Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 72



Năm triệu! Một chiếc vòng tay giá trị không quá một trăm nghìn, lại có người đưa ra cái giá trên trời như năm triệu! Vô số ánh mắt nhìn về phía Đường Ân, muốn nhìn rõ xem chàng trai này rốt cuộc có bao nhiêu năng lực mà có thể nói ra lời như vậy? Bùi Nhược ngồi bên cạnh cũng sửng sốt, kinh ngạc nhìn Đường Ân, trong mắt dường như có chút xúc động.

Bùi Nhược thật sự rất thích chiếc vòng †ay này.

“Sáu triệu!” Lâm Lập Quốc trầm giọng, lạnh lùng nói.

“Mười triệu!” Đường Ân bặm môi cười, ngồi trên ghế sô pha, quay đầu về phía sau nhìn Lâm Lập Quốc, cười nói: “Sếp Lâm, khi tăng giá đừng có tăng một triệu một triệu như vậy, tăng giá thế thì còn có ý nghĩa gì nữa? Nói thế nào anh cũng là một người thành đạt, so với sinh viên nghèo ăn cơm chùa như tôi, sao lại keo kiệt như vậy được?” Lâm Lập Quốc nhìn Đường Ân chăm chằm, lửa giận trong lòng đã cháy rừng rực.

Keo kiệt sao? Lâm Lập Quốc chưa bao giờ cảm thấy mình keo kiệt, nhất là với Bùi Nhược, miễn là Bùi Nhược lộ suy nghĩ muốn có, cho dù anh ta có tốn nhiều tiền hơn nữa, tuyệt đối cũng sẽ không nương tay.

Nhưng mà hôm nay, giá tiền này thật sự hơi cao quá rồi! Năm ba triệu có lẽ anh ta sẽ không để †âm, nhưng mà giá mười triệu với anh ta mà nói thì thật sự hơi cao! “Sếp Lâm?” Đường Ân thấy Lâm Lập Quốc không nói năng gì, gọi một tiếng theo bản năng: “Anh có tăng giá nữa không? Nếu anh còn tăng giá nữa thì tôi cũng không cần món đồ này nữa đâu!” “Đường Ân, đừng quá kiêu ngạo! Nếu không có tiền trả, đến lúc đó phải bán đấu giá lại, tôi xem cậu còn có mặt mũi gì ra khỏi chỗ này!” Lâm Lập Quốc căn răng, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Đa số ánh mắt tụ tập ở đây nhìn vào gương mặt Lâm Lập Quốc đều mang theo chút thương hại.

Lâm Lập Quốc ở thành phố Giang cũng coi như là nhân vật có mặt mũi, trong hội trường này, ít nhiều gì cũng coi như là một người thành đạt. Giờ bị người ta vả mặt như vậy, khó tránh khiến cho người ta có suy nghĩ khác.

“Mười triệu! Có ai tăng giá nữa không?” Lòng người chủ trì sôi trào, không ngờ cuộc bán đấu giá hôm nay lại thành công đến vậy. Một chiếc vòng tay giá khởi điểm một trăm nghìn, thế mà lại bán ra được với giá mười triệu, đây quả thật có thể nói là kỳ tích. Nếu tin này truyền ra ngoài, ngày mai chắc chắn sẽ thành tin hot.

Mọi người nghe thấy lời nói của người chủ trì, cả đám người đều cúi đầu xuống, mắt lấp lóe.

Mười triệu sao? Giá đã bị tăng cao đến mức này rồi, ai còn tăng giá nữa chứ? Huống hồ Đường Ân vừa mới nói, nếu thật sự có người tăng giá, anh cũng sẽ thuận tay từ bỏ luôn, như vậy chẳng phải là một cơn ác mộng đối với người tăng giá kia sao? “Xem lát nữa cậu ta trả tiền kiểu gì!” Trương Cường trong đám người, sắc mặt cũng trở nên cực kỳ khó coi.

Mười triệu mua một chiếc vòng tay, không ai cảm thấy thứ này có ích lợi gì cả.

Sắc mặt Lâm Lập Quốc không vui, giữ tay thuộc hạ lại, hung dữ chất vấn: “Bảo anh đi tìm sếp Bùi, tại sao đến bây giờ vẫn chưa tìm được? Rốt cuộc anh làm ăn kiểu gì vậy hả?” “Tôi:.. Sếp Bùi nói, sẽ đến ngay…” Sắc mặt Lâm Lập Quốc lúc sáng lúc sầm, anh ta đẩy tay thuộc hạ ra. Hành động này của Đường Ân, khiến anh ta mất hết cả mặt mũi, nếu không tìm được Bùi Hạc đến đây, chửi tên thư sinh không biết xấu hổ này, anh ta cũng không biết hôm nay nên kết thúc thế nào.

“Đợi một lát đi…’ Từ Cương nói khẽ, ánh mắt cũng hơi u ám.

Lâm Lập Quốc lập tức đứng dậy: “Ông đây không muốn nhìn thằng ăn bám kia ngông cuồng ở đây, tôi sẽ đi tìm Bùi Hạc ngay bây giờ, để Bùi Hạc ra mặt, cũng để Bùi Nhược tỉnh táo lại một chút! Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, không biết Bùi Nhược sẽ bị tên rác rưởi kia mê hoặc thành thế nào!” Từ Cương hơi do dự, không lôi.kéo Lâm Lập Quốc nữa.

Lâm Lập Quốc xoay người nhìn về phía khu khách quý, lửa giận đã thiêu đốt toàn bộ lồng ngực từ lâu, nhưng đúng lúc này, cửa khu khách quý đã mở ra.

Lâm Lập Quốc nhìn thấy Bùi Hạc đi từ bên trong ra, ánh mắt quét một vòng trong hội trường, thật sự nhìn về phía Bùi Nhược ở kia. Lâm Lập Quốc có thể nhìn thấy rõ ràng, hai mày Bùi Hạc hơi nhíu lại, trong ánh mắt dường như có sự thay đổi.

Quả nhiên! Bùi Hạc cũng không thích thằng ranh này! Lâm Lập Quốc tức giận chửi thầm trong bụng, hăn học liếc về phía Đường Ân, nghĩ thầm nếu đã gặp đúng lúc thì cậu cũng đừng trách tôi lòng dạ độc ác, đến lúc đó để Bùi Hạc phế bỏ cậu, cậu có muốn chết cũng không dễ dàng như vậy đâu.

Nghĩ đến đây, Lâm Lập Quốc cảm thấy tâm trạng mình dễ chịu hơn rất nhiều, vội vàng bước qua mấy bàn, đi về phía Bùi Hạc.

Người xung quanh nhìn sắc mặt Lâm Lập Quốc, trong mắt hơi nghỉ ngờ, sếp Lâm này vừa mới so tiền thất bại, bây giờ lại định làm gì đây? Có điều khi mọi người nhìn thấy Bùi Hạc, lập tức hiểu ra.

Những người này cũng có hiểu biết về nhau, Bùi Nhược là người đẹp nổi tiếng trong giới luật thành phố Giang, thật ra những người theo đuổi sau lưng đếm không hết, cũng có rất nhiều người có ý đồ xấu, nhưng những người này đều bị Bùi Hạc dùng thủ đoạn mạnh mẽ dữ dội, hủy diệt cả nửa đời sau, không ai ngoại lệ.

Cái tên Bùi Hạc này, có thể nói là nhà kinh doanh trẻ tuổi, cũng có thể nói là nhân vật dữ dội.

Lâm Lập Quốc tìm Bùi Hạc rồi, điều này thể hiện những tháng ngày tốt đẹp của thằng ranh kia kết thúc rồi! Lần này có trò hay để xem rồi! Bên này, Lâm Lập Quốc đã nhanh chóng bước đến, điều chỉnh tâm trạng của mình rồi cười ha ha nói: “Sếp Bùi, đã lâu không gặp! Lần này lại đến đây, trong lòng tôi thấp thỏm lắm đấy!” Bùi Hạc gật đầu, không nói gì, xoay người đi vào trong hội trường.

Lâm Lập Quốc sững sờ, từ ngữ vừa mới chọn lọc kỹ càng suýt nữa là quên mất: “Sếp Bùi, tôi có chút việc muốn nói với anh!” “Chuyện gì? Đợi tôi đi chào hỏi xong đã rồi nói sau đi!” Bùi Hạc nói một câu.

“Sếp Bùi, gấp lắm!” Lâm Lập Quốc muốn kéo Bùi Hạc lại.

Bùi Hạc hơi nhíu mày, trong mắt lộ ra ánh sáng lạnh: “Tôi nói rồi, đợi tôi chào hỏi xong đã rồi nói saul” Lâm Lập Quốc hơi ngượng ngùng, mặc dù anh ta cũng có chút danh tiếng ở thành phố Giang, nhưng mà nếu so sánh với Bùi Hạc này thì thật sự là người kém gặp người giỏi. Nếu Bùi Hạc thật sự có việc, anh ta thật sự không tiện ngăn cản.

Lâm Lập Quốc cứng ngắc đứng tại chỗ, trong lòng vẫn luôn ấp ủ, đợi lát nữa nên thêm mắm dặm muối như thế nào trước mặt Bùi Hạc. Nhưng đột nhiên ngay lúc này, Lâm Lập Quốc kinh hãi phát hiện ra, Bùi Hạc đã đi thẳng về phía Bùi Nhược.

Chẳng lẽ Bùi Hạc muốn dạy dỗ thằng ranh này từ trước rồi à? Trong lòng Lâm Lập Quốc xuất hiện một suy nghĩ, lập tức vui mừng như điên, nếu quả thật là như vậy, nhất định phải xông lên giúp đỡ, cũng khiến cho Bùi Nhược nhìn rõ thực tế, một tên sinh viên ăn bám thì có thể có bản lĩnh gì cơ chứ?” Lâm Lập Quốc vừa mới bước lên hai bước, bước chân lập tức cứng đờ ra, kinh hãi nhìn Bùi Hạc phía xa. Anh ta nhìn thấy Bùi Hạc đến bên cạnh Bùi Nhược, sau đó hơi khom lưng cúi người, hành động giống như cấp dưới gặp được cấp trên, nói bên tai Đường Ân mấy câu.