Ta Không Muốn Nghịch Thiên

Chương 45: Phân Có Thể Ăn Bừa, Lời Không Thế Nói Bừa!



Bên ngoài kho lương.

Lâm Phàm phe phẩy chiếc quạt, lắc đầu tiếc nuối nói: "Ôi chao, thảm không nỡ nhìn luôn, đây rốt cuộc là ai đã làm vậy, lại còn lấy sạch cả kho lương của người ta, thật là đáng sợ."

Lúc nói chuyện, biểu cảm trên mặt hắn còn lộ ra rất sợ hãi.

"Điểm nộ khí +66."

Nộ khí này từ đâu đến, xem ra, chắc là do Lương lão gia dẫn người từ trong kho thóc đi ra. Hơn nữa còn nghe được hắn nói những lời này.

Mục tiêu ngay tại trước mắt, nếu không châm chọc kích thích, đều không cảm thấy thoải mái.

Người dân tụ tập xung quanh, kho thóc Lương gia bị cướp, đây đúng là việc lớn. Bọn họ coi như đang xem thường kịch, đồng thời khiếp sợ, rốt cuộc là kẻ nào to gan, ngay cả kho thóc của Lương gia cũng dám cướp, đây là không muốn sống nữa chăng.

Có điều, đối với thường dân mà nói, loại chuyện này, còn rất là vui tay vui mắt.

Lúc đầu, kho lương Lương gia bị trộm, sẽ không bị lan truyền, nhưng muốn trách chỉ có thể trách thủ vệ kho lương khi phát hiện chuyện này, đã thất kinh mà la hét lớn, làm cho toàn thành biết được kho lương bị trộm.

"Lương lão gia, nghe nói kho lương nhà ngươi bị trộm, ai làm vậy? Sợ là chịu không nổi tổn thất này đi."

Lâm Phàm cười nói, không chút giấu giếm biểu lộ hạnh phúc khi cười trên nỗi đau của người khác.

"Điểm nộ khí + 111."

Lương lão gia nghiêm mặt, giận dữ trừng Lâm Phàm.

Kho lương bị trộm đã khiến lòng hắn nổi lửa, bây giờ tên tiểu tử này xuất hiện ở đây, nói những lời này, là có ý gì?

Cố ý chọc giận người sao?

"Ai ya, tục ngữ nói rất đúng, đó gọi là cái gì nhỉ, ông trời có mắt, tồn lương của người khác có dễ cướp như vậy sao, nhìn xem bây giờ đi, gặp báo ứng rồi đấy."

Lâm Phàm nói.

"Điểm nộ khí +233."

"Ngươi nói đủ chưa?"

Lương lão gia tức giận nói, nếu như không phải vì đối phương là Lâm gia công tử, hắn sợ là nhịn không được động thủ rồi.

Lâm Phàm lắc đầu nói: "Vẫn chưa nói đủ, có chuyện náo nhiệt mọi người cùng đến xem, tiếp thu ý kiến quần chúng, nói không chừng có thể tìm thấy manh mối gì đó đúng không?."

"Yên tâm đi, bản công tử ta đối chuyện Lương phủ gặp nạn cũng rất đồng tình, tuyệt đối không phải mang tâm thái cười trên nỗi đau của người khác mà tới."

Lời nói này ngay cả hắn chính mình cũng có chút không tin.

Chu Trung Mậu không chút nghi ngờ với những lời nói của biểu ca tin. Còn người khác trong lòng hiểu rõ, Lâm công tử trợn mắt nói dối, cũng là để đả động người khác mà thôi.

"Cha."

Lúc này, Lương Dung Kỳ vội vàng chạy đến, sắc mặt rất khó coi, hắn biết được kho lương nhà mình bị trộm, hồn vía đều bay mất rồi.

Lương Dung Kỳ hỏi: "Cha, nhi tử nghe nói kho lương nhà chúng ta bị trộm, thật hay giả đây?"



Gia sản này tương lai đều là của hắn, hiện tại mất rồi giống như một gậy đánh gẫy chân hắn vậy.

Lương lão gia khuôn mặt lạnh lùng nói "ừ" một tiếng.

Lương Dung Kỳ con ngươi co lại, thật không dám tin. Sau đó chạy về hướng kho lương, một lúc sau thất thần đi ra.

Đột nhiên.

Lương Dung Kỳ nhìn thấy đứng ở nơi kia là Lâm Phàm đang hạnh phúc trên tai họa của người khác, phảng phất nghĩ ra điều gì đó, hắn nổi giận đùng đùng tiến lên, muốn nắm lấy cổ áo của Lâm Phàm nhưng lại bị Chu Trung Mậu ngăn lại.

"Là ngươi, khẳng định là ngươi."

Tiếng gầm thét này gây ra sự chú ý của mọi người. Lương gia Tam công tử chỉ Lâm Phàm, nói là chuyện này do hắn làm, khiến rất nhiều người đều ngốc lăng.

Lâm Phàm đong đưa chiếc quạt giấy, bình tĩnh vô cùng nói: "Lương Dung Kỳ, ta nói cho ngươi biết, phân có thể ăn bừa, nhưng lời không thể nói bừa được, ngươi muốn ăn phân, bản công tử ta không cản ngươi, còn có thể tặng ngươi lúc còn nóng nữa, nhưng nếu ngươi nói xấu bản công tử ta, bản công tử ta sẽ chơi với ngươi tới cùng."

"Ngươi. . ."

Lương Dung Kỳ mắt đỏ lên vì tức, sau đó quay đầu lại nói: "Cha, sáng nay tại Lâm phủ hắn đã phân phát lương thực cho các thôn dân của Tần gia thôn và Trương gia thôn, bây giờ kho thóc nhà ta bị trộm, có sự việc nào trùng hợp như vậy không."

"Điểm nộ khí +123."

Lương lão gia nhìn Lâm Phàm, ánh mắt sâu vô cùng, đương nhiên cũng cảm thấy việc này có vấn đề.

"Ha ha, có ý tứ, Lâm gia ta phân phát lương thực thì liên quan gì đến các ngươi, có tiền thì tùy hứng, sao nào?"

Lâm Phàm không chút khiêm tốn, nếu như không có chỗ dựa vững chắc, còn thật đúng là phải khiêm tốn chút. Nhưng bây giờ, đến đến, chúng ta giao lưu, xem ai trước......!

Viên gia lão đầu kia đều bị cha mình trừng mắt rụt đầu lại, Lương gia còn kém xa so với hắn.

Sau đó, Lâm Phàm hô lên: "Các vị, đừng nữa xem, tất cả đừng xem nữa, Lương gia đã điên rồi, giống như chó điên vậy, bắt được người liền vu oan giáo họa, hôm nay là bản công tử có chút vốn liếng, không e ngại Lương gia hắn, chuyện này nếu đổ lên đầu các ngươi, sợ là các ngươi không có kết cục tốt."

Đám dân thường lui ra phía sau một bước, đều có chút sợ hãi khi nhìn thấy người nhà họ Lương.

Lâm công tử nói có lý. Nếu thật là vu oan cho người khác, với năng lực của bọn họ sợ là gánh không nổi.

"Điểm nộ khí +333."

"Im ngay."

Lương lão gia phẫn nộ nhìn chằm chằm Lâm Phàm, nói: "Lâm công tử, những lời này của ngươi thật sự rất quá đáng, kho lương của Lương gia ta bị cướp, hôm nay ngươi liền phân phát lương thực, ngươi có chứng cứ gì chứng minh bản thân trong sạch."

Lâm Phàm nhìn Lương lão gia nói. "Trong sạch? Tại sao ta phải chứng minh trong sạch? Ngươi muốn chứng minh, tìm cha ta là được, Ông ấy hẳn sẽ vui lắm đấy.”

Hắn trực tiếp đẩy cái nồi sang phía Lão cha hắn.

"Ồ, đúng rồi, Lâm gia ta phân phát lương thực cho các thôn dân kia, các ngươi cũng đừng hòng tiếp tục đến cướp đoạt, nếu không chính là đối địch với Lâm gia ta, hậu quả như thế nào trong lòng các ngươi nắm chắc."

Lâm Phàm nói ra.

Những lời này có chút nặng. U Thành tam đại thế gia, nhiều năm đến nay có va chạm nhỏ, nhưng thật đúng là chưa có khai chiến qua. Cho dù Lâm Phàm cũng không biết khai chiến như thế nào.

Mặc kệ đi, Trước tiên nói chút lời ngoan độc, nếu không chân đứng không vững.

Lương lão gia năm ngón tay nắm chắc thành quyền, một đoàn lửa giận nằm trong lồng ngực, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm Lâm Phàm.



Lâm Phàm ngược lại không chút sợ hãi.

"Lương lão gia, ngươi cũng đừng nhìn ta như vậy, nhìn ta thì làm được cái gì, lương thực cũng không tự quay trở về được, có điều ta cho rằng chuyện này nhất định phải tra trộm nhà."

Lâm Phàm nói.

"Điểm nộ khí +444."

"Điểm nộ khí +666."

Điểm nộ khí này trực tiếp nhảy tăng vọt, ngọn lửa tức giận trong lòng của Lương lão gia cũng ngày càng mạnh mẽ tăng lên, với kinh nghiệm trước đây của hắn, khi sự việc xảy ra thì hung thủ thường xuất hiện ở hiện trường. Lâm công tử là hiềm nghi lớn nhất, nhưng hắn không thể nói bừa được.

Không thể coi thường thực lực của Lâm Phủ, nhất là Lâm Vạn Dịch, mặc dù chưa giao thủ qua, nhưng đã gặp qua chân nhân, cho người cảm giác giống như đại dương mênh mông, không thể đo lường.

Huống hồ. Lâm công tử thực lực không đủ để làm ra chuyện như vậy. Có lẽ bản thân hắn đã nghĩ quá nhiều.

Kỳ thật nếu để Lâm Phàm biết rõ suy nghĩ trong lòng Lương lão, thì tuyệt đối hắn sẽ giơ ngón tay cái lên mà nói: “Ngươi giỏi thật đấy. Điều đặc biệt này cũng có thể đoán được, bất quá đảm lượng lại quá nhỏ.”

"Biểu đệ, hôm nay sắc trời rất đẹp, mọi sự tốt, tâm tình thoải mái, đi uống chút rượu ở Thuần Hương Các, Lương lão gia cũ không đi thì mới sẽ không đến, ta xem Lương gia các ngươi tổn thất nặng nề, chi bằng để ta làm chủ mời các ngươi đi ăn chén tàu hũ trên đường để làm mát phổi thế nào?"

Lâm Phàm nói.

"Đáng ghét."

Lương Dung Kỳ nắm chặt nắm đấm, nói: "Họ Lâm kia, ngươi đừng quá phách lối."

"Điểm nộ khí +133."

Tên này đúng là phế vật, điểm nộ khí cho quá ít, hắn không thể tức giận lớn hơn một chút à, giống như là núi lửa phun trào kia kìa.

Lương lão gia trấn khí nói: "Không cần, Lâm công tử tự mình đi ăn đi."

Lão phẫn nộ xua tay, nhìn cũng không thèm nhìn Lâm Phàm.

"Biểu đệ, chúng ta đi thôi."

Lâm Phàm cười cười nhìn thoáng qua Lương Dung Kỳ, ánh mắt có chút khiêu khích. Nếu không phục thì đến đánh ta đi. Rốt cuộc là xem ai đánh ai.

Đám người dân sao có thể biết mâu thuẫn giữa Lâm công tử và Lương gia. Cuộc nói chuyện giữa bọn họ nồng nặc mùi thuốc súng.

Lâm Phủ.

Lâm Vạn Dịch nhíu mày, trong kho lương không thiếu một hạt thóc, hậu viện lại chất đầy lương thực, đồng thời kho lương của Lương gia lại bị cướp. Kẻ ngốc cũng đoán ra được là ai đã làm.

Không đúng, tên ngốc đó không thể không biết kho lương Lâm gia chưa thiếu một hạt gạo.

"Tên nghịch tử này rốt cuộc đã làm như thế nào."

"Không được."

"Ngô đệ, ngươi bây giờ đến ngay kho lương sắp xếp hai tên thị vệ thay nhau canh gác đi."

Tên nghịch tử đó có thể không chút động tĩnh chuyển đi kho lương Lương gia, ai biết hắn có thiếu sợ dây thần kinh nào ở não không, cũng chuyển đi mất kho thóc nhà ta. Nhất định phải đề phòng một tay mới được.