Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 138: Buồn của Phạm Nhất



Sâu trong một bí cảnh, nơi đây được ẩn giấu trong bốn ngọn núi chọc trời. Trên từng ngọn núi, hàng ngàn kiến trúc được xây dựng vô cùng tinh xảo và xa hoa

Bốn ngọn núi phân biệt chia ra bốn hướng, giữa chúng là một tòa tháp cao đến vô cùng vô tận, đám mây trên trời cũng bị nó xuyên thủng

Trên từng kiến trúc chi chít phồn hoa, hàng vạn người đang sinh hoạt nhộn nhịp, không khí so với Phong Lôi Thành hay bất kì đại thành nào cũng chỉ có hơn chứ không kém

Dưới chân tòa tháp chọc trời, một cái đại môn cao gần vạn trượng sừng sững mà đứng, nhìn qua như đã được trải qua vô số tuế nguyệt

Trên đại môn, ba chữ bằng vàng cực lớn, khí thế tôn nghiêm hào hùng, làm cho ai đi qua đại môn này cũng phải lặng người ngẩn ngơ một chút: “Phong Vân Môn”

Trong một tòa đại điện nằm ở tầng cao nhất tòa tháp, không khí nơi đây bạo liệt đến cực điểm, nếu Đấu Sĩ tu vi thấp mà bén mảng lên đây không chừng sẽ bị gió thổi cho tan xương nát thịt

- Chưởng môn, vừa có tin tức mật báo từ Thúy Hằng Đại Sâm Lâm truyền về

Một lão giả thân hình chắc nịch khẽ khom người nói, sau đó hắn cầm một khối ngọc giản đưa tận tay người ngồi trên chủ vị

Người kia tiếp nhận ngọc giản, Linh Hồn Lực truyền vào, một lúc sau, ngọc giản hóa thành tro tàn, người kia vẫn bình thản

- Lần này động tĩnh khá lớn, hẳn là mấy lão quái vật mấy nơi kia cũng đến góp vui

Người này liền mang nội dung trong ngọc giản nói ra một lần

- Chưởng môn, Huyết Băng Phách Lôi Liên thực sự là thần vật chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, lần này Phong Vân Môn ta nhất định phải có cho bằng được a

- Đúng vậy, người trong kết giới còn là kẻ giết không ít Quân Đoàn của Phong Vân Môn ta, tiện thể mang hắn về xử tử luôn một thể

Đám cao tầng nhao nhao phát biểu, Chưởng môn Phong Vân Môn vẫn bình thản nói

- Tiến vào Thúy Hằng Đại Sâm Lâm, thực lực không đủ chỉ có thể trách bản thân yếu kém, bị giết cũng không phải vấn đề to tát gì. Bất quá Huyết Băng Phách Lôi Liên Phong Vân Môn chúng ta cũng phải đi tranh đoạt một phen

Nghe lời nói của vị chưởng môn, mấy lão già xung quanh liên tục gật đầu như mổ thóc

- Đại Trưởng Lão! Ngươi không phải đang gặp bình cảnh sao? Đây là cơ hội khá tốt đấy!

Chưởng môn Phong Vân Môn mỉm cười nói, đại trưởng lão liền cung kính chắp tay

- Đa tạ chưởng môn, bất quá Huyết Băng Phách Lôi Liên thực sự quá quý giá, tăng một thành Linh Hồn Lực, nóng lạnh bất động, bách độc bất xâm không phải chuyện đùa, lần này ta nguyện ý đi, nhưng sẽ mang Huyết Băng Phách Lôi Liên nguyên vẹn về dâng cho thái thượng chưởng môn

- Thái thượng chưởng môn đã gần hết thời gian, nếu không đột phá thành Thần e rằng đại nạn sẽ đến, lần này có Huyết Băng Phách Lôi Liên, hy vọng Phong Vân Môn chúng ta có thêm một vị Thần

Nghe đại trưởng lão nói cũng có lý, chưởng môn Phong Vân Môn nói

- Đại Trưởng Lão có lòng cống hiến cho Phong Vân Môn hàng trăm năm nay, một lần đòi hỏi cũng không có, hiện tại còn bỏ qua lợi ích trước mắt nghĩ cho toàn cục, thân làm chưởng môn như ta cũng nghiêng mình kính nể

Đám người cũng gật mạnh đầu, dùng ánh mắt khâm phục nhìn Đại Trưởng Lão

- Như vậy đi, nếu đại trưởng lão thành công mang Huyết Băng Phách Lôi Liên về, ta sẽ tặng người đan dược trấn môn của bổn tông, Phá Thần Đan!

Chưởng môn Phong Vân Môn hài lòng nói ra, đám trưởng lão im bặt, đại trưởng lão cũng là run lên vì phấn khích

- Đa tạ đại ân của chưởng môn

Đại trưởng lão Phong Vân Môn quay lưng vội vàng rời đi, theo sau hắn là hơn mười thân ảnh khí tức áp bách mạnh mẽ chấn động, lặng lẽ đạp không mà đi

- Tứ Trưởng Lão! Tôn tử nhà ngươi vừa đi Thúy Hằng Đại Sâm Lâm về, vừa đến cổng đã hô hào tụ tập một đống lớn đệ tử ở sân rộng, tiểu tử kia muốn làm cái gì?

Một trưởng lão khác chợt cảm thấy dưới đại môn có chút náo nhiệt liền dùng thần thức quan sát một phen

Trong đại điện, Tứ Trưởng Lão cũng khẽ động thần thức, người này dung mạo phi phàm, mày kiếm mắt sáng, bất quá một bên mắt còn lại đã bị che lại bởi một lớp vải

Người này chính là Tứ Trưởng Lão bị Vũ Lôi Phong tính kế lấy đi một con mắt lúc trước

- Ồ, nó đúng là đã về!

Đám trưởng lão cũng quét qua thần thức về sân rộng, chỉ thấy lúc này đám đệ tử đã tụ tập gần ngàn người

- Lại đây! Lại đây! Phạm Nhất ta đi chuyến này tìm được một đại bảo vật vô cùng bất phàm

Thanh âm của Phạm Nhất vang vọng khắp nơi trên Phong Vân Môn, chỉ cần là Đấu Sĩ, đều sẽ không thể cưỡng lại sự tò mò, nguyên một đám lớn túm tụm lại sân rộng, nơi Phạm Nhất đang bễ nghễ đứng trên đài cao

- Lần này ta vô tình lạc vào một động phủ cực kỳ lâu năm, vị tiền bối kia để lại thứ này

Nói xong, Phạm Nhất giơ lên ba quả cầu lớn bằng nắm đấm, ba quả phân thành ba màu xanh, vàng và đỏ

- Ba quả cầu này có diệu dụng cực lớn, chỉ cần càng nhiều người tập trung lại một chỗ, tu vi của đám người càng cao, thì tác dụng của ba quả cầu này sẽ càng khủng bố, sau khi kích hoạt sẽ dựa vào số lượng người tụ tập mà tính ra tu vi, lập tức truyền vào cơ thể giúp chủ nhân của nó liên tục đột phá mà không để lại di chứng, tối đa có thể xông thẳng đến Kết Hồn Cảnh

- Vì vậy mong mọi người nể mặt ta, nể mặt Tứ Trưởng Lão, tập trung nhiều một chút giúp ta đột phá, về sau sẽ báo đáp

Thanh âm Phạm Nhất vang vọng, đám người hít sâu một hơi

- Thật là kỳ bảo hiếm có a

- Phạm Nhất sư huynh lần này một bước lên trời!

- Nhất định ta cũng phải đi Thúy Hằng Đại Sâm Lâm một chuyến!

Đám người tụ tập càng lúc càng đông, nhân số đã lên đến hàng vạn người, ai ai cũng tò mò muốn xem ba quả cầu kia liệu có thần kỳ như Phạm Nhất nói hay không?

Trên tầng trời cao, nguyên một đám cao tầng Phong Vân Môn lơ lửng xa xa

- Chưởng môn, người nghĩ sao về vấn đề này?

Chưởng môn Phong Vân Môn trầm ngâm

- Từ xưa đến giờ ta chưa thấy qua món bảo vật nào diệu dụng đến vậy, cứ xem khắc biết

Cả đám gật gù

- Đại trưởng lão! Sao ngươi còn chưa đi?

Nhìn thấy bóng dáng đại trưởng lão, chưởng môn Phong Vân Môn hỏi

- Để đám con sâu cái kiến mặc sức đánh nhau chúng ta đến muộn một chút cũng không thành vấn đề quá lớn

- Tốt! Cũng không phải không có đạo lý

Đám người không nói gì nữa, lẳng lặng đạp không quan sát tình huống dưới sân rộng

- Mọi người, ta hy vọng mọi người có thể giúp ta đột phá lần này, xin hãy tập trung càng nhiều càng tốt, ân tình này Phạm Nhất ta nhớ mãi

Đám người tụ tập càng ngày càng đông, nhân số hiện tại đã gần như là toàn bộ đệ tử Phong Vân Môn, ngoại trừ một số người đang bế quan

Nhìn thấy đám đông lúc này đông nghìn nghịt, Phạm Nhất mỉm cười hài lòng

- Chủ nhân! Ta đã làm đúng những gì người yêu cầu, đợi ta mạnh lên sẽ lại tìm ngươi

Trong linh hồn Phạm Nhất có ấn ký của Vũ Lôi Phong, vì vậy hắn trung thành với Vũ Lôi Phong tuyệt đối từ trong ra ngoài, không hề có chút nghi kỵ hay kế sách gì, niềm tin tuyệt đối với Vũ Lôi Phong

- Đa tạ chư vị! Đa Tạ chư vị!

Phạm Nhất khom người cảm tạ bốn phía, sau đó hắn đeo ba quả cầu vào hông, trên tay xuất hiện một cái nút màu đỏ

- Ha Ha Ha! Đã đến lúc đột phá!

Đám người cũng hồi hộp nhìn chằm chằm cái nút, ngón tay hắn đang chạm vào, trong lòng tiếc hận vì sao cái nút đó không phải do mình bấm

- Sao ta cứ có cảm giác ba thứ kia giống như ba cục sắt vô tri hơn là bảo vật?

Trên không trung phía xa, một tên trưởng lão vuốt râu nói, hắn là luyện khí sư đỉnh cao nhất Phong Vân Môn

- Ngươi nói đúng, ta cũng có cảm giác giống hệt như vậy

- Chưởng môn! Ta xuống kiểm tra một chút!

Tên trưởng lão cảm thấy tò mò, hắn thân là luyện khí sư, đối với Nguyên Linh Khí và Nguyên Linh Bảo rất hứng thú, nay lại có bảo vật thần kỳ như vậy, không tò mò mới là lạ

- Đừng tay!

Trên không trung, một thanh âm lạnh nhạt mà uy nghiêm vang vọng khắp bầu trời, ngay sau đó, một thân ảnh mặc bạch y lơ lửng từ từ hạ xuống, dưới chân người này không hề có Linh Hồn Lực tụ thành vật để phi hành, hoàn toàn là chính bản thân tự lơ lửng, biểu hiện của cường giả Phi Hồn Cảnh! ( 13 sao )

- Bái kiến Thất Trưởng Lão!

Đám đông lập tức quỳ một chân hành lễ, ánh mắt sùng bái

Phạm Nhất cũng lập tức quỳ một chân, tuy hắn là cháu của Tứ trưởng lão nhưng đây là trưởng bối, hắn cũng phải lễ độ mới được

- Đứng lên đi!

Thất trưởng lão phất tay ra hiệu không cần đa lễ, sau đó hắn hứng thú nhìn qua ba quả cầu

- Khoan hãy kích hoạt, cho lão phu xem một chút, ta cam đoan sẽ không tranh đoạt gì của nhà ngươi cả, chỉ là tò mò một chút mà thôi

Phạm Nhất ánh mắt lóe sáng, đây lại là một cơ hội tốt để nịnh nọt Thất trưởng lão a, sau này có thể lão sẽ chế cho mình vàu món Nguyên Linh Khí xịn để đi lòe gái thì còn gì bằng

Không chút do dự, Phạm Nhất tháo ba quả cầu quỳ gối dâng lên, Thất trưởng lão hài lòng phất tay, một cỗ hấp lực tuôn ra hút lấy ba quả cầu

- Hử?

Trái với suy nghĩ của toàn bộ đám người, kể cả cao tầng Phong Vân Môn phía xa cũng khó hiểu

Ba quả cầu mặc kệ hấp lực càng lúc càng lớn của Thất trưởng lão, chúng vẫn nằm trơ trơ trong tay của Phạm Nhất

- Vật quỷ dị a

Thất trưởng lão hít sâu một hơi, hắn đành phải tự tiến lại cầm lấy

- Hự! Sao nặng thế?

Thất trưởng lão vẫn không cách nào cầm lên được ba quả cầu nhỏ xíu trong tay Phạm Nhất, ba quả cầu vậy mà giống hệ như ba ngọn núi thái sơn áp đỉnh vào lòng bàn tay Phạm Nhất, không cách nào lấy nó ra được

Linh Hồn Lực bùng phát, tu vi Phi Hồn Cảnh nhàn nhạt phóng thích, cả một đám người không rét mà run trước khí thế của lão

Nhưng đáng tiếc, vẫn không chút động đậy

Trên không trung, Tứ trưởng lão ánh mắt lóe lên tinh quang, hắn vô thức sờ tay lên con mắt phải đã mất của mình

- Cảm giác này….



- Này! Sao tiểu tử ngươi có thể cầm nó vậy? Nặng chết a, lão phu cũng không cầm nổi

Thất trưởng lão ánh mắt có chút không vui nhìn về ba cục sắt trên tay Phạm Nhất, hắn dùng hết sức cũng không nhấc nổi ba cục sắt kia lên dù chỉ là nửa phân

- Đồ của chủ nhân thật bất phàm a

Phạm Nhất thầm nghĩ trong đầu, hắn cảm thấy ba quả cầu này nhẹ như không vậy, thế mà đối với Thất trưởng lão tu vi tận Phi Hồn Cảnh vẫn không cầm được

- Thôi được rồi, tiểu tử ngươi kích hoạt nó đi, ta đứng một bên xem cũng tốt

Thất trưởng lão xụ mặt đứng một bên căng mắt hết cỡ nhìn, sợ bản thân sẽ vô tình bỏ lỡ một khoảnh khắc nào đó

- Được! Ta bấm đây!

Phạm Nhất cười ha hả, tay giơ cao nút nhấn, không chút chần chừ bấm xuống

Bíp! Bíp! Bíp!

Ngay sau khi công tắc được bấm, nó liền biến mất vào hư vô không còn tung tích, đám người cũng ồ lên thích thú

Ba quả cầu trên tay Phạm Nhất cũng đồng thời phát ra ánh sáng

Vù Vù Vù

Từng luồng năng lượng trong thiên địa khắp nơi hội tụ lại ba khối cầu, ánh sáng đỏ vàng và lục từ từ trở nên chói lóa

- Ồ! Ba quả cầu kia phát ra lực lượng của Nhập Hồn Cảnh!

Một đệ tử không nhịn được nói

- Vẫn còn tăng lên! Đã là Xuất Hồn Cảnh rồi!

Trên không trung, đám cao tầng Phong Vân Môn có cả chưởng môn cũng hứng thú quan sát, miệng lẩm bẩm

- Đã sánh ngang với Kết Hồn Cảnh

Thất trưởng lão miệng co giật, tay run run nhìn về ba quả cầu sáng rực trên tay Phạm Nhất

- Hữu Hồn Cảnh! Vẫn chưa dừng lại!

Rốt cuộc sau hơn chục hơi thở, ba quả cầu ầm ầm phát ra khí tức Ý Hồn Cảnh ( tương đương Thập Nhất Tú nhé )

Không gian vặn vẹo, trên tay Phạm Nhất, ba quả cầu đã tự động lơ lửng trên không trung

- Thì ra là Nguyên Linh Bảo 11 sao! Thật là bất phàm a

Cảm nhận khí tức của ba quả cầu đã ổn định trở lại, Thất trưởng lão gật gù đánh giá

Bất chợt, dị biến đột ngột phát sinh

Ánh sáng trên ba quả cầu càng lúc càng chói mắt, chúng không ngừng tự động xoay tròn, bên trên là khí tức Phong và Lôi không ngừng chấn động

Rồi bất ngờ, từ trong túi của Phạm Nhất, một cái ngọc giản bay ra, nó lao thẳng lên trời cao rồi nổ tung

Ngay sau đó, một thanh âm vang vọng trầm thấp vang lên

- Dead Is Like A Wind. Allway By My Sides! ( đùa chút thôi :v )

- Báo Thù Chính Thức Bắt Đầu!

Xoẹt Xoẹt!

Ba quả cầu quay nhanh đến cực hạn, năng lượng bạo liệt dồn nén đến cực điểm

- Không xong! Mau lui lại!

Thất trưởng lão liền quát lớn, với kiến thức của một luyện khí sư như hắn, đến giờ vẫn chưa nhận ra đây là vật có thể phát nổ thì thực sự quá ngu ngốc rồi, bất quá đám đông tụ tập thực sự quá nhiều, hơn vạn đệ tử chen chúc mà đứng làm sao có thể bảo vệ toàn bộ?

Khí tức Phi Hồn Cảnh ầm ầm phóng xuất, muốn dùng Linh Hồn Lực bảo vệ đám người

Nhưng đáng tiếc!

ẦM ẦM ẦM!



- Tiểu Na! Lỡ như bom còn chưa nổ đã có người dùng tu vi mạnh mẽ áp chế lực nổ thì sao? Vậy ta sẽ công cốc ba mươi nghìn kim cương à?

Vài ngày trước, khi đưa bom cho Phạm Nhất, Vũ Lôi Phong hỏi Tiểu Na trong đầu

- Yên tâm đi! Bom này là sát thương Chuẩn!

- Cái gì gọi là sát thương chuẩn?

Vũ Lôi Phong liền hỏi, Tiểu Na vỗ trán

- Sát Thương Chuẩn! Nghĩa là sát thương bỏ qua mọi yếu tố phòng ngự, trực tiếp gây một lượng sát thương vào kẻ địch, bất kể chúng mang thứ phòng ngự mạnh mẽ đến mức nào

- Nói dễ hiểu là dù có phòng ngự đến đâu cũng vô dụng, quả bom vẫn sẽ gây một lượng sát thương tương đương Ý Hồn Cảnh Cửu Trọng Đỉnh Phong tự bạo, dù có là thần cũng không thể phòng thủ mà ăn trọn một kích. Dĩ nhiên là Thần đối mặt với tự bạo như vậy không đủ làm họ gãi ngứa



Ầm Ầm Ầm!

Tiếng nổ vang vọng khắp bầu trời Phong Vân Môn