kia y thật sự cảm nhận được binh sĩ nọ đã bị Hoắc Trừng giết chết trong quân doanh thế nào, ngay cả máu cũng không thể theo kịp tốc độ và lực đạo này.

Hoắc Trừng xác thật đủ tài năng để xông vào địch doanh một mình.

----