Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Quyển 4 - Chương 16: Phó thác



Xế chiều hôm đó Tần Mạt ngồi xe ô tô từ đường cao tốc về Thành C.

Vì giảm bớt thời gian, xe chạy tốc độ nhanh, hai thành phố cách nhau không đến ba giờ đi xe.

Khi Tần Mạt vội về phòng là chưa đến chín giờ tối, Trương Hinh Linh và Vương Tử Dục không có nhà, Tiền Hiểu trốn giờ tự học như trước, đeo tai nghe chơi trò chơi trước máy tính.

Tần Mạt đi đến cạnh Tiền Hiểu, liền thấy cặp mắt nàng chăm chú nhìn máy tính, hai mắt đen trắng phản chiếu màu vàng xanh trên màn hình, lộ ra vẻ mỏi mệt.

Tiền Hiểu chơi vô cùng chăm chú, căn bản không chú ý thấy Tần Mạt đã về phòng.

Tần Mạt đứng im lặng sau lưng nàng thật lâu, thấy nàng một tay di chuột, tay kia gõ phụp phụp trên bàn phím, cả người vùi vào thế giới phức tạp sau màn hình kia.

Tần Mạt nhìn nàng vừa đi theo hội bang chiến xong, lại mở QQ nói chuyện, vừa dò các kênh trong trò chơi.

Tiền Hiểu cùng rất nhiều người đến thành trì trong trò chơi, sau đó cùng hội chiến nhau trên kênh thế giới.

Nguyên nhân mâu thuẫn cũng có chút buồn cười, hình như là người chơi bên kia không cầu hôn được đội trưởng bên này của Tiền Hiểu, sau đó thẹn quá hóa giận, kéo một nhóm người đi báo thù, rồi biến thành bang chiến.

Đương nhiên, cách nói của đối phương là, nam nhân bội tình bạc nghĩa, không giảng đạo nghĩa nhân phẩm, phải ra chiêu giáo huấn.

Tạm thời không nói ai đúng ai sai, Tần Mạt thấy chính là, Tiền Hiểu kích động giữ bảo vệ phe mình, dáng vẻ ngồi trước máy tính lại có vẻ tổn thương ảm đạm.

Nghĩ đến lần trước Tiền Hiểu nói tâm tình mình không tốt, lại nói “Tình cảm trong trò chơi nào có thể đùa”, Tần Mạt lại không nhịn được thở dài thành tiếng.

"Ai đấy?" Tiền Hiểu như vô cùng kinh sợ, tháo tai nghe xuống, liền quay đầu lại.

Nàng nhìn Tần Mạt, càng thêm hoảng sợ phẫn nộ.

Tần Mạt khẽ cười khổ nói: "Hiểu Hiểu, khuôn mặt mình không đến mức đáng ghét chứ?" Tiền Hiểu vỗ ngực thở ra, tâm tình xuống thấp nói: "Là cậu à, vừa rồi mình chỉ nghe thấy yên lặng, cậu bỗng thở dài một tiếng như là hồn ma ý, mình còn tưởng sau lưng mình có quỷ.” Tần Mạt ngồi xuống ghế bên cạnh, quan tâm hỏi: "Có chuyện gì, tâm tình lại không tốt như thế?" "Chuyện gì? Rất nhiều chuyện." Khóe miệng Tiền Hiểu cong lên, lại dùng hai tay xoa xoa mặt mình, "Mình chơi game đến điên rồi, bỗng thấy thật khổ sở." "Nếu không...

chúng ta đi xem phim hài đi?" "Hết cách!" Tiền Hiểu nháy mắt, "Bây giờ mình biến thành bộ tộc tương tư rồi, nếu không thể từ tương tư thành yêu, sau đó lại biến tương tư, mình sẽ đi xem hài kịch,” óe miệng nàng lại kéo xuống, dáng vẻ ai oán.

Tần Mạt nghe lại cảm thấy buồn cười, Tiền Hiểu luôn có bản lĩnh này, có thể cách điệu việc vốn bi thương, lại khiến người ta nghĩ là nàng đang nói đùa, thật ra nàng không hề khổ sở.

Nhưng trên thực tế, nàng rất khổ sở.

Trong lòng Tần Mạt nổi lên thương tiếc, liền đi đến vuốt tóc nàng, nàng lớn tiếng kháng nghị, mới mỉm cười mà nói: "Nói nói, tương tư ai? Chúng mình hợp lại nghĩ kế, chủ động ra quân, nói không chừng từ tương tư sẽ thành mến nhau." "Mình còn do dự." Tiền Hiểu chỉ một ngón tay lên màn hình, "Đây, chính là tên nhóc ‘Nước trong lửa’ này, chúng mình cùng bang, nhưng hắn lại là tên đào hoa siêu cấp bại hoại!” Cả thần kinh Tần Mạt cứng đờ, mới nói: "Đã là tên bại hoại đào hoa khắp nơi, sau cậu còn thích hắn?” "Khi mình thích hắn, còn chưa phát hiện hắn là tên bại hoại." Tiền Hiểu vạch ngón tay, "Trước kia hắn đối với mình rất tốt, khi mình vừa vào chơi hắn còn chưa dựng bang, mình cùng luyện cập với hắn, cùng quen rất nhiều bạn, cùng xây phường hội… những ngày đó không thể quên được…” Tần Mạt mở to mắt: "Bây giờ hắn thay lòng đổi dạ?" "Cũng không phải, mình và hắn giống như bạn thân, không có tình yêu, sao lại nói là thay lòng đổi dạ?" Tiền Hiểu rất buồn bực nói: "Rất nhiều lần mình tí nữa thì nói rõ với hắn, kết quả hắn lại tưởng mình nói đùa, quay đầu vẫn lại coi như anh trai tốt.

Mình sắp chết rồi, lại còn nhìn hắn và đứa con gái kia mờ mờ ám ám, lại còn hôn nhẹ muội muội kia, còn với mình thì vô cùng trong sáng.” Tần Mạt không nói một hồi, mới cho chủ ý: "Không phải nói nữ truy nam cách tầng vải mỏng sao? Quan hệ của cậu và hắn tốt thế, trực tiếp thổ lộ, còn sợ hắn không đáp ứng?" "Mình ra ám hiệu rõ ràng không biết bao lần rồi!” Tiền Hiểu buồn rười rượi, "Mạt Mạt, không phải nói hắn ta đùa mình chứ? Tên này đúng là thiếu muối, cũng không biết là hắn không muốn đáp lại mình hay là giả vờ hồ đồ.

Lại nói chuyện này mà nói rõ ra, chỉ sợ lại không thể làm bạn được nữa.” Tần Mạt nhíu mày: "Hiểu Hiểu, cậu biết hắn trong trò chơi thôi sao?" "Đúng vậy, trò chơi..." Tiền Hiểu than nhẹ, giữa hàng lông mày dần dần hiện lên khói sương buồn bã, "Cho nên mình cũng không rõ, có nên tiếp tục thích không.

Nhưng là tình cảm, lý trí không thể khống chế, mình chỉ nhìn thấy nhân vật trò chơi, lại cảm thấy hắn rành rành trước mắt, nhe răng mỉm cười với mình.” Tần Mạt do dự trong chốc lát, vẫn nói: "Mình cũng có một người như vậy.

Có lẽ còn tính không phải thầm mến, nhưng vừa rồi mình phát hiện, quả thật mình thích người đó.

Chúng mình còn là bạn tốt, nếu để cho mình thổ lộ với người đó, chắc mình cũng chẳng nói được gì." Lực chú ý của Tiền Hiểu quả nhiên bị đổi vị trí, nàng lập tức khẩn trương hỏi: "Cậu có người yêu? Nam hay nữ: "..." Tiền Hiểu: "..." Hai người đưa mắt nhìn nhau, cùng bị hai chữ nam nữ kia làm cho đứng hình.

"Ha ha!" Tiền Hiểu xoa bụng cười, cười đến ngặt nghẽo, nước mắt cũng rơi xuống.

Tần Mạt mím môi, tiếng cười bật ra từ cổ, còn mang theo một ít giọng mũi.

Tiền Hiểu cười xong lại khẩn trương hỏi: "Là cô nương xui xẻo nào bị cậu nhìn trúng?" "Là nam." Tần Mạt ho nhẹ, nói xong hai chữ, liền mắt nhìn mũi mũi nhìn lòng, ngồi nghiêm lại.

Tiền Hiểu há miệng lớn, thật lâu sau, nàng mới đưa tay đẩy mình, có điểm ngơ ngác hỏi: "Là trước kia cậu đùa mình, hay là bây giờ cậu đùa mình?" Tần Mạt thấp giọng nói: "Mình nghiêm túc, chỉ là vừa nghĩ thông không được bao lâu, mình không thể chỉ lo cho mình, giáng tai họa đến con gái nhà người ta, sau đó làm tổn thương cả hai gia đình.” Tiền Hiểu lắp bắp nói: "Mạt Mạt, cậu đúng là con người tiết kiệm lo lắng hộ người khác.

Cho mình một chút đi.

Mình còn có kế hoạch chưa thực hiện được, cậu cũng cho mình kết quả đi!” Tần Mạt mở to mắt, hơi nhíu đuôi lông mày.

Tiền Hiểu liền hét lên một tiếng, sau đó bỗng nhảy lên, xông lên ôm lấy Tần Mạt, khoan khoái cười ha hả.

Biết bao khó khăn mới ngừng cười, Tiền Hiểu lại ngồi xuống bày ra tư thế thẩm pháùng ngón tay gõ bàn nói: “Mau nói đi, người cậu thích là ai? Có hi vọng không? Dự tính làm thế nào để giành được vào tay?” Tần Mạt khôi phục sự trấn định, lắc đầu cười cười nói: "Thật ra cũng không thể nói rõ là thích nam hay nữ hơn, nhưng mình quyết định yên ổn cả đời này cùng ai đó, người đầu tiên mình nghĩ đến, chính là anh ta.

Anh ấy với mình, có lẽ… nói văn nhã, có lẽ hơi thục nữ.” Tiền Hiểu kích động : “Vậy cậu còn không mau tấn công?" "Bây giờ còn chưa được, với anh ấy là không công bằng." Mí mắt Tần Mạt cụp xuống, "Anh ấy là một người tốt, nếu như mình chỉ vì muốn tìm một người để sống cùng cho có lệ, vậy thì không thể tìm anh ấy.

Anh ấy hẳn là nên nhận được toàn tâm toàn ý một lòng một dạ, nếu như mình không làm được, thì không nên làm ủy khuất anh ấy.” "Vậy thì cậu cứ việc một lòng một dạ với anh ấy!" Tiền Hiểu lại đến gần giữ lấy vai Tần Mạt, nhìn tư thế này, Tần Mạt nếu không gật đầu, không biết nàng ta sẽ làm ra chuyện gì.

"Cậu nói, tìm cảm không thể không chế bằng lý trí." Tần Mạt khẽ mỉm cười, Tiền Hiểu đen mặt, biểu lộ ra triệu chứng điên.

"Nhưng tình cảm có thể bồi dưỡng." Tần Mạt lại khẽ cười một tiếng, "Mình cố sức tìm kiếm cái cảm giác một lòng một dạ, nếu như có thể, đương nhiên hi vọng cuối cùng người nắm tay mình sẽ là anh ấy.

Nhưng điều kiện tiên quyết là hai bên đều có tình cảm, nếu như anh ấy thích người khác trước, mình cũng không nói ra, anh ấy phải khó xử, đến lúc đó cũng không thể làm bạn được nữa.” "Lại là như vậy..." Tiền Hiểu buông vai Tần Mạt ra, xoa mũi mình, giọng chua chua, "Qua thôn này sẽ không còn nhà trọ nữa, sao không tiên hạ thủ vi cường chứ?" Tần Mạt gật đầu: "Tiên hạ thủ vi cường đương nhiên không sai, nhưng điều kiện tiên quyết phải là người ta nguyện ý." Tiền Hiểu cầm lấy tay Tần Mạt bi thương bi thương nói: "Mạt Mạt, chúng ta sao lại mệnh khổ như thế..." Tần Mạt chấn động, một thân nổi da gà: "Đừng khoa trương như thế chứ? Cậu muốn đi học ca diễn à?" "Mạt Mạt, chúng ta cùng đi xem phim tình buồn đi, mình không muốn xem hài kịch..." Thế là ngày hôm sau, Tần Mạt và Tiền Hiểu cùng đi viện bảo tàng tỉnh.

Theo lời Tiền Hiểu nói: "Lịch sử chính là bi kịch lớn nhất! Mãi mãi chỉ có viết lại cho người đời sau nhìn, thật là khiến người ta than thở!" Viện bảo tàng tỉnh chia làm ba khu vực, một khu vực là triển lãm văn vật các triều đại, một khu vực là chuyên khu khai quật Mã Vương Đôi[111], còn có một khu vực nữa chính là phòng triển lãm không định kỳ của danh gia nghệ thuật.

Tần Mạt và Tiền Hiểu vừa bước vào trước cửa bảo tàng, liền thấy một cô gái xinh đẹp ăn mặc thời thượng mang theo một nụ cười ngọt ngào chào đón.

"Chị Tần, từ biệt gần ba năm không gặp, phong thá của chị đã hơn năm đó rồi." Tần Mạt thoáng nhớ lại, liền nhận ra cô gái trẻ xinh đẹp này là cháu gái của Triệu Chu, Triệu Ninh Hương.

Nhưng khi đó Triệu Ninh Hương đầy địch ý với Tần Mạt, làm gì có vẻ nhiệt tình thế này.

Nhìn dáng vẻ bây giờ của nàng, suy nghĩ quả nhiên trưởng thành hơn rất nhiều rồi.

"Hương nhi." Tần Mạt cười yếu ớt khẽ gật đầu, "Em ngày càng xinh đẹp." Má trái Triệu Ninh Hương cười lộ ra một lúm đồng tiền thật sâu, nàng vừa khoác tay Tần Mạt và Tiền Hiểu, lại hỏi: “Vị này chính là chị Tiều Hiểu mà chị Tần hay nhắc đến?” Tần Mạt trước khi đến viện bảo tàng đã gọi điện cho Triệu Cho, nói là có Tiền Hiểu đi cùng, nhưng nàng lại không nghĩ sẽ gặp được Triệu Ninh Hương ở đây.

"Bị gọi là chị, thật có điểm không thói quen." Tiền Hiểu lại ngại ngùng cười cười, "Chị là Tiền Hiểu, em kêu tên chị được rồi." Tính tình nàng thật ra có hai mặt, trước mặt người quen thì cởi mở, thậm chí có điểm điên khùng đáng yêu, mà đụng đến người lạ, nàng lại trầm mặc thẹn thùng.

Triệu Ninh Hương từ trước đến nay luôn dễ quen, cứ liên tục nói: "Không thể được, em phải lễ phép chứ, không là ông nội lại giết em mất!" Khi vào phòng triển lãm, Triệu Ninh Hương liền dẫn các nàng đến gặp Triệu Chu.

Người trong phòng triển lãm không ít, nhưng mọi người đều nhỏ giọng trò chuyện, có thể nói là khá an tĩnh, không khí v cùng tốt.

Triệu Chu đang đứng trước một bức tranh xuân phong, bên cạnh ông có hai người đàn ông, một người trên năm mươi tuổi, mặc âu phục xám phẳng phiu, thân hình phúc hậu, nhìn có cảm giác thân thiết, chàng trai còn lại khoảng hai tư hai lăm tuổi, người ngọc đứng thẳng, mày rậm mắt sáng như trăng, chính là Kiều Tử Huyên.

"Ông nội, chị Tần và chị Tiền đến rồi." Triệu Ninh Hương nhẹ giọng, cúi đầu hết sức uyển chuyển êm tai.

Triệu Chu quay đầu, cười đến sáng láng.

"Mạt Mạt, đây là Tiền Hiểu mà cháu nhắc đến à?" Ông nâng tay vỗ vỗ vai Tần Mạt, "Hai cô gái lại đây, nhìn bức tranh này." Tần Mạt đáp lời, kéo Tiền Hiểu thẹn thùng lại, cũng nhìn bức tranh xuân phong trên tường.

Đây là một bức tranh công tiếu, màu sắc tô khá nổi.

Gió xuân thổi qua, mỗi một phiến lá liễu dù xa hay gần đều vô cùng sinh động, phảng phất như ở ngay trước mắt.

Kiều Tử Huyên mỉm cười gật đầu với Tần Mạt, lại nhẹ giọng giới thiệu với nàng: "Tần tiểu thư, vị này là thầy giáo của anh, Đổng Nguyên Phong tiên sinh." Người đàn ông phúc hậu trạc ngũ tuần kia cũng quay đầu, cười tít mắt nhìn Tần Mạt nói: “Tần Mạt, tôi biết em, học sinh và người bạn già của tôi đều liên tục khen em trước mặt tôi.

Hôm nay đến xem, cũng khá gọn gàng dễ nhìn, không phải là quốc sắc thiên hương." Ông nói thẳng lại tùy tiện, vừa nói vừa đùa.

Triệu Chu hừ nhẹ nói: "Là ai xem bức ‘Cửu tư’ xong, nói nhất đị gặp người vẽ tranh? Còn nói người này đã đến cảnh giới rất cao?” "Cho nên tôi mới muốn nói chuyện trực tiếp, chắc hẳn tiểu Tần cô nương cũng sẽ không từ chối." Đổng Nguyên Phong cười tít mắt như trước, như là phật Di Lặc.

Tần Mạt cảm thấy người này rất thú vị, cũng cười nói: "Đổng lão sư khí phách như vậy, có lẽ là tấm lòng rộng rãi thân thể thảnh thơi?" Đổng Nguyên Phong bị lời này của nàng làm nghẹn lời, lắc đầu thở dài: "Quả nhiên là tuổi trẻ mạnh mẽ, tuổi trẻ mạnh mẽ." Triệu Chu lại mừng rỡ, trừng mắt: "Lão Đổng, tôi thấy ông mới là ra vẻ người lớn đấy?" Không khí vì hai ba câu nói này lại hài hòa, mọi người đi dọc theo phòng tranh cẩn thận xem một lần, hơn phần nửa trong đó là tranh của Đổng Nguyên Phong, còn có một số ít là của Kiều Tử Huyên.

Triệu Ninh Hương vui nói: "Thành tựu của Tử Huyên ca ca đã lên một bậc rồi." Nàng từ chỗ Tần Mạt và Tiền Hiểu, buông tay các nàng ra, tự do đến dán chặt tại chỗ Kiều Tử Huyên.

Triệu Chu bỗng than nhẹ: "Nếu có Tam nhi ở đây thì tốt, tuy trình độ vẽ tranh của tên nhóc này không thể nhìn được, nhưng nói đến giám định và thưởng thức, chỉ có nó mới có được năm phần chân truyền của ông nội nó…” Ông bỗng ngậm miệng không nói, liền nghe Triệu Ninh Hương nói thầm: "Ông nội nhắc đến người đó làm gì? Ông ta ức hiếp Tam ca còn Sắc mặt Triệu Chu trầm xuống: "Nhóc con, chuyện của các trưởng bối, đến lượt con nói sao?" Triệu Ninh Hương căm giận không nói, Triệu Chu chuyển đề tài, mọi người lại bàn về tranh.

Trong lúc Đổng Nguyên Phong hỏi Tần Mạt không ít, Tần Mạt cũng đáp theo quy củ, không để lộ ra kiến thức gì khiến người ta kinh diễm, cũng không tỏ vẻ lúng túng.

Nhưng Đổng Nguyên Phong rõ ràng có chút thất vọng, sau đó cũng hỏi ít đi.

Đi một vòng xong, Triệu Chu liền nói: "Được rồi, không ép các con đi cùng các ông già này nữa, mấy người trẻ tuổi tự đi xung quanh đi, bên kia còn có mấy phòng triển lãm, đáng giá để xem." Triệu Ninh Hương rất cao hứng, kéo Kiều Tử Huyên muốn đi, đi hai bước lại quay đầu lại, có chút không tốt nói: "Chị Tần, chị Tiền, các chị có ra xem triển lãm không?" Tiền Hiểu thì thầm bên tai Tần Mạt nói: "Xem Mã Vương Đôi, có tranh nửa cảnh." Tần Mạt gật đầu trả lời: "Nghe nói chuyên khu Mã Vương Đôi có tranh nửa cảnh để xem, chúng ta đến đó xem trước." Lần này không đợi Triệu Ninh Hương lên tiếng, Kiều Tử Huyên nhân tiện nói: "Cùng đi chứ." Tranh nửa cảnh của Mã Vương Đôi quả thật không tồi, tiếng động và ánh sáng kết hợp lại, đều khiến người ta có cảm giác phồn hoa náo nhiệt từ hai ngàn năm trước mà sinh ảo giác.

Bốn người đứng trong đám đông, nhìn đến sayTần Mạt bỗng cảm thấy bên tai có tiếng than nhẹ của nam tử: "Hoài Hư cư sĩ, phương ngọc ấn kia em có vừa lòng?" Giọng rất nhẹ, trong chốc lát lại bị lấp đi bởi tiếng trong tiết mục họa cảnh.

Tần Mạt khẽ nhớ lại, rốt cục vẫn làm bộ như không nghe thấy câu hỏi của Kiều Tử Huyên.

Nàng thật sự không thể hiểu người này nghĩ gì, ba năm trước dùng đường ngọc làm con dấu cho nàng, tiếp theo lại không hề có động tĩnh gì.

Nếu là một hành động sai lầm thì cũng thôi đi, nhưng lại nhắc đến vào lúc này.

Tần Mạt quyết định, coi như phương ngọc ấn chưa từng tồn tại.

Tranh nửa cảnh đã đến hồi cuối, trong lòng Tần Mạt khẽ động, nghiêng đầu hỏi: "Hương nhi, tên đầy đủ của vị Tam ca kia, chị chưa từng nghe nói qua." Triệu Ninh Hương không nghe rõ câu hỏi của nàng, lại hỏi ngược lại: "Chị Tần, chị nói gì?" Tần Mạt cảm thấy không cần phải hỏi lại, chỉ nói: "Không có gì." Dù trong miệng Triệu Chu nói Tam nhi là tay đàn tốt thế nào, hoặc hắn giấu bao nhiêu bức tranh của Hoài Hư cư sĩ, nếu hai người có duyên nợ, cần gì Tần Mạt phải vén bức màn kia lên? Cư sĩ Hoài Hư đã bị lịch sử chôn vùi ngàn năm trước, Tần Mạt không muốn lưu luyến nữa.

Triệu Ninh Hương bỗng nói: "Vừa rồi chị nói đến Tam ca à?" Tần Mạt cười nói: "Thuận miệng nhắc tới mà thôi." "Tam ca lâu lắm mới về được, tính tình anh ấy cũng kỳ quái, nhưng đối với anh chị em chúng em cũng không tệ, nhưng mà… quên đi, không có gì đâu.” Chiếu xong phim cảnh họa này, bốn người lại đứng cạnh rào cao, nghiêng người qua lớp kính thủy tinh nhìn xác chết.

Thật sự mà nói, một bộ quan tài như thế này trong viện bảo tàng, dù bên cạnh có nhiều du khách, cũng khiến người ta cảm thấy âm khí dày đặc.

Tần Mạt hốt hoảng nhìn, nhìn thấy xác khô trong quan tài gỗ đã lâu, nghĩ đến cảnh phồn hoa hoạt họa vừa xong, lại cảm thấy, kiếp trước đã về với đất cả.