Ta Là Chí Tôn

Chương 164: Tâm hắn đáng chết



Tâm hắn đáng chết

Sáu đứa nhỏ hoàn thành huấn luyện thể năng, bắt đầu chuyển đi tu luyện huyền khí.

Mà cùng lúc này, Thượng Quan Linh Tú vẫn luôn tỏ ra kiên cường rốt cục cũng thả lỏng lại, nghiêng người đi đến bên cạnh giáo trường, nơi có bộ bàn ghế đá đặt dưới gốc cây.

Thượng Quan Linh Tú mềm nhũn ngồi xuống trên ghế đá, đôi mắt phượng trống rỗng nhìn về phía trước, bả vai vẫn luôn thẳng tắp, lại có chút nghiêng nghiêng.

Từ từ, trên mặt nàng bị bao phủ bởi một vẻ tràn đầy oán hận, lẩm bẩm nói:

- Thượng Quan gia ta, vẩy máu khắp sơn hà, trải rộng khắp bản đồ Ngọc Đường, chẳng lẽ, thực sự chỉ là vì bảo vệ mấy tên Bạch Nhãn lang này sao? Vậy chúng ta đổ máu hy sinh, là có ý nghĩa gì?! Kẻ sĩ vì tri kỷ mà chết? Bây giờ sĩ đã chết, tri kỷ ở đâu? Tri kỷ, thực sự có tồn tại sao?!

- Thượng Quan tướng môn vì nước chinh chiến, đời đời kiếp kiếp chưa bao giờ có nửa điểm lười biếng. Máu tươi nam nhi Thượng Quan gia rải đầy biên cương đế quốc. Vì cái gì? Cũng chỉ là muốn bảo vệ gia viên nơi hậu phương! Bây giờ, người an cư tại cái gia viên này lại nói người bảo vệ họ là gian tế! Công đạo tự tại lòng người?! Lời này không phải là nói bậy sao?! Tự mình gạt mình a!

Nàng cắn răng, thấp giọng tự nói.

Đối với sáu đứa nhỏ, nàng nhất định phải giáo dục chính diện. Bởi chúng còn nhỏ, lòng bọn hắn như một tấm giấy trắng, nếu để vấy lên những màu khác, sợ rằng tương lai khó mà khắc phục, lại làm dơ bẩn sự trong sạch của Thượng Quan tướng môn mấy đời kế tiếp.

Nhưng trong lòng nàng cũng không kìm được phẫn nộ, thậm chí so với các cháu nhỏ không rành thế sự của mình càng thêm mãnh liệt! Càng thêm ủy khuất! Càng thêm biệt khuất!

- Không rõ chân tướng, chẳng nhẽ còn không thể thờ ơ lạnh nhạt? Bị người kích động mấy câu, liền đến công kích cô nhi quả mẫu nhà chúng ta? Nhưng người trong thiên hạ này, lương tâm ở đâu?!

- Lương tâm ở đâu?!

- Lương tâm ở đâu...

- Đối mặt với cô nhi quả mẫu của đại anh hùng vì nước vì dân, lại có thể đuổi cùng giết tận! Lương tâm của các ngươi ở đâu?!

Thượng Quan Linh Tú cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, nện mạnh một quyền lên bàn đá, máu tươi vẩy ra bốn phía, nắm đấm của nàng đều bị đánh nát, nhưng nàng vẫn chưa tỉnh, tức giận đến toàn thân run rẩy!

Đó là một cảm giác như trái tim bị đóng băng lại!

Nó xuất phát từ tận đáy lòng!

Không đáng!

Sự lên án đến từ sâu trong linh hồn!

Sau lưng nàng truyền đến một tiếng thở dài nhè nhẹ.

Thượng Quan Linh Tú cũng không quay đầu, hừ một tiếng:

- Ngươi lại tới! Là muốn khuyên giải ta sao? Công đạo tự tại lòng người? Không phải là lời nói bậy nói bạ sao?

Khẩu khí của nàng rất không tốt, không hề có ý che dấu sự bất mãn trong đó.

Nàng biết ai tới.

Những ngày này, sự xuất quỷ nhập thần của Vân Dương, nàng đã thấy quá nhiều, sớm đã không còn kinh ngạc.

Sau lưng, Vân Dương vận một thân tử bào, lỗi lạc đứng dưới bóng cây, thản nhiên nói:

- Chuyện này có gì mà phải khuyên giải? Thế đạo này, vốn là như vậy.

- Thế đạo như vậy?

Thân thể mềm mại của Thượng Quan Linh Tú run rẩy, mắt phượng như muốn phun lửa:

- Chẳng nhẽ sự hy sinh đời đời kiếp kiếp của Thượng Quan tướng môn lại chỉ đổi lấy hai chữ gian nịnh? Chẳng nhẽ cái giá mà cả nhà cô nhi quả mẫu nhà ta bỏ ra, đổi lại là để người trong thiên hạ tùy ý lăng nhục?!

Vân Dương thản nhiên nói:

- Cảm xúc hiện tại của người quá kích động, mặc dù cần phát tiết, nhưng vẫn cần phải dùng đúng phương pháp.

Hắn nhẹ nhàng thở phào:

- Linh Tú tỷ, ngươi biết bệnh chung của chúng sinh trong thiên hạ này là gì không?

Thượng Quan Linh Tú có chút tò mò hỏi:

- Cái gì?

- Là quên!

Vân Dương nói:

- Mặc kệ ngươi là người tốt hay xấu, là trí giả hay kẻ ngu, bệnh chung lớn nhất chính là lãng quên. Lãng quên, chuyện đã xảy ra. Lãng quên, anh hùng đã từng tồn tại. Lãng quên, ân huệ đã từng nhận được, lãng quên, hết thảy trên thế gian này.

- Mấy năm gần đây, Thượng Quan tướng môn không có người lên chiến trường, mặc dù một dám cô nhi quả mẫu vẫn luôn tận lực, hy vọng sáu đứa nhỏ có thể nhanh chóng khoác chiến giáp, thế nhưng người trong thiên hạ sao có thể biết, cho nên, rất nhiều người bắt đầu lãng quên. Quên những hy sinh của Thượng Quan tướng môn. Mà người hữu tâm gây ra chuyện này, chính là lợi dụng cái bệnh lãng quên kia, gây sóng gây gió.

- Thủ đoạn của bọn hắn rất cao minh.

Vân Dương nói:

- Ban đầu bọn hắn truyền bá trong chợ búa, sau đó khuếch tán trong vòng trong của nho sinh, lại sau đó, dùng thế thiên hỏa liệu nguyên mà quảng bá ra ngoài. Hơn nữa, vẫn chưa hề có quan viên triều đình đứng ra đính chính...

- Như vậy, dù chúng ta có thủ đoạn thông thiên, nhưng đối mặt với bách tính đang phẫn nộ, coi như chúng ta có ủy khuất như thế nào, nhưng cũng không thể hạ sát thủ.

- Cho nên mới sẽ biệt khuất, chỉ có thể ủy khuất!

- Chuyện này tất có người đứng sau lưng giở trò quỷ, điểm này chúng ta đã sớm nghĩ đến. Nhưng điều khiến chúng ta thất vọng đau khổ nhất, chính là phản ứng của dân chúng Ngọc Đường.

- Không phân tốt xấu, lãng quên lịch sử. Chỉ cần có người châm ngòi, là không phân biệt thị phi tấn công!

Thượng Quan Linh Tú cắn môi, vành mắt phiếm hồng:

- Nhìn xem, một cái quốc gia cường thịnh, mọi người vì quốc gia này, vì dân chúng này, nối nhau khẳng khái chịu chết. Tráng sĩ một đi không trở lại... Chỉ lưu lại cô nhi quả mẫu. Mà vẫn phải thừa nhận những vũ nhục này...

- Vì cái gì?

Thượng Quan Linh Tú quay đầu, nhìn thẳng hai mắt Vân Dương, trong con mắt phủ bởi sương mù kia, có hỏa diễm thiêu đốt phừng phừng:

- Vân Dương, ngươi nói xem, vì cái gì lại như vậy?!

Vân Dương không còn gì để nói, hồi lâu sau mới rốt cục lo lắng:

- Chỉ cầu an tâm, nghĩa ở trong lòng...

- Hắc hắc...

Thượng Quan Linh Tú cười lạnh một tiếng, nàng rất muốn hỏi Vân Dương một câu, lời như vậy, có thấy rất châm chọc hay không? Làm người xem nhìn như có có tư cách rất cao, thế nhưng người trong cuộc thì sao? Người chính diện tiếp nhận hết thảy thì sao?

- Chuyện lần này sở dĩ có thể kéo dài lên men như vậy, nguyên nhân chính là ở chỗ những nho sinh kia không ngừng tác động...

Vân Dương lo lắng nói.

- Nhất là một số người có ý đồ, đang tận sức tung tin đồn.

Thượng Quan Linh Tú lạnh lùng cười:

- Chính vì thế ta mới càng thất vọng đau khổ! Nếu chỉ có dân chúng mù chữ bị kích động mà làm bừa, như vậy thì cũng thôi, ta có thể hiểu được, đằng này. Đám nho sinh đọc đủ thứ sách Thánh hiền, học vấn chất đầy trong bụng, thực chẳng nhẽ không ai biết đầu đuôi vụ án kia? Ai đúng ai sai cũng không phân biệt được sao? Vì sao còn muốn làm thế? Hơn nữa còn không phải chỉ có một người, mà là rất nhiều rất nhiều người! Lương tâm của bọn hắn, đều ném cho chó ăn rồi sao?!

Vân Dương thản nhiên nói:

- Trượng nghĩa mỗi tòng đồ cẩu bối, phụ tâm đa thị độc thư nhân. Chính bởi vì những người này có học vấn, có kiến thức, cho nên bọn họ mới làm một số chuyện... Hơn nữa, cũng chỉ có họ mới làm được chuyện đó.

(Trượng nghĩa thường là người lỗ mãng, người phụ lòng đa số là người đọc sách)

Nói đến đây, Vân Dương đột nhiên như nghĩ đến cái gì đó, không khỏi sửng sốt một hồi.

Người đọc sách?

...

Nhìn Vân Dương vội vàng cáo từ, Thượng Quan Linh Tú trầm tư một lát, thở dài, lại vào quan sát tình huống luyện công của sáu đứa nhỏ.

Trong lòng nàng thầm nghi hoặc: đến cùng Vân Dương nghĩ đến cái gì, sao lại vội vã rời đi như vậy?

...

- Cửu Thiên lệnh, lập tức truy người rải tin đồn!

Vân Dương lần nữa phát ra Cửu Thiên lệnh.

Quả nhiên, đến rạng sáng hôm sau, tin tức phản hồi cơ bản phù hợp với những gì mà Vân Dương suy đoán.

“Có một tên thư sinh nào đó từng theo lời kêu gọi đến nhà bái phỏng ân sư của hắn, sau khi đồng môn thư sinh ra ngoài, bắt đầu tuyên truyền chuyện Tả Văn Long...”

“Có một quan viên nào đó đã từng...”

“Phần tử chủ chốt tác động chính là đám môn nhân mấy vị đại nho, mấu vị đại nho này, trước trước sau sau đều từng bị Hà lão mở tiệc chiêu đãi...

Con mắt Vân Dương nhìn chăm chăm hai chữ “Hà lão”, thật lâu cũng không rời ánh mắt đi.

Xuân Hàn Tôn Chủ.

Trong thời gian này ta còn chưa muốn làm ngươi, lúc này ta chỉ muốn bình an vô sự thông qua được lần thịnh sự này, nhưng không nghĩ đến, ngươi lại muốn hủy đi căn bản gốc rễ của quân nhân!

Điều mà quân đội Ngọc Đường kiêu ngạo nhất, cũng là thế gia mà toàn bộ quân nhân trên đại lục đều phải tôn kính, chính là Thượng Quan tướng môn!

Một đời lại một đời quân nhân nhập ngũ, Thượng Quan tướng môn luôn là đề tài nói chuyện tốt nhất. Mỗi khi nhắc đến Thượng Quan tướng môn, thanh niên cả nước như lâm vào cơn điên cuồng nhiệt!

Từ đó, mới tạo thành quân hồn bất diệt của Ngọc Đường hiện giờ.

Nếu Thượng Quan tướng môn thực sự bị kẻ có ý đồ thành công bôi nhọ, thậm chí kết án phản nghịch, từ trung hồn biến thành gian nịnh, chẳng khác nào rút mất cột sống của toàn bộ quân nhân Ngọc Đường!

Một cái dân tộc, đem cái thế anh hùng giẫm đạp thóa mạ dưới chân, lại có mấy phần khả năng đoàn kết? Lại có mấy phần tinh khí thần?

- Tâm hắn đáng chết! Thân hắn đáng chết! Tội đáng chết ngàn vạn lần! Dù muôn lần chết cũng khó mà tha thứ!

Vân Dương nghiến răng nghiến lợi.

...

Ngày thứ hai.

Hoàng đế Bệ hạ lại bí mật đi vào phủ Lão Nguyên soái. Vân Dương cũng đến đúng hẹn. Không có gì bất thường.

Trong thư phòng.

Vân Dương bình tĩnh kể lại đầu đuôi.

- Dân gian lại có lưu truyền chuyện này?!

Hoàng đế Bệ hạ vỗ bàn đứng dậy, mặt giận giữ nói.

Thu Kiếm Hàn lửa giận ngút trời, dữ tợn gào thét.

Hai người là cao tầng số một số hai Ngọc Đường, há có thể không hiểu sức phá hoại cùng hậu quả nếu chuyện này tiếp tục lan truyền ra ngoài?

Nếu cứ như vậy, nam nhi trong thiên hạ tất mất đi tín ngưỡng, mất đi tín ngưỡng, cũng là lúc quân đội Ngọc Đường sụp đổ!

Nếu như quân đội thực sự sụp đổ... Quốc gia còn có thể còn tồn tại sao?

- Đây chính là một bước trên con đường mất nước!

Râu tóc Thu Kiếm Hàn dựng cả lên:

- Bệ hạ, tuyệt đối không thể tha thứ dễ dàng!

- Đương nhiên không thể nhân nhượng!

Sắc mặt Hoàng đế Bệ hạ lạnh như băng sương:

- Vân Dương, ngươi cũng đã biết chuyện này, vậy có biết là ai đứng sau thao tác hay không?

- Người hữu tâm này là ai? Tiểu chất thực sự không biết.

Vân Dương cẩn thận nói:

- Kỳ thực, chuyện lớn như vậy, người sau lưng sao có thể tùy tiện lộ diện, dù tiểu chất chỉ có thể thăm dò được chút tình hình, nhưng cũng phí rất nhiều sức lực mới được a...

Hoàng đế Bệ hạ cùng Thu Lão Nguyên soái theo bản năng cảm giác được, tiểu tử này vẫn còn giấu diếm, người đứng sau thao tác là ai, nhất định hắn biết rất rõ.

Nhưng, vô luận hai người hỏi thế nào, Vân Dương vẫn nói không biết.

Không phải là Vân Dương không muốn diệt trừ Xuân Hàn Tôn Chủ, mà bây giờ... Chưa phải thời cơ.

Hơn nữa, coi như có nói ra, Hoàng đế Bệ hạ cũng chưa chắc sẽ có hành động đối với người kia!

Thân phận bên ngoài của Xuân Hàn Tôn Chủ chính là Hà Hán Thanh, cũng chính là người từng dạy dỗ Hoàng đế Bệ hạ, cho dù đến bây giờ, Hoàng đế Bệ hạ vẫn rất kính trọng người này.

Đế sư tam triều!

Lãnh tụ văn đàn, nhất thế tông sư a!

Người như vậy, coi như Hoàng đế Bệ hạ cũng không dám tùy tiện làm gì hắn, dù sao, ảnh hưởng mà nó đem lại nhất định sẽ vượt quá sức tưởng tượng của nhiều người.

...

---------------

Phóng tác: xonevictory