Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 88: Chiếc xe này, đồ đỉnh đó!



Dù Lương Lệ Hào đã làm trong ngành kinh doanh này nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy người khách nào sảng khoái như Hà Thời Minh!

Nhưng mà nghĩ đến chiếc xe mà đối phương lái chính là Bugatti, Lương Lệ Hào lập tức không có bất kỳ thắc mắc gì.

Ngay cả Bugatti hơn mười tỷ cũng đã mua rồi, còn không thể có hơn bốn tỷ sao?

“Được ạ! Ngài chờ một chút!” Lương Lệ Hào lập tức đi làm việc.

Lương Giai Tuyết thì nhìn về phía Hà Thời Minh, nói: “Anh Hà, chúng ta qua phòng bên kia nghỉ ngơi một chút nhé?”

“Không cần, tôi sẽ không đợi lâu ở đây đâu, chờ sau khi làm xong thủ tục xe, cô có thể lái nó về rồi.” Hà Thời Minh lắc đầu nói.

Lương Giai Tuyết hơi sững sờ.

Chiếc xe hơn bốn tỷ đó?

Cứ như vậy mà giao cho cô ta?

Đây cũng là quá yên tâm với cô ta rồi đúng không?

Lúc này, Cao Phán Phán nói với Lương Giai Tuyết: “Tiểu Tuyết, cái tên ban nãy là bạn trai của cô à?”

“Không phải!”

Lương Giai Tuyết lắc đầu nói: “Anh ấy chỉ là khách của tôi, tôi dẫn anh ấy đến mua xe mà thôi.”

Lông mày của Cao Phán Phán nhíu lại, nói: “Khách hàng? Không thể nào? Sao khách hàng lại trực tiếp để cho cô lái chiếc xe hơn bốn tỷ chứ? Tôi có cảm giác chiếc xe này của anh ta, căn bản chính là mua cho cô!”

“Không thể nào! Anh Hà không phải là người như vậy.” Lương Giai Tuyết trả lời.

Nếu như không trải qua chuyện ở biệt thự trước đó, cô ta chủ động nịnh nọt Hà Thời Minh, Hà Thời Minh cũng không chút động lòng đối với cô ta, thì cô ta sẽ tin Lương Giai Tuyết.

Nhưng bây giờ, Cao Phán Phán ta biết, Hà Thời Minh chắc chắn sẽ không như vậy.

“Không thể nào?”

Cao Phán Phán như tên trộm mà nói: “Sợ là cô không biết, cái tên này vẫn còn một chiếc  BMW X7 khác, cô biết là cái gì không?”

“Gọi là cái gì?” Lương Giai Tuyết tò mò hỏi.

Cao Phán Phán cười hi hi, ghé vào bên tai Lương Giai Tuyết, nhỏ giọng nói: “Gọi là siêu xe chấn!”

Lương Giai Tuyết nghe được câu này, hai mắt lập tức trừng một cái.

Sau đó, quay đầu nhìn về phía chiếc xe  BMW X7 cách đó không xa.

Tiếp đó, theo bản năng mà chớp mắt một cái.

Hình mẫu này!

Đầu xe này!

Không gian này!

Quả thực cũng có thể nhảy disco ở bên trong, càng khỏi phải nói là đủ mọi tư thế, gần như hoàn toàn có thể thỏa mãn!

Chẳng lẽ, Hà Thời Minh mua chiếc xe này...

Lúc này, Cao Phán Phán nhỏ giọng nói: “Tiểu Tuyết, anh chàng đẹp trai ban nãy, không nói hai lời đã trực tiếp quẹt thẻ, sau đó liền ném xe cho cô, tôi cảm thấy chắc chắn không phải là đơn giản như vậy! Chắc chắn anh ta có ý đó đối với cô! Tiểu Tuyết à, đẹp trai mà còn có nhiều tiền như vậy, cô phải nắm chặt nha!”

“Có khi cũng không phải như vậy đâu! Anh ấy có tiền như vậy, sao có thể nhìn trúng tôi chứ!” Cả khuôn mặt Lương Giai Tuyết đầy nghi ngờ nói.

Cao Phán Phán cười haha nói: “Bởi vì cô xinh đẹp đó? Muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn khuôn mặt có khuôn mặt! Nếu như tôi có dáng người tốt như vậy, tôi ra ngoài cũng không cần mặc quần áo! Chẳng lẽ như thế còn chưa đủ hay sao? Nếu không thì cô cho rằng, tại sao anh ta lại giao xe cho cô để cô lái chứ? Ý tứ đã rất rõ ràng rồi! Cô cũng không nên bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy nha!”

Lương Giai Tuyết mím môi một cái.

Lúc này, Lương Lệ Hào đi tới, cười haha nói: “Hai người đang nói chuyện gì đấy?”

“Không có chuyện gì!” Hai người đồng thanh đáp.

“Ồ? Anh Hà đâu?”

Lương Lệ Hào nhìn hai vòng, không phát hiện bóng dáng của Hà Thời Minh đâu, nghi ngờ hỏi Lương Giai Tuyết.

Cao Phán Phán bên cạnh lập tức nói: “Quản lý Lương, anh Hà đã đi rồi, nói chờ sau khi làm xong thủ tục xe, bảo Tiểu Tuyết lái trở về.”

Lương Lệ Hào nghe nói như thế, hai mắt lập tức híp lại, có nhiều thâm ý mà liếc nhìn Lương Giai Tuyết, nói: “Tiểu Tuyết, em khá lắm!”

Lương Giai Tuyết nghe được lời này của Lương Lệ Hào, gương mặt lập tức trở nên đỏ bừng.

‘Tới đây, anh có lời muốn nói với em!” Lương Lệ Hào nói xong, lôi kéo Lương Giai Tuyết đi vào bên trong.

Sắc mặt Lương Giai Tuyết trắng bệch.

Xong rồi.

Anh trai lại chuẩn bị mắng cô ta rồi.

Đi vào phòng làm việc của quản lý.

Lương Lệ Hào lập tức hung phấn nói: “Em gái à, em vậy mà cua được một người giàu có lợi hại như vậy? Thậm chí còn khiến cho người giàu có đó mua cho em chiếc xe sang trọng đắt như vậy? Em cũng quá là lợi hại rồi đó?”

Lương Giai Tuyết: “???”

Một bên khác.

Sau khi hai anh em nhà họ Lương rời đi, Cao Phán Phán ở bên ngoài cũng đi theo vào trong đại sảnh.

Lúc đầu, Lương Lệ Hào đưa cái đơn hàng này cho cô ta, nhưng mà sau đó nhìn thấy sự cần cù của hai anh em Lương Lệ Hào, đoán chừng đơn hàng này sẽ không rơi lên trên đầu của cô ta.

Dù sao cũng là đơn hàng lớn hơn bốn tỷ!

Trong đại sảnh.

Triệu Phi Nhi đang ngồi trong phòng nghỉ, vẻ mặt hồn bay phách lạc.

Cao Phán Phán đi tới ngồi xuống bên cạnh cô ta, tò mò hỏi: “Phi Nhi, cô với anh Hà kia, rốt cuộc là có muốn quan hệ như thế nào?”

Triệu Phi Nhi cúi đầu, không hề hé răng.

Cao Phán Phán chẹp miệng một cái nói: “Anh Hà này đúng là quá trâu bò! Chiếc xe hơn bốn tỷ, cũng không hề nháy mắt một cái, thậm chí còn không trả giá, trực tiếp đưa thẻ ngân hàng ra, nói quẹt thẻ! Sau đó ném chiếc xe cho Lương Giai Tuyết, bảo cô ta lái đi! Chiếc xe sang hơn bốn tỷ đó! Nhiều nhất tôi chỉ dám ngồi cảm nhận một chút ở bên trong, mua loại xe này, ngay cả nghĩ tới tôi cũng không dám nghĩ! Lương Giai Tuyết thật đúng là quá may mắn, vậy mà lại cua được một kẻ có tiền như vậy!”

Triệu Phi Nhi nghe nói như thế, vành mắt bèn đỏ lên!

Hà Thời Minh vậy mà lại tặng xe cho Lương Giai Tuyết?

Hơn nữa còn tặng chiếc xe sang hơn bốn tỷ?

Những thứ này vốn là của cô ta mà, chắc chắn là của cô ta!

Nhưng mà bây giờ, những thứ đó lại không có bất cứ quan hệ nào với cô ta, thậm chí Hà Thời Minh ngay cả nói với cô ta thêm một câu cũng không muốn?

Nghĩ tới đây, Triệu Phi Nhi oà một tiếng, trực tiếp khóc lên.

Cao Phán Phán thấy cảnh này, nhướng mày.

Một lúc sau, vẻ mặt của cô ta giật mình, trợn hai mắt lên nói: “Trời ơi, anh Hà này, không phải lúc trước cô nói cho tôi nghe là người bạn trai nghèo khổ kia của cô hay sao?”

Triệu Phi Nhi nghe nói như thế, lập tức khóc lớn tiếng hơn.

Cao Phán Phán: “...”

Cái này...

Cô ta còn tưởng Hà Thời Minh là con ông cháu cha mà Triệu Phi Nhi vừa mới ngắm tới.

Kết quả, chính là người bạn trai cũ nghèo khổ mà Triệu Phi Nhi nhắc tới mỗi ngày?

Mẹ nó cái này thật ảo diệu nha!

Nửa giờ sau, thủ tục xe đã làm xong.

Lương Giai Tuyết lái xe rời khỏi Motor City Tường Vân.

Trước khi rời đi, Lương Lệ Hào nhiều lần căn dặn Lương Giai Tuyết: “Tiểu Tuyết à, cố lên nha! Nhất định phải cố lên đó!”

Lương Giai Tuyết ngồi ở trong xe, ngay cả đầu cũng không dám xoay!

Sau khi Lương Giai Tuyết rời khỏi, Lương Lệ Hào quay đầu lại, trực tiếp trở lại đại sảnh, tìm Triệu Phi Nhi.

Mối quan hệ giữa Triệu Phi Nhi và Hà Thời Minh, anh ta nhất định phải biết rõ.

Nếu như, Triệu Phi Nhi thực sự có thâm cừu đại hận gì đó với Hà Thời Minh.

Motor City Tường Vân bận họ cũng không dám giữ Triệu Phi Nhi.

“Triệu Phi Nhi, cô là bạn gái cũ của anh Hà ư?” Lương Lệ Hào nhíu mày hỏi.

Triệu Phi Nhi nghe hỏi như thế, chỉ cảm thấy trên mặt xuất hiện một sự đau rát, giống như là miệng vết thương vốn đang máu tươi đầm đìa, lại bị người khác xát muối lên.

Nhưng mà, cô ta vẫn gật đầu trả lời: “Đúng vậy.”

Hai mắt Lương Lệ Hào híp lại, trả lời: “Tôi cảm thấy, cô không thích hợp...”

Lời còn chưa dứt, điện thoại di động của anh ta đột nhiên vang lên, là Lương Giai Tuyết gọi tới.

“Alô? Tiểu Tuyết, sao thế?” Lương Lệ Hào hỏi.

“Anh, ban nãy anh Hà gọi điện thoại cho em, nói bảo anh không nên làm khó Triệu Phi Nhi, nên làm như thế nào thì làm như thế đó là được!” Lương Giai Tuyết nói trong điện thoại.

Lương Lệ Hào sửng sốt một chút.

Sau đó gật đầu nói: “Được, anh hiểu rồi!”

Nói xong, anh ta nhìn về phía Triệu Phi Nhi, nói: “Không sao, đứng lên đi, tiếp tục làm việc đi.”