Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 43



Đường Ân không quan tâm bà ta, chỉ tiến lên một bước, cười gượng: “Dì Vân, có lẽ tôi không được hoan nghênh lắm, tôi đi trước đây!” Giám đốc Vân hơi nhướng mày: “Thiệp mời chúng tôi tặng cho cậu đâu?” “Ở trên người ạI Tôi nói tôi có thiệp mời nhưng bọn họ không tin, cứ muốn đuổi tôi ra ngoài…” Đường Ân lấy một tấm thiệp mời màu vàng từ trong ngực ra, sau đó xoè tay: Trương Lan nhìn thoáng qua tấm thiệp mời màu vàng này, cảm thấy trong đầu ong lên một tiếng suýt chút té xỉu. Tất cả thiệp mời đều qua tay bà ta, cũng là bà ta tự mình đưa đi, nhưng nghe nói chỉ có loại thiệp mời màu vàng này là cô chủ nhà họ Mạnh đích thân tặng đi, hơn nữa chỉ có một tấm! Sao tấm thiệp mời này có thể ở trong †ay tên này? Không phải tên này rất nghèo sao? Không phải gia thế bình thường sao? Không phải ngay cả cơm cũng không có mà ăn sao? Cô cả nhà họ Mạnh lại có thể đưa thiệp mời cho người này? Trong nháy mắt, tất cả mọi người trong hội trường đều nhìn Đường Ân.và tấm thiệp màu vàng kia.

Thiệp mời màu vàng thường tượng trưng cho sự cao quý! Trương Lan cảm thấy cổ họng mình khô khốc, trong chốc lát nói không nên lời.

Còn Trương Cường ở phía xa cũng ngơ ngác luôn, anh ta không ngờ trên tay Đường Ân lại có một tấm thiệp mời màu vàng! “Dì Vân, vậy tôi không làm phiền nữa, tôi đi về trước, mọi người cứ tiếp tục nhé!” Đường Ân cười, sau đó buông tay, tấm thiệp màu vàng lập tức rơi xuống đất.

Lúc này, Trương Lan cảm thấy không phải tấm thiệp kia mà là trái tim của bà ta rơi xuống đất, còn vỡ nát luôn nữa.

“Nếu nói thế vậy chúng tôi cũng đi đây, dù sao khách của nhà họ Mạnh cũng đi rồi, chúng tôi ở lại đây làm gì?” Giám đốc Vân nói xong thì nhìn Trương Lan với ánh mắt sâu xa.

Trương Lan thay đổi sắc mặt, cố gượng cười: “Giám đốc Vân, đó chỉ là hiểu lầm thôi!” “Hiểu lầm? Hiểu lầm là có thể đuổi khách à?” Giọng nói của dì Vân đột nhiên trở nên lớn hơn, tức giận quát to: “Cô nghĩ mình là ai, ngay cả khách của nhà họ Mạnh chúng tôi cũng dám đuổi? Trang sức Thiên Tứ Viên các người to gan nhỉ? Dám làm chuyện này với khách của nhà họ Mạnh mà không được sự đồng ý của tôi?” Trương Lan há miệng, ngơ ngác đứng tại chỗ tựa như bị sét đánh, không nói được một câu.

Giám đốc Vân nổi giận rồi? “Tốt nhất chuyện này nên cho tôi một lời giải thích hợp lý, nếu không nhà họ Mạnh chỉ có thể ngừng tất cả hợp tác với Thiên Tứ Viên!” Dì Vân nhìn Trương Lan, nở nụ cười tàn nhẫn: “Sau này nơi có nhà họ Mạnh sẽ không có Trang sức Thiên Tứ Viên, nơi có Thiên Tứ Viên, sẽ không có nhà họ Mạnh!” Trương Lan chấn động đứng yên tại chỗ giống hệt như bị rút đi linh hồn.

Có trời mới biết Trang sức Thiên Tứ Viên đã bỏ ra bao nhiêu vì vũ hội loại nhỏ lần này, có trời mới biết lần hợp tác này có thể mang đến bao nhiêu lợi ích cho Trang sức Thiên Tứ Viên! Ý trong lời nói của giám đốc Vân cực kỳ rõ ràng, hôm nay chỉ cần Đường Ân rời khỏi đây, vậy Thiên Tứ Viên bọn họ sẽ mãi mãi không có cơ hội hợp tác với nhà họ Mạnh nữa.

Nhìn bên ngoài thì,thấy Trang sức Thiên Tứ Viên rất phát triển, nhưng mấy năm gần đây kinh doanh không tốt, nếu không có hợp tác của nhà họ Mạnh, chỉ sợ chưa đến ba tháng sẽ tuyên bố phá sản.

“Bạn học Đường Ân, tôi…” Trương Lan há miệng, mất đi dáng vẻ ngang ngược khi nấy, trong đôi mắt mang theo cầu xin: “Là tôi không đúng, là tôi có mắt không tròng, cậu ở lại đi, trên dưới Thiên Tứ Viên chúng tôi đều sẽ xem cậu như ân nhân…

“Khỏi đi!” Đường Ân cười, xoay người đi ra ngoài cửa: “Tôi vẫn biết mình là ai, không phiền đến các người, tôi đi về đây!” Sắc mặt Trương Lan lập tức cứng đờ, tái nhợt y như người chết.

Khi nấy bà ta cứ nói Đường Ân không biết mình là ai, không nên xuất hiện ở đây, bây giờ anh tự nói ra những lời này giống như một câu châm biếm cực kỳ lạnh lão.

“Cậu Đường, chuyện này… Trương Lan gần như cầu xin, chặn trước mặt Đường Ấn.

“Cút ra!” Đường Ân trợn mắt, tức giận quát: “Bà muốn đuổi thì đuổi, muốn giữ thì giữ à? Bà nghĩ rằng mình là ai? Nghĩ Đường Ân tôi là ai hả?” Trương Lan run rẩy đến sắp quỳ xuống đất.

Trong mắt Đường Ân loé lên vẻ chán ghét, kéo cổ tay Kỷ Du Du đi ra ngoài cửa.

Giám đốc Vân liếc nhìn, nhíu mày: “Xin lỗi, có lẽ nhà họ Mạnh chúng tôi không thể hợp tác với Trang sức Thiên Tứ Viên của các người rồi!” Trương Lan nghe nói thế lập tức xụi lơ dưới đất: “Giám đốc Vân, bà cho tôi một cơ hội nữa thôi! Tôi xin bà, bà cho tôi một cơ hội nữa thôi, tôi đảm bảo sẽ khiến cậu Đường Ân đổi ý!” “Tôi chỉ cho cô nửa tiếng! Nếu trong vòng nửa tiếng không được Đường Ân tha thứ thì đừng trách nhà họ Mạnh chúng tôi chọn công ty trang sức khác hợp tác!” Giám đốc Vân lạnh lùng nói, lùi lại một bước, nghiêng người tránh khỏi Trương Lan, khinh thường đi ra ngoài cửa.

Trương Lan như không còn điểm tựa, cố hết sức chống người đứng lên, mặt lúc đỏ lúc trắng.

Vô số ánh mắt xung quanh đều nhìn bà ta với vẻ khinh thường.

Khi nấy còn đuổi người ta đi, bây giờ suýt chút quỳ xuống xin người ta ở lại, trên đời này làm gì có ai như thế? Chẳng lẽ không có chút khí phách nào sao? Nếu Trương Lan biết suy nghĩ của bọn họ, nhất định sẽ không tán thành, khí phách là gì? Lần này Trang sức Thiên Tứ Viên đã thế chấp tất cả tài sản rồi, một khi nhà họ Mạnh rút vốn chắc chắn sẽ thật sự xong đời luôn! Trương Lan lấy điện thoại ra, run rẩy gọi cho ông chủ, âm thanh khàn khàn vang lên ở đầu bên kia khiến bà ta cực kỳ sợ hãi.

“Anh họ, có lẽ chuyện lần này không xong rồi!” “Xảy ra chuyện gì?” Giọng nói của Trương Hàn Trung lập tức cao lên, điên cuồng gào thét: “Cô làm ăn kiểu gì thế? Tôi bảo cô đưa nhiều người qua như thế mà có chút chuyện cũng không làm xong? Đầu óc của cô bị nước vào hả?” “Là… là Trương Cường!” Trương Lan nghiến răng, vội nói: “Là cậu Trương Cường, cậu Trương Cường gặp phải kẻ thù không đội trời chung của mình, muốn đuổi người ta rời khỏi hội trường, em chỉ đành cố đuổi đi, không ngờ người kia lại là khách quý của nhà họ Mạnh…” “Cô nói gì? Đúng là thằng bất hiếu mà! Bây giờ thằng bất hiếu đó đang ở đâu? Tôi muốn từ nó!” Trương Hàn Trung quát to.

Trương Cường cách đó không xa nghe thấy vậy, lập tức tái mặt, cơ thể liên tục run rẩy. Anh ta biết bình thường mình muốn kiêu ngạo một chút cũng không sao, cho dù phung phí một chút cũng chẳng có vấn đề gì. Nhưng một khi liên quan đến sản nghiệp của gia tộc, ba anh ta thật sự có thể từ anh ta luôn.

Trương Lan cần răng: “Sếp Trương, bây giờ không phải lúc nói những chuyện này, vị khách quý kia đã đi rồi, nhà họ Mạnh nói nếu chúng ta không được người đó tha thứ, nửa tiếng sau bọn họ sẽ rút vốn!” “Vậy đi mời đi!” Trương Hàn Trung rống giận, quát lớn như đang phát điên: “Kêu thằng bất hiếu kia đi mời, cho dù quỳ xuống đập đầu với người ta cũng không thể khiến chuyện này có bất cứ sơ suất gì! Nếu không mời được người về, vậy cô nghỉ việc rồi cút luôn đi, bảo thằng bất hiếu kia cũng khỏi về luôn đi!”