Ta Là Chí Tôn

Chương 1192: Sinh cơ nơi đường cùng (2)



Trong không gian thần thức.

Vân Dương lo lắng truy hỏi Lục Lục:

- Lục Lục, thương thế như vậy có thể cứu không?

Xưa nay hắn vốn coi trọng người trọng tình trọng nghĩa, trước kia với thập điện Diêm Quân ở Thiên Huyền đại lục cũng thế, mà mấy người Thiên Tàn Thập Tú ở Huyền Hoàng giới địa lục cũng vậy. Giờ thấy Hoắc Vân Phong cũng là người không tiếc mình vì huynh đệ, không khỏi động tâm cứu giúp.

Lục Lục: “… Ấy da da…”

- Không thể?

“Ấy da da…”

Lục Lục biểu thị khó xử, so với ngày thường không gì không làm nổi, hết thảy trong lòng tay lại khác rất nhiều.

- Có cách? Nhưng rất khó?

Ánh mắt Vân Dương sáng lên.

Không sợ khó khăn, chỉ sợ không có cách, chỉ cần có cách là được!

“Ấy da da…”

Thanh âm Lục Lục càng thêm khó xử, càng lá vô lực vung vẩy, chán chường lắc đầu.

- Ngươi nói… coi như hết lòng thi cứu, vẫn không thể trị tận gốc?

“Ấy da da…”

- Ngươi có biện pháp giúp hắn sống sót? Nhưng lại không thể cam đoan hắn sống được bao lâu?

- Có thể duy trì hiện trạng? Sau này không thể động thủ, thậm chí không thể vận chuyển tu vi? Chỉ cần khẽ động Huyền khí, Kim Tướng chi khí lập tức phản phệ, toái thân mà chết?!

Ánh mắt Vân Dương đột nhiên phát lạnh.

Có thể cứu trị đương nhiên là chuyện tốt, nhưng với một người tu hành, việc vận chuyển Huyền khí cơ hồ đã thành bản năng, muốn để đại tu giả như Hoắc Vân Phong từ bỏ tu vi, thực sự so với lấy mạng hắn còn khó hơn!

“Ấy da da…”

- Không thể sử dụng một chút Huyền khí nào hết? Một tơ hào cũng không được?!

Vân Dương liên tục xác định, nhưng không khỏi chần chờ, không biết nên truyền lại tin tức này cho Hoắc Vân Phong hay không!



- Thân thể này đã bị Kim Tướng chi khí ăn mòn càng lúc càng lợi hại… thần công của Kim Điêu vương quả là đáng sợ…

Hoắc Vân Phong cảm nhận thân thể ngày càng nặng, lại nhìn dấu hiệu kim quang xán lạn trong tay càng rõ ràng, thở dài một tiếng:

- Không nghĩ tới Hoắc Vân Phong ta… đến chết, thi thể còn đáng tiền như vậy… mẹ nó, rõ ràng là kim thân a. Chặt một cánh tay xuống, chỉ sợ đủ cho gia đình thế tục ăn cả đời không hết…

Tâm tình Vân Dương càng nặng nề, trầm giọng nói:

- Hoắc tiền bối, ta có một biện pháp, có thể giúp ngươi sống, nhưng mà…

Ánh mắt Hoắc Vân Phong đột nhiên sáng lên, nhìn Vân Dương:

- Biện pháp gì?

Vân Dương nói:

- Ta có một loại kỳ độc tới từ hạ giới, loại kỳ độc này có thuộc tính đặc dị, có thể khắc Kim Tướng chi khí. Sau khi sử dụng, có thể áp chế không để Kim Tướng chi khí chuyển biến xấu… nhưng, kỳ độc này cũng không hề triệt tiêu được Kim Tướng chi khí, mà chỉ tạo thành một trạng thái ngăn cản cân bằng, bảo toàn tính mệnh, nhưng cả đời này, Hoắc tiền bối không thể vận dụng Huyền khí.

Hoắc Vân Phong nghe vậy, ánh mắt nhất thời sáng lên:

- Có thể bảo toàn tính mạng là được, liệu có phải, tản hết tu vi đi, liền có thể loại trừ cả kỳ độc cùng Kim Tướng chi khí ra khỏi cơ thể!

Vân Dương lắc đầu nói:

- Ai, kỳ độc kia ngăn được Kim Tướng chi khí, nhưng cũng không phải tương liên với Huyền khí của tiền bối, mà là cắm rễ vào nhục thân… nói cách khác, tu vi của tiền bối vẫn còn, chỉ là không thể vận dụng. Cho dù là một tơ một hào, cũng lập tức dẫn tới phản phệ tử vong…

Thần sắc Hoắc Vân Phong nhất thời phức tạp.

Hắn không lo Vân Dương lừa gạt mình, tất phải có kỳ dược cứu được hắn, nhưng càng như vậy, lại càng thêm khó chịu.

Một vị Thánh tôn, Huyền khí phong phú, nhất thời nửa khắc còn được, nhưng sao có thể luôn luôn khống chế không dùng tới một chút Huyền khí nào hết?

So với không thể vận Huyền khí, Hoắc Vân Phong lại không sợ tán công, lấy cảnh giới tài nguyên của hắn, cho dù tạm tán công, chỉ cần một thời gian giảm xóc, tự có thể trở lại đỉnh phong!

- Hoàn toàn không thể vận dụng Huyền khí, dùng liền phải chết, chẳng phải so với phế nhân còn không bằng…

Hoắc Vân Phong thì thào nói:

- Nhưng tóm lại, có thể sống, là có thể còn hy vọng, chưa hẳn…

Nói thì nói thế, nhưng thần tình trên mặt hắn vẫn xoắn suýt không gì sánh được, dữ tợn vô hạn, khó mà quyết định.

- Tạm thời sống sót rồi nói sau.

Tiếp qua nửa ngày, Hoắc Vân Phong cười hắc hắc, cười đến mức khiến người sợ hãi:

- Chết tử tế còn không bằng sống tạm thời, trời đất bao la, vô số thần kỳ, ta vốn đã nhất định phải vẫn lạc, lại vô duyên vô cớ được kỳ dược tương trợ, dù là kéo dài hơi tàn, cũng vẫn là kiếm lời… a a a a…

- Được.

Thương nghị đã xong, Vân Dương lập tức câu thông với Lục Lục trong không gian thần thức, biến lời nói thành hành động.

Lục Lục lộ rõ vẻ xoắn xuýt không nỡ, rất không tình nguyện vung vẩy dây leo, uốn qua uốn lại.

“Lục Lục, chờ sau ta lại bù cho ngươi a.”

Vân Dương trầm giọng nói:

“Một người như vậy, ta không nỡ thấy chết mà không cứu.”

“A… nha nha…”

Lục Lục rũ cụp phiến lá, đem một sợi dây leo đặt vào trong tay Vân Dương, mặt ủ mày chau gãi gãi lòng bàn tay Vân Dương mấy cái.

“Bóp một khối dây leo là được?”

“…”

Lục Lục hờn dỗi vặn vẹo dây leo.

Bản Lục Lục là ai cơ chứ, chính là linh căn khai thiên tích địa, có được một bộ phận của bản Lục Lục, đó là bất thế đại cơ duyên, có dị trạng nào mà không thể ứng phó?!

Lúc này, Vân Dương thực sự không có tâm tình trấn an Lục Lục, trực tiếp bấm một cái lên mầm non trên dây leo của Lục Lục, cảm nhận Lục Lục co quắp kịch liệt, Vân Dương không khỏi đau lòng hốt hoảng, từ khi Lục Lục xuất hiện đến nay, đây là lần đầu tiên nó bị tổn thương a?!

Lập tức thấy Lục Lục cuộn mình lên, mấy cọng linh dược bốn phía lập tức rút rễ khỏi mặt đất, kinh hoàng co cẳng chạy.

Lục Lục ấy da da non nớt, các linh dược lập tức dừng bước, nhanh chóng phát run.

Lập tức một âm thanh vang lên, vô số linh khí, gào thét lao qua hướng Lục Lục.

Vân Dương trợn mắt hốc mồm nhìn biến cố, chỉ thấy cái mần non vừa bị bấm xuống của Lục Lục lập tức mọc ra, thế nhưng linh dược bốn phía, lại đồng loạt uể oải xuống…

Ai nấy như tiểu tức phụ bị khi dễ, ủy khuất tới đáng thương.

“…”

Vân Dương trợn mắt hốc mồm, hóa ra, một cái mầm non của Lục Lục, cũng cần hao tổn nhiều tài nguyên khổng lồ như vậy?!

Ừm, chờ một chút… bên kia còn có một tiểu gia hỏa thuận lúc cháy nhà mà hôi của, thuận tay kiếm chỗ tốt.

Tiểu Kỷ Kỷ lâu nay vẫn luôn đậu dưới phiến lá của Lục Lục, nay nhân lúc linh khí rót tới, nó cũng được hưởng sái một phần, cánh trụi lủi đột nhiên mọc một mảnh lông, nghiêng đầu một cái, biu biu một tiếng, trên mông lập tức mọc ra một cây lông vũ năm màu rực rỡ!

Trên đầu cũng biu biu một tiếng, một cái mầm thịt mọc lên, đè lên trên trán, cùng tôn với một cái mầm thịt có từ trước.

Hiện tại, trên đầu có hai cái mầm thịt, trên mông có hai cây lông. Một cây đen nhánh không ánh sáng, một cây rực rỡ năm màu.

Biến hóa này, xem như hoàn toàn biến dạng, nhưng cũng lại quá mức nhỏ bé, thực sự vi diệu.

Tròng mắt Vân Dương cơ hồ rớt xuống.

Còn có chuyện như vậy?

Chỉ thấy tiểu gia hỏa dương dương đắc ý ngẩng đầu, chổng mông lên, hai cây lông vũ một trái một phải, yểu điệu đi tới đi lui. Thế mà có mấy phần… hương vị thục nữ…

Thực sự, không đành lòng nhìn thẳng!