Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp

Chương 82: Nguyên soái ghen tị



Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun

Cho dù hình ảnh chỉ thoáng xuất hiện vài giây trong phòng phát sóng trực tiếp.

Nhưng tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ mặt Quý Vô Tu, cùng với động tác bán manh hồn nhiên thiên thành của nó.

[Tinh! Ngài bán manh thành công khiến 17.483 người thành công bị manh đến trái tim rung động, sinh ra hiệu quả "đầu óc trống rỗng", chúc mừng ngài đạt được 38.474 điểm bán manh.]

Hệ thống cũng là lần đầu tiên thu hoạch được nhiều điểm bán manh như vậy, lẩm bẩm nói: [Thì ra ngoại hình gấu trúc mà bổn hệ thống nặn ra lại được hoan nghênh như vậy.]

Quý Vô Tu vẻ mặt kinh ngạc đến ngây người.

Đó chính là hơn 30 nghìn, sắp 40 nghìn điểm bán manh.

Cho dù y không ăn không uống mỗi ngày, bán manh với Otis, cũng phải cần rất lâu mới có thể tích cóp ra nhiều điểm bán manh như vậy.

Cứ như vậy trong vài giây, y từ kẻ nghèo rớt mồng tới nhảy sang tiểu phú hào.

Loại phát sóng trực tiếp như này quả thực chính là vũ khí gian lận sắc bén.

Nó còn khiến người kích động hơn một đao mãn cấp 100 ở địa cầu cổ.

Nếu y lại bán manh thêm một lần, nói không chừng còn có thể đạt được nhiều điểm bán manh như vậy nữa.

Quý Vô Tu càng nghĩ càng kích động nhịn không được lại lần nữa bán cái manh.

Nhưng lần này hệ thống lại không có bất cứ động tĩnh gì.

A?

Sao lại thế?

Quý Vô Tu liếc mắt nhìn quang não trong tay Triệu Lợi Binh, chạy nhanh tới.

*****

Giờ phút này, phòng phát sóng trực tiếp sập vài phút.

Tất cả người xem trợn mắt há mồm nhìn màn hình tối như mực, bọn họ phát hiện mình không để đăng nổi bình luận.

Rơi vào đường cùng, bọn họ nóng lòng tìm chỗ trút giận, liên tục vào trang cá nhân của phòng nghiên cứu khoa học mạng tinh tế để nhắn tin.

[Phát sóng trực tiếp lại lại lại sập, các ngươi còn không mau đi sửa chữa?]

[Phòng nghiên cứu khoa học mạng tinh tế các ngươi ngủ rồi à? Phát sóng trực tiếp sập rồi các ngươi có biết không?]

[Tỉnh dậy đi, trời sáng rồi, phải làm việc.]

Nhân viên nghiên cứu khoa học thức đêm tăng ca lại lần nữa bị báo thức khẩn cấp đánh thức, chưa kịp nói gì, đã bị cấp trên mắng cho sấp mặt: "Các ngươi có phải là nhân viên kỹ thuật mạng hàng đầu của tinh tế hay không? Hả?!"

Đám nhân viên nghiên cứu vẻ mặt mê mang: "....."

Có người yếu ớt lên tiếng: "Chẳng......chẳng lẽ không phải sao?"

Bọn họ thật sự là một nhóm người có kỹ thuật hàng đầu mà?

Nếu không cũng không thể phụ trách công việc cực kỳ quan trọng như duy tu giám sát mạng tinh tế gì đó.

Hiển nhiên cấp trên không cảm thấy khiếp sợ vì những lời này, tức đến khó thở, chỉ vào mọi người run rẩy nói: "Dựa theo cách nói của địa cầu cổ, ta chưa từng thấy người nào mặt dày vô liêm sỉ như các ngươi."

Đám nhân viên nghiên cứu khoa học vẻ mặt mê mang: Những lời này mặt dày vô liêm sỉ ở chỗ nào?

Cấp trên quyết định từ bỏ thảo luận cái vấn đề này với đám người, chỉ vào tổng đài điều khiển quang não, tức giận nói: "Đây, các ngươi đi xem mạng phát sóng trực tiếp đã xảy ra chuyện gì."

Nhân viên nghiên cứu khoa học lập tức ngoan ngoãn đi xem, điều khiển màn hình giả thuyết bắt đầu kiểm tra các loại vấn đề.

Nhưng rất nhanh, bọn họ lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, lắp bắp nói: "Này -- này không khoa học."

Ngày hôm qua bọn họ vừa mới thức đêm tăng ca thêm giờ gia cố lại internet.

Phòng phát sóng trực tiếp sao có thể lại sập???

Hơn nữa nguyên nhân sập cư nhiên là vì con thú biến dị kia.

Rơi vào đường cùng, bọn họ chỉ có thể lập tức tiến hành sửa chữa, bận rộn toát mồ hôi.

Mà mạng tinh tế, càng ngày càng nhiều người biết phòng phát sóng trực tiếp kia đã mở, lập tức trở nên hưng phấn.

Nhưng bọn họ chưa kịp tiến vào phòng phát sóng trực tiếp lại bị tin tức đầu tiên xuất hiện trên mạng làm cho phát ngốc.

[Mọi người đừng vào phòng phát sóng trực tiếp nữa, bởi vì phòng phát sóng trực tiếp lại lại lại sập.]

[Vì sao ta không hề cảm thấy bất ngờ, ngay cả mạng tinh tế còn bị sập, huống hồ là cái phòng phát sóng trực tiếp.]

[Cũng cảm thấy không hề bất ngờ +1]

[6666, mạng tinh tế chưa bao giờ sập vì sao lại sập suốt, vì sao nửa đêm heo mẹ luôn kêu, xin hãy theo dõi khoa học ngày nay, sẽ tiết lộ chân tướng không muốn người biết này.]

[Lầu trên đừng đùa dai nữa, truyện cười này đã từng lưu hành ở địa cầu cổ mấy trăm năm trước phải không? Nghe nói hình như là chương trình thần quái đáng sợ, rất dọa người.]

[Đúng đúng đúng, nhưng đều đã cách đây mấy trăm năm rồi, video lưu trữ gì đó đã sớm không còn.]

[Đề tài bị các ngươi kéo đi đâu rồi, chúng ta vẫn nên nói chuyện về phòng phát sóng trực tiếp đi.]

Bên trong vườn thú.

Triệu Lợi Binh đầu đầy mồ hôi, liều mạng đẩy con thú biến dị đang không ngừng xông tới: "Mau đi xuống."

Con thú biến dị kia vẫn cố chấp vùng vẫy.

Mặt Otis lúc đầu không biểu tình, dần dần trở thành âm trầm.

"Quay lại." Người đàn ông ghen tuông lạnh lùng nói.

Cục cưng nhỏ kia dừng một chút, quay đầu nhìn người đàn ông, vẻ mặt ủy khuất.

Sau một hồi đối mặt.

Cục cưng nhỏ lựa chọn khuất phục, vụng về bò xuống.

Sắc mặt Otis dần dần dịu lại.

Nhưng cục cưng nhỏ bò xuống rồi vẫn không đi qua, mà nhìn chằm chằm Otis chậm rãi vươn tay, thật cẩn thận thăm dò Otis đang tức giận bên cạnh.

Sắc mặt Otis lại lần nữa âm trầm, giọng nói tràn ngập uy hiếp: "Đừng để ta nói thêm lần thứ hai."

Cục cưng nhỏ dừng một chút, dục vọng cầu sinh khiến nó yên lặng thu móng về, ngồi dưới đất giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Triệu Lợi Binh lau lau mồ hôi vừa mới chảy ra.

Otis nhìn Triệu Lợi Binh một cái, bất mãn nói: "Còn không đi?"

Triệu Lợi Binh như được đại xá, vội vàng rời đi.

Để lại sinh vật lưu luyến không rời nhìn theo bóng dáng đi xa của Triệu Lợi Binh, như có như không thở dài một hơi.

Nếu cái quang não phát sóng trực tiếp kia có thể mãi đi theo mình thì tốt rồi.

Otis không thể nhịn được nữa, một tay ôm cục cưng nhỏ vào lòng, đen mặt, giọng nói tràn ngập ghen tị nói: "Anh ta có cái gì tốt? Anh ta có thể cho ngươi có cuộc sống tốt như vậy sao?"

Quý Vô Tu: "......"

Này rốt cuộc là cái cốt truyện thần kỳ gì vậy.

Otis tiếp tục ghen tị nói: "Anh ta sẽ giống ta liều mạng kiếm tiền nuôi ngươi sao?"

Quý Vô Tu: "......"

Suy nghĩ cẩn thận vài giây.

Quý Vô Tu ở trong lòng quyết đoán lắc đầu.

Sau đó gắt gao bám lấy Otis, dùng hành động chứng minh trái tim của mình, vẫn luôn ở chỗ Otis.

Otis vẫn lạnh mặt.

Cục cưng nhỏ có đáng yêu cũng không thể bù đắp trái tim bị tổn thương của hắn lúc này.

Quý Vô Tu nhìn bộ dáng này của Otis, lập tức nghi hoặc không thôi.

Chẳng lẽ y bán manh, còn chưa đủ đả động trái tim hắn?

Xem ra y chỉ có thể sử dụng tuyệt chiêu.

Quý Vô Tu thử dùng dị năng giục sinh ra một cái cây, sau đó vặt xuống đưa cho Otis, đầy mặt lấy lòng.

Otis: "......"

Cục cưng nhỏ còn biết kỹ năng lấy lòng.

Quý Vô Tu vỗ vỗ cánh tay Otis, lại vỗ vỗ dưa hấu, giống như đang nói, đừng giận, trời nóng như vậy, hay là ăn dưa hấu hạ nhiệt nhé?

Cuối cùng mặt Otis cũng đen.

Hắn nghiến răng nghiến lợi xoa nắn cục cưng nhỏ một trận: "Không phải ngươi thích tặng hoa cho người khác nhất sao?"

Lại chỉ tặng cho hắn một quả dưa hấu.

Quý Vô Tu yên lặng liếc nhìn dưa hấu một cái, thật sâu cảm thấy dưa hấu tốt hơn hoa rất nhiều.

Ít nhất có thể ăn.

Còn rất ngọt.

Mà hoa chỉ có thể đẹp chứ không ăn được.

********

Một phút sau.

Otis dùng dị năng cắt dưa ra, đen mặt ăn dưa với cục cưng nhỏ bên người.

Ừm.

Dưa này đúng là rất ngọt.

Quý Vô Tu há to miệng, cắn một miếng liền hết nửa miếng dưa hấu.

Mặt đầy hưởng thụ.

Dưa hấu này vừa chín tới, ăn vào ngọt lành ngon miệng.

Điểm đáng tiếc duy nhất là dưa hấu không đủ lạnh.

Trong mùa hè nóng nực này, ăn vào đủ sướng tí nào.

Đột nhiên, Quý Vô Tu nghĩ tới một ý tưởng, lặng lẽ nhìn Otis một cái.

Âm thầm nghĩ.

Mình đã bại lộ ra dị năng hệ mộc và hệ hỏa ở trước mặt người này.

Như vậy....thêm một cái dị năng hệ băng cũng không có gì hiếm lạ nhỉ?

Hiển nhiên y đã quên mất thú biến dị tuyệt đối không thể có song hệ dị năng.

Ngược lại trong lòng nói với hệ thống: "Đổi một cái dị năng hệ băng đi."

Di năng bậc 1 chỉ cần mấy chục điểm bán manh, mà bậc 2 thì cần 1000 điểm bán manh.

Nếu là trước đây, Quý Vô Tu ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Nhưng bây giờ......

Y không chớp mắt liền mua về.

Dù sao hiện tại y —— cũng có tiền mà.

Dị năng bậc 2 có thể đóng băng bất cứ thứ gì trong phạm vi 5 mét.

Huống chi là một quả dưa hấu.

Lúc này.

Otis lại cắt ra một miếng dưa hấu.

Đang định cầm lấy, một cái móng vuốt lông xù xù vươn tới.

Otis nhíu mày, nói: "Làm gì vậy?"

Cục cưng nhỏ bình tĩnh vươn móng vuốt nhỏ.

Trong nháy mắt liền ngưng tụ ra một lớp sương mù màu trắng, còn bao bọc lấy dưa hấu.

Một trận gió thổi qua, sương mù lập tức tan đi.

Dưa hấu ướp lạnh lập tức ra lò, bên trên còn có hàn khí quẩn quanh.

Otis: "!!!"

Vì sao cục cưng nhỏ lại có ba loại dị năng.

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cục cưng nhỏ.

Tâm tình Otis lập tức trở nên phức tạp.

Cũng không phải vì trên người cục cưng nhỏ có nhiều điểm đáng ngờ như vậy.

Càng không phải vì cục cưng nhỏ tới giờ này mới lộ ra việc có ba dị năng.

Hắn chỉ cảm thấy bản thân phải là người bảo vệ cục cưng nhỏ.

Nhưng hiện tại, hắn lại phát hiện —— cục cưng nhỏ căn bản không cần mình bảo vệ.

Bởi vì thực lực của nó còn mạnh mẽ hơn trong tưởng tượng của mình rất nhiều.

Có vẻ người chủ nhân như hắn không hề có tác dụng gì.

Quý Vô Tu căn bản không biết Otis suy nghĩ nhiều như vậy.

Y chỉ nhìn dưa hấu ướp lanh, căn thử một miếng.

Khí lạnh nhè nhẹ từ khoang miệng lan thẳng tới trán.

Giống như não cũng bị đông lạnh.

Nhưng đây là mùa hè nóng bức, ngược lại sảng khoái cả người.

Rừng rậm yên tĩnh, Otis trơ mắt nhìn cục cưng nhỏ ăn hết tất cả dưa hấu, vỗ cái bụng tròn xoe mặt đầy hạnh phúc.

Hắn áp xuống tất cả suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, đứng dậy xoa xoa đầu cục cưng nhỏ: "Ta phải đi."

Quý Vô Tu ngẩn người.

Áo Đế Tư đi về phía trước vài bước, lại đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm cục cưng nhỏ, đáy mắt tràn đầy mãnh liệt bất mãn.

Quý Vô Tu bất đắc dĩ thở dài một hơi, thấy chết không sờn bò dậy đứng dậy đưa tiễn.

Lúc này Otis mới xoay người tiếp tục đi, dáng vẻ mặt vô biểu tình không hề nhìn ra sẽ lại làm ra loại hành vi ấu trĩ như thế này.

Quý Vô Tu lại nhịn không được thở dài một hơi.

Cứ cảm thấy thân phận của mình và Otis phải đổi lại.

Sau khi tiễn Otis đi, Quý Vô Tu nhanh chóng về rừng rậm tiếp tục hóng mát.

Otis trên máy bay chiến đấu xem xét tin tức cấp dưới phát về từ tiền tuyến.

Nội dung nói khu C xuất hiện trùng động loại nhỏ.

Sắc mặt Otis ngưng trọng.

Khu vực này đã từng xuất hiện trùng động một lần rồi.

Trên thực tế.

Khu C thật vất vả nghỉ ngơi lấy lại sức đến bây giờ, kết quả lại bị sâu biến dị tấn công.

Rất nhiều dị năng giả đã bị giết chết trong lần trùng triều trước.

Lại càng khiến khu C khó có thể chống cự sâu biến dị.

Vừa lúc khu A cách khu C rất gần.

Nếu hắn nhanh chóng chạy tới, là có thể giải quyết lần trùng triều này bằng thiệt hại thấp nhất.

Đương nhiên, ngoài lý do này ra.

Hắn có nguyên nhân càng quan trọng hơn, đó chính là —— kiếm tiền.

Cục cưng nhỏ đã không cần mình bảo vệ.

Hắn lại mất đi một ưu thế cạnh tranh với rất nhiều người có ý đồ với cục cưng nhỏ.

Nhưng cũng may cục cưng nhỏ không biết kiếm tiền.

Giai đoạn này còn phải dựa vào hắn cố gắng đánh giặc kiếm tiền nuôi gia đình.

Nghĩ như vậy.

Otis lại lần nữa khôi phục vô hạn động lực.

Tóm lại cố gắng đánh giặc.

Tích cóp tiền mua mua mua cho cục cưng nhỏ.

*******

Trên mạng tinh tế, khi rất nhiều người đang thảo phạt mạng luôn chập cheeng.

Một video chỉ có vài giây lại lấy tốc độ như virus lây lan xâm chiến toàn bộ internet.

Cho dù là ngóc ngách cũng có thể nhìn thấy đoạn video này.

Tiêu đề bên trên cũng không tràn ngập mánh lới như trước, bởi vì chỉ cần ba chữ [Đáng yêu nhất] liền đủ khiến cho rất nhiều người click vào.

Khi bọn hắn click mở video, có thể nhìn thấy màn hình lắc lư một trận, hình ảnh khu phong cảnh đột nhiên xuất hiện một người đàn ông.

Hắn đứng yên ở nơi đó, đôi mắt lạnh lẽo bỗng nhiên nhìn qua.

Giống như dao găm cắm vào trái tim mọi người.

Không ít người không nhịn được phát run.

Nhưng rất nhanh, lực chú ý của mọi người lại bị hấp dẫn bởi con thú biến dị bên cạnh Otis.

Cục bông mềm mại ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, tư thế hình chữ X không hề khiến nó có vẻ thô lỗ, ngược lại càng khiến nó thêm ngây thơ chất phác.

Không cần làm gì cả.

Đã lập tức bắt lấy trái tim mọi người làm tù binh.

Càng đừng nói tới màn tiếp theo, đột nhiên hướng về màn ảnh chào hỏi, nhẹ nhàng phát ra tiếng kêu non nớt.

Đầu óc trống rỗng.

Sau đó tràn ngập thần trí đều không ngừng vang lên thanh âm a a a a a a a a a a a.

Lý trí của mọi người lập tức sụp đổ.

Càng có người kích động tới nỗi trái tim thiếu chút nữa ngừng đập.

Thậm chí có người trái tim không khỏe thực sự không tốt lắm.

Trong tình trạng kích động thiếu chút nữa ngất đi, cũng may người máy gia đình lập tức phát động tiếng cảnh báo, gọi nhân viên y tế lập tức tiến hành cấp cứu.

Nhưng khi người nọ bị nâng trên cáng cứu thương, tay vẫn nắm chặt lấy quang não, mặt đầy hạnh phúc nói: "Quả thực đáng yêu chết ta......"

Nhân viên y tế: "Tỉnh tỉnh, phải cố gắng chống đỡ."

Nếu không phải thời đại hiện nay trình độ y học cực kỳ phát triển.

Chắc chắn người này sẽ không chịu nổi 10 phút, sau đó chân chính bị chết vì đáng yêu.

********

Khu vườn thú.

Sau khi phòng phát sóng trực tiếp được sửa chữa, Triệu Lợi Binh và quân y bàn bạc trong chốc lát, quyết định tiếp tục mở ra phát sóng trực tiếp.

Giây phút mở ra.

Màn hình vốn đang an an tĩnh tĩnh lập tức tràn ngập bình luận, rậm rạp cơ hồ che kín toàn bộ màn hình, không còn nhìn thấy gì cả.

[Cuối cùng cũng chờ được ngươi, còn may ta không từ bỏ.]

[Trời ơi, chủ phòng cuối cùng ngươi cũng phát sóng, ta đã đợi mấy tiếng rồi, thiếu chút nữa không ngủ.]

[A a a a sao có nhiều bình luận như vậy, ta đã không nhìn thấy mặt chủ phòng nữa rồi.]

[Mọi người đừng bình luận nữa, chủ phòng đều sắp không nhìn thấy chúng ta viết gì rồi.]

Cho dù rất nhiều người khuyên can đừng bình luận nữa.

Nhưng không thể tránh có rất nhiều người vào, ban đầu chỉ có mấy trăm người, sau đó là hơn 1.000, sau đó lại lên tới hơn 40.000 người.

Cho dù chỉ một nửa số người bình luận, vậy cũng có hơn 20.000 bình luận lập tức xuất hiện, rậm rạp tới mức không nhìn thấy chữ.

Triệu Lợi Binh trợn mắt há hốc mồm, thậm chí đã từ bỏ suy nghĩ muốn đọc bình luận.

Bởi vì tốc độ xuất hiện biến mất của bình luận thật sự quá nhanh.

Nhưng cho dù như vậy, người xem vẫn đang kiên trì không ngừng bình luận, phát tiết kích động và hưng phấn trong lòng.

[A a a a thú biến dị ngốc mềm mại đáng yêu ở đâu?]

[A a a a a a! Nghĩ tới hình ảnh thú biến dị vung tay, ta thiếu chút nữa bị chết vì đáng yêu ở trên giường!!!]

[Mọi người ơi, tôi vừa biết được một tin mới trên mạng tinh tế, có người có trái tim không khỏe lắm bởi vì xem cái video này, thiếu chút nữa bị chết vì đáng yêu, ta nói chết vì đáng yêu đúng theo nghĩa đen luôn, lúc ấy bị nâng lên cáng, hắn còn cầm quang não không buông, may mà đã được cấp cứu sống rồi.]

[Trợn mắt há mồm, đây đại khái là cái chết kỳ lạ nhất mà ta thấy, tuy không bị chết thật.]

[Thì ra bề ngoài đáng yêu, thật sự sẽ khiến người bị chết vì đáng yêu......]

[Nếu có thể cho ta nhìn thấy nó mỗi ngày, ta có chết 10 nghìn lần cũng chấp nhận!!!!]

[A a a a ta cũng vậy, muốn mỗi ngày bị đáng yêu lay tỉnh.]

[Chủ phòng, cầu xem thú biến dị!!! Ta sắp cơ khát đến chết rồi!!]

[Cầu xem! Cầu xem!]

Rất nhanh, đủ kiểu bình luận dần dần thống nhất, đều yêu cầu xem thú biến dị.

Bộ dáng kích động kia còn tưởng phòng phát sóng trực tiếp này là tổ chức tà giáo nào đó.

Đương nhiên, cái này cũng không kém với tổ chức tà giáo là bao nhiêu.

Ít nhất có người chấp nhận tiến vào, tất cả đều bị đáng yêu là chính nghĩa dạy cho hoàn toàn mê hoặc, cam tâm tình nguyện vào giáo, cảm xúc kích động tỏ vẻ muốn xem thần thú hộ pháp của Manh giáo!

Triệu Lợi Binh không chống lại được yêu cầu mãnh liệt của rất nhiều người, càng đừng nói những người này vẫn luôn không ngừng tặng quà, trong nháy mắt phòng phát sóng trực tiếp đều sắp bị vô số hiệu ứng của lễ vật bao phủ.

Triệu Lợi Binh lập tức nói: "Mọi người có thể đừng bình luận nhanh quá được không, ta không thấy rõ bình luận của mọi người."

Bình luận lập tức dừng lại.

Đúng lúc này, một hàng chữ bình luận có màu sắc sáng hơn hẳn những chữ màu trắng bình thường hiện lên: [Từ giở trở đi, mọi người đừng bình luận nữa, thật sự nhịn không được, liền tiêu 100 tinh tế tệ mua bình luận hiệu ứng đặc biệt, đỡ cho chủ phòng không nhìn rõ chúng ta viết gì.]

Lời này vừa ra, tự nhiên có một vài người không quá nguyện ý.

Nhưng người này lại lập tức đập mạnh gần 100.000 tinh tế tệ quà tặng: [Muốn phản bác ta, xin hãy đập quà tặng nhiều hơn ta ra, nếu không không có tư cách nói chuyện ở trước mặt ta.]

100.000 tinh tế tệ này lập tức trấn trụ tất cả bình luận.

Triệu Lợi Binh: "!!!!"

Còn nhiều hơn tiền lương trong một năm của anh.

Đúng lúc này.

Một bình luận có màu tím trổ bóng hiện lên: [Yếu ớt thổi qua, ta chỉ muốn thử xem màu tím trổ bóng có đẹp hay không thôi, các ngươi tiếp tục nói đi.]

Phòng phát sóng trực tiếp giống như rơi vào một trận yên tĩnh, thậm chí còn có một tia xấu hổ.

Đột nhiên lại có một bình luận màu sắc lập lánh hiện lên, hơn nữa còn điên cuồng đập 200.000 điểm tinh tế: [Tiền cơm trưa cho ngươi, cầm đi xây cho thú biến dị cái ổ nhỏ.]

Lời nói tràn ngập hơi thở tiền tài này, hoàn toàn khiến tất cả người xem nghèo hèn sợ tới mức run bần bật, không còn ai dám xuất đầu phản bác điều gì nữa.

Mọi người đều an an tĩnh tĩnh bắt đầu bình luận bằng đủ mọi màu sắc.

200 tinh tế tệ cũng tương tương với tiền cơm 1 ngày.

Tuy hơi đắt chút, nhưng cũng không phải không tiêu nổi.

Mà vị khán giả bình luận bằng màu tím trổ bóng lúc đầu kia, lại biến mất không thấy đâu.

Cũng không biết có phải bị 200.000 tinh tế tệ dọa sợ rồi hay không.

Nhưng màn hình vốn rậm rạp bình luận không nhìn thấy hình ảnh, cuối cùng khôi phục bình thường.

Tất cả bình luận thoạt nhìn hài hòa đủ mọi màu sắc, tuy có chút lóa mắt, nhưng Triệu Lợi Binh lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: "Được, như vậy kế tiếp ta mang các ngươi đi tìm nó."

Trên đường Triệu Lợi Binh đi tìm thú biến dị, phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu lục tục có người xem mới dũng mãnh tiến vào, có người không biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì, trực tiếp dùng bình luận bình thường nói: [Oa, phòng phát sóng trực tiếp này giàu quá, tất cả bình luận đều là đủ mọi màu sắc.]

[Người nghèo khó như ta trong cảnh này, có chút không hợp nhau ha ha ha, bởi vì tất cả bình luận đều tản ra mùi tiền.]

[Không hổ là thú biến dị đáng yêu nhất tinh tế, phòng phát sóng trực tiếp chính là không giống người thường như vậy.]

Người xem khác lập tức bình luận: [Người mới tới tuân thủ quy củ, không đăng bình luận miễn phí, nếu không sẽ không được nói chuyện, tránh ảnh hưởng tới chủ phòng xem bình luận.]

Người xem mới tới: [......]

[Đáng.......đáng sợ như vậy sao?]

Đương nhiên ngoài người bị trấn trụ ra cũng có một vài bình luận không hài hòa xuất hiện.

[Là chủ phòng yêu cầu làm như vậy sao, nhưng làm như vậy có phải không tốt lắm không? Tiêu tiền không chớp mắt cũng không phải tiêu như vậy chứ?]

[Cho dù thú biến dị có đáng yêu, cũng không thể để người xem tốn tiền đi bình luận chứ? Gom tiền thấy rõ.]

Triệu Lợi Binh nhìn lướt qua màn hình, lập tức trở nên nôn nóng, nhưng anh còn chưa kịp giải thích, người xem khác trực tiếp bình luận tiến hành phản bác.

[Đầu tiên, đây không phải chủ phòng yêu cầu, mà là chúng ta tự giác làm như vậy, ngươi nhìn số người xem phát sóng trực tiếp đi, nếu tất cả mọi người đều bình luận, chủ phòng căn bản không có cách nào trả lời câu hỏi của chúng ta.]

[Thứ hai, hành vi gom tiền này, nếu ở phòng phát sóng trực tiếp khác, có lẽ ta sẽ tin, nhưng ông chủ của phòng phát sóng trực tiếp này, chính là nguyên soái Otis, hắn thiếu tiền sao? Hắn ngốc à?]

Lời này khiến mọi người á khẩu không trả lời được, ngay cả câu biện giải cũng không lấy ra nổi.

Triệu Lợi Binh lập tức cười khổ không thôi, xem ra cũng cần anh phải nói gì.

Phòng phát sóng trực tiếp lại lần nữa khôi phục trạng thái hài hòa.

Mà lúc này, một bình luận mới hiện lên.

[Có điều ta muốn yếu ớt hỏi vị đại lão kia, bữa cơm 200.000 tinh tế tệ, rốt cục trông như thế nào......người nghèo như ta thật sự không tưởng tượng ra nổi nó có bao nhiêu xa hoa.]

[Ta......ta cũng muốn hỏi, cho dù cho ta dùng 200.000 ăn một bữa cơm, ta cũng dùng không hết.]

Triệu Lợi Binh cũng rất tò mò, liền chú ý màn hình hơn.

Một vài người xem mới tới không rõ nguyên do, thực mau được người xem khác tiến hành rồi phổ cập kiến thức, rồi sau đó lộ ra vẻ mặt khiếp sợ thần kỳ.

[Lão đại, cơm còn thừa của ngài còn bán không, yếu ớt muốn mua!]

[Còn liêm sỉ không, người khác ăn qua người cũng đòi ăn?]

Mấy người xem lập tức tỏ vẻ khinh thường.

Nhưng vẫn không ngăn cản được lòng hiếu kỳ điên cuồng của những người này.

Rất nhanh vị lão đại kia đã bình luận: [Cũng không có gì, cơm hơn 200.000 tinh tế tệ cũng không khác mấy với cơm các ngươi ăn.]

Lời này vừa ra, mọi người tự nhiên không chịu tin tưởng.

[Không không không, cơm hơn 200.000, chắc chắn có chỗ độc đáo của nó.]

Người xem khác cũng sôi nổi tỏ vẻ đồng ý.

Tận đến khi vị lão đại kia lại lần nữa bình luận: [Chẳng qua nơi ta ở không thể gieo trồng bất cứ rau củ quả gì, chỉ có thể do dị năng giả mỗi ngày giục sinh đồ ăn, cho nên mới đắt.]

Bình luận lập tức yên lặng.

Vài giây sau bắt đầu điên cuồng spam.

[Trời ạ, ta đột nhiên thấy con đường làm giàu mở ra trước mắt ta, lão đại, ngươi còn cần dị năng giả không? Ta biết giục sinh các loại trái cây, rất ngon!]

[Xin hỏi lão đại ở chỗ nào, ta muốn đi qua làm giàu!]

Lão đại: [À, ở khu không người.]

Bình luận lại lần nữa yên lặng, rồi sau đó tất cả người xem đều coi như chưa xảy ra điều gì, nên làm gì thì làm nấy.

Lão đại có vẻ không hề bất ngờ về điều này, tiếp tục bình tĩnh tặng thêm 100.000 tinh tế tệ, cũng tỏ vẻ: [Lại làm cho nó mấy cái công viên trò chơi.]

Vẻ mặt Triệu Lợi Binh trở nên hơi câu nệ, anh nói: "Được, ta đã biết, ngài yên tâm."

Lão đại lại lần nữa tích chữ như vàng đăng bình luận: [Ừ.]

Cũng có mấy người xem vẻ mặt mê mang nhận ra nét mắt thay đổi của Triệu Lợi Binh, lập tức yếu ớt đăng bình luận: [Vì sao......cảm giác các ngươi có vẻ rất sợ hãi vị lão đại kia?]

Có người bắt đầu phổ cập kiến thức: [Kỳ thật chúng ta không sợ vị lão đại kia, mà là sợ khu không có người sinh sống kia.]

[Khu không người không có nước cũng không có thực vật, ngay cả động vật cũng không có, nơi đó là vùng đất chết, cho nên nơi đó cũng không phải ai cũng có thể tới, huống hồ không ai có thể đi vào nơi đó.]

[Nghe nói tỷ lệ trùng động xuất hiện ở nơi đó rất thường xuyên, mỗi lần đừng thấy chỉ có một vài con sâu biến dị toát ra, nhưng thấp nhất cũng từ cấp 3 trở lên, toàn dựa vào những lão đại này giết chết, nếu không chúng ta sao có thể có một ngày nhẹ nhàng như vậy.]

[Nhưng thực đáng tiếc, phàm là người tiến vào khu không người, vĩnh viễn đều không thể ra ngoài, những người bên trong, vẫn có thể thông qua mạng tinh tế để liên lạc với bên ngoài.]

Người được phổ cập kiến thức lập tức vẻ mặt sùng kính.

[Thật khó có thể tin nổi, nhưng ở nơi đó nhất định rất cô đơn nhỉ?]

Lời này vừa nói ra, tất cả người xem đều im lặng.

Người nọ có vẻ cũng nhận ra mình nói sai gì đó, hoang mang rối loạn nói xin lỗi, rất nhanh liền biến mất.

Mà khán giả thì làm như chưa có gì xảy ra, từng người hi hi ha ha thảo luận về việc có liên quan tới thú biến dị.

*********

Ở khu không người xa xôi, nơi này hoang vu, chỉ có cát bay đầy trời.

Một người đàn ông trung niên với khuôn mặt thăng trầm ngồi trên tường đất, trong tay ông cầm quang não có chút cũ nát, chuyên chú nhìn hình ảnh rất bình thường đối với người khác nhưng đối với ông lại cực kỳ hiếm thấy trên màn hình.

Non xanh nước biếc.

Mọi thứ đều tràn ngập sức sống.

Không giống nơi này, chỉ còn lại một mảnh hoang vu.

Có một người đàn ông tầm tuổi ông đi tới, nói với người đàn ông này: "Lão nguyên soái, sao dạo này ngài lại đột nhiên thích xem phát sóng trực tiếp vậy?"

Người được gọi là nguyên soái ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt thăng trầm già nua, ông cười cười nói: "Chỉ đang nghĩ xem đứa con ta sao lại đột nhiên đi nuôi thú cưng thôi mà."

Trong trí nhớ của ông, lần cuối cùng nhìn thấy con trai, là hơn 30 năm trước.

Tuy thời gian đã cách hiện tại rất xa.

Nhưng vẫn không mài mòn được ký ức của ông với con trai.

Khi đó Otis mới là đứa bé 6 tuổi, cả ngày nghiêm mặt, rất giống ông cụ non.

Chớp mắt đã vài chục năm trôi qua.

Mọi thứ đều cảnh còn người mất.

Ông xua xua tay, không nói chuyện nữa.

Nhưng khi ngẩng đầu lại nhìn thấy trùng động xuất hiện trên không trung, chậm rãi đứng lên: "Đến đây đi, lại có một trận chiến đấu ác liệt sắp bắt đầu rồi."

************

Đúng lúc này, phòng phát sóng trực tiếp bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Triệu Lợi Binh.

"Chúng ta tới rồi."

Ngay sau đó màn hình lắc lư một trận, rất nhanh đem màn ảnh nhắm ngay bên hồ, một con thú biến dị lông xù xù đang ở đó vùng vẫy, nước làm bộ lông của nó bị ướt, lập tức dán lên làn da.

Khiến nó lại càng tròn xoe hơn.

Thoạt nhìn có chút mùi vị vô cùng đáng thương.

Nó khiến người xem trong phòng phát sóng trực tiếp điên cuồng bình luận.

[A a a a a đáng yêu quá đáng yêu quá!]

[Quả cầu lông yêu sạch sẽ quả thực cũng quá đáng yêu nhỉ?]

[Đáng yêu đến phạm quy, thật muốn ôm đi!]

[Ai có thể tới đỡ ta một chút, ta không thở được, sắp bị chết vì đáng yêu rồi!!!]

[Mọi người có ai quen với lầu trên nói sắp bị chết vì đáng yêu không? Nếu hắn không có động tĩnh nhớ nhặt xác cho hắn.]

[Mọi người đều là dị năng giả, vì sao ngươi nghiêm túc đùa giỡn như vậy?]

Mà lúc này, Quý Vô Tu cũng nghe thấy hệ thống lên tiếng nhắc nhở.

[Tinh, vẻ đáng yêu hồn nhiên thiên thành của ngài khiến trái tim của 18.342 nhân loại rung động, trong lòng mãnh liệt sinh ra ba chữ "quá đáng yêu!" Chúc mừng ngài đạt được 43.929 điểm bán manh.]

Phản ứng đầu tiên của Quý Vô Tu là ngẩn người, rồi sau đó một trận sung sướng ập vào lòng, khiến y hưng phấn hung hăng vỗ lên mặt nước.

Cư nhiên một lần lại thu được nhiều điểm bán manh như vậy.

Hình ảnh gấu trúc chơi đùa trong nước, lại lần nữa khiến người trong phòng phát sóng trực tiếp kều gào đáng yêu quá đáng yêu quá, quá đáng yêu quá đáng yêu, cơ hồ sắp phát điên rồi.

Mà phòng nghiên cứu khoa học mạng tinh tế thì khẩn trương canh giữ ở đài điều khiển, bắt đầu khẩn trương đo lường và gia cố, tránh cho mọi người vì con thú biến dị kia mà điên cuồng, dẫn tới server đáng thương lại lần nữa bị sập mất.

Đừng nói người bên ngoài sẽ nghĩ thế nào về họ.

Bởi vì ngay cả bọn họ cũng không dám khinh thường.

Cũng may việc giám sát mọi lúc mọi nơi đã có tác dụng rất lớn, server thoạt nhìn tùy thời sẽ nghẽn vẫn vận hành trôi chảy như cũ, hơn nữa còn cực kỳ trơn tru.

Quý Vô Tu bò ra khỏi hồ nước, run lắc một thân nước trên người.

Phần đầu giống như trống bỏi điên cuồng lắc lắc, khiến người trong phòng phát sóng trực tiếp lại lần nữa điên cuồng bình luận, nhìn đến ngon lành.

[Hình ảnh này quá đáng yêu, nhìn ăn với cơm rất ngon.]

[Lời của lầu trên khiến ta cảm thấy không rét mà run, không biết người là cảm thấy video thú vị mới thấy ăn cơm ngon, hay là cảm thấy thú biến dị thoạt nhìn ngon miệng muốn —— ăn với cơm?]

[Quân đội bạn, lần sau trêu đùa nhớ mang theo đầu chó, cho dù qua mấy trăm năm, cũng đừng xem thường meme của lão niên thời cổ đại.]

Quý Vô Tu lắc khô lông xong, chạy chậm tới trước mắt Triệu Lợi Binh, ánh mắt trông mong nhìn quang não trong tay anh, tràn ngập khát vọng.

Triệu Lợi Binh cũng không chê mặt đất bẩn, nhanh chóng ngồi xuống, chuyển màn hình sang chế độ toàn cảnh, có thể quay được cả anh và con thú biến dị này.

Anh xoa xoa đầu thú biến dị, hỏi: "Sao chỉ có một mình ngươi ở đây vậy?"

Nhưng con thú biến dị kia không thèm để ý Triệu Lợi Binh, mà ngồi xuống nhìn tới nhìn lui màn ảnh không ngừng.

Cái bụng mập mạp dù bị bộ lông thật dày che lại, vẫn không thể giấu đi ba tầng thịt thừa bí mật của nó được.

[A a a a a a! Sao bụng nhỏ của nó cũng đáng yêu như vậy!! Cư nhiên là ba tầng!]

Cục cưng nhỏ tới gần màn hình làm như cứng đờ, nó bản năng hóp hóp bụng, lơ đãng dùng móng vuốt che bụng lại.

[Ha ha ha có lẽ thú biến dị nó cũng tự mình cảm thấy ngại ngùng đi?]

[Đáng yêu đáng yêu đáng yêu, ta muốn nỗ lực hút lông!!!]

[Nhưng ta vẫn luôn tò mò một việc, nó có biết mình siêu cấp đáng yêu không nhỉ? Mỗi ngày sáng tỉnh lại có thể bị vẻ đáng yêu của mình manh tới?]

[Câu hỏi của lầu trên thật hay......sắc bén tới nỗi ta không trả lời được.]

[Nghĩ lại đi các bạn, tuy hiện nay còn chưa có đánh giá xác thực về chỉ số thông minh của thú biến dị, nhưng thực hiển nhiên chúng nó có thể thông qua thời gian ở chung với con người này, hiểu được một vài thủ thế đơn giản gì đó, cho nên cho dù nó không biết bản thân rất đáng yêu, nhưng chắc chắn có thể cảm giác được chúng ta không chống cự lại được sự đáng yêu của nó.]

Bình luận hoa hòe lòe loẹt bắt đầu ùn ùn không dứt.

Đại đa số người cho rằng chắc chắn con thú biến dị này biết mình rất đáng yêu, nếu không nó cũng sẽ không mãi quấn lấy con người, cẩn trọng bán manh.

Thực hiển nhiên nó biết lợi dụng ưu điểm của mình như thế nào, khiến con người lập tức cúi đầu xưng thần, cam tâm tình nguyện thần phục nó.

[Giống như như......vị nguyên soái không thể nói tới kia sao?]

Khán giả: [Yoooooo~]

[Nói như vậy, đột nhiên nhớ tới việc vị nguyên soái không thể nói tới kia vung tiền như rác xây dựng vườn thú, các đồng chí lớn tiếng nói xem đây là vì sao.]

[Còn không phải vì nó đáng yêu.]

[Còn không phải vì nó đáng yêu.]

Quý Vô Tu nhìn chằm chằm màn hình giật giật khóe miệng: "......"

Thời đại này nhân loại đều đùa dai như vậy sao?

Nghĩ tới thì ra mình mỗi ngày đều bị những người này không ngừng trêu chọc.

Y......liền có chút mệt mỏi.

Cũng may những người này đã cống hiến cực kỳ nhiều điểm bán manh, mới có thể đủ đền bù thương tổn mà y phải chịu đựng.

Đột nhiên lại có người lén lút bình luận: [Như vậy lại xuất hiện vấn đề, nếu loài người chúng ta đều cảm thấy nó đáng yêu muốn chết, như vậy đồng loại của nó, chắc chắn cũng điên cuồng mê luyến nó đến chết?]

[Nó đáng yêu như vậy, sao có thể không có thú biến dị yêu nó?]

Triệu Lợi Binh nhìn lướt qua màn hình, hơi có chút thổn thức, nói: "Đừng thấy con thú biến dị này nhìn bụ bẫm, nhưng tất cả thú biến dị đều thích vây quanh nó chơi, chỉ cần nó kêu to một tiếng, những thú biến dị khác cũng sẽ kêu to theo."

[Đột nhiên rất muốn xem, một đám lông xù ở đó ngao ngao kêu to, chắc chắn đáng yêu cực kỳ.]

[Xem ra, vẻ ngoài đáng yêu, chẳng những có thể muốn làm gì thì làm ở thế giới loài người, còn có thể đi ngang trong thế giới thú biến dị, nó cũng coi như thú sinh người thắng.]

Quý Vô Tu quét mắt nhìn màn hình, không hiểu sao bắt đầu cảm thấy chột dạ.