Ta Có Dược A!

Chương 262: Tần Chước Phong



Edit: Cám

Hoắc Thanh cùng Thôi Hạo nhìn nhau.

Nếu nói trước đó có vài phần không xác định, lúc này nhìn thấy tấm bia đá, lại cùng đối chiếu với lời Cố Tá, nhất thời là tin tưởng không thể nghi ngờ.

Ngay sau đó, ánh mắt dừng trên cái tên cao cao kia, đồng tử im lặng co rút lại: "Hoắc sư đệ ngươi xem, vị trí Công Nghi Thiên Hành thế nhưng là chín trượng chín chín!"

Biểu tình Hoắc Thanh cũng ngưng trọng: "Tiềm lực của hắn, vượt xa chúng ta."

Chín trượng chín chín.

Con số khiến người khác đứng dưới chỉ biết ngẩng đầu cảm khái rồi thôi!

Nhưng Thôi Hạo cùng Hoắc Thanh là đệ tử tiềm tu lại biết, người có thể thủ ở vị trí này, lịch đại Kình Vân Tông bất quá chỉ có ba người.

Người thứ nhất là sơ đại tông chủ Kình Vân Tông, cũng chính là lão tổ sáng tạo ra Kình Vân Tông, tư chất vượt bật, sau chợt có một ngày, đem tông môn truyền lại cho hậu bối đời sau, biệt tâm biệt tích, cuối cùng không biết đi nơi nào, hay đã gặp nạn ở đâu.

Người thứ hai là cấm kỵ của tông môn, ước chừng mấy chục năm trước, là thiên kiêu của một thế hệ tông môn, đem toàn bộ người chấn áp đến không thở nổi, không còn nửa điểm uy phong!. Nhưng nghe nói người này không biết vì sao phản bội tông môn, trước khi đi, đem thái thượng trưởng lão trong tông giết hơn phân nửa, tàn sát vô số, có thể lưu truyền suốt ba đời Kình Vân Tông, nhưng vì nội tình sâu xa nên mới chậm rãi lắng xuống. Lại nghe nói cũng bởi vì người này, tông môn cũng đã sửa lại không ít quy củ, mới có một Kình Vân Tông kéo dài đến ngày nay.... Nếu là trước đó, chỉ sợ tông môn cũng phải bộ dáng như hiện tại.

Bởi vậy, người có thể vào đây tiềm tu, hoặc ít hoặc nhiều đều có thể nghe được một ít bí sử tông môn, nhưng chuyện về người này, vẫn là giữ kín như bưng.

Mà người thứ ba, hiện giờ chính là Công Nghi Thiên Hành!

Từ những gì hai người trải qua có thể thấy, phàm là Tiên Thiên cảnh giới có thể khắc tên ở vị trí chín trượng chín chín, bất luận chính tà, đều cực kì bất phàm.

Vạn lần không ngờ tới, bao nhiêu năm trôi qua, hiện tại lại có một người đạt đến cảnh giới này –– đó có thể nói là kinh tài tuyệt diễm. Nhiều năm qua người cường đại nhất hiện là tông chủ, năm đó khi tại Tiên Thiên cảnh, thời điểm khắc tên lên bia đá cũng chỉ lên đến chín trượng bảy mà thôi.

Tấm bia đá này thẳng đứng giữa trời, cũng không phải phàm vật, vận mệnh chú định đều phải một lần đo lường, nếu không dù là Tiên Thiên cửu trọng đỉnh, tự nhận chiến lực cường đại, xưng bá hạ bảng, cũng tuyệt đối không thể trèo lên thứ tự phía trên.

Hoắc Thanh nói: "Việc này cần phải báo cho Tần sư huynh."

Thôi Hạo cũng nói: "Ngươi đi báo, ta ở lại trông chừng."

Hoắc Thanh cũng không dị nghị.

Tuy nói tu hành bản thân cực kì quan trọng, nhưng chuyện của Công Nghi Thiên Hành tuyệt đối không thể xem nhẹ.

Hai người phân phó rời đi, Hoắc Thanh dưới chân dụng lực bay vọt đi, trong thời gian ngắn đã đi hơn mấy trăm dặm, hướng đến là một huyệt động trong đỉnh núi.

Mà Thôi Hạo quay trở lại trước hố hỏa vân.

Hắn trước đó đã dò hỏi qua thiếu niên Luyện dược sư, giờ phút này cũng chỉ biết khoanh chân ngồi xuống, canh giữ bên cạnh.

Cố Tá cũng không lại vận chuyển tâm pháp, vừa rồi hai vị sư huynh kia chỉ là đi chứng thực lời hắn nói, một khi chứng thực xong khẳng định sẽ trở lại, cho nên hắn vẫn ngồi chờ.

Bất quá hắn đúng là đợi được người quay lại, nhưng chỉ có một người.

Cố Tá kinh ngạc: "Thôi sư huynh, Hoắc sư huynh đâu rồi?"

Thôi Hạo nếu đã xác định Cố Tá không phải người lại lịch không rõ, lại thấy hắn đi theo bên người Công Nghi Thiên Hành, nên thái đối cũng không tệ: "Thôi sư huynh có việc phải rời đi một chuyến, ta cùng với ngươi ở đây chờ Công Nghi sư đệ."

Cố Tá: Hả?

Không phải đã xác nhận thân phận rồi sao, bọn họ không phải đến đây tu luyện à, ở nơi này cùng hắn đợi đại ca trở ra là ý gì chứ? Có chút xíu khó hiểu nha.

Nhưng Cố Tá cũng không thể nói "Ta không cần ngươi ở chỗ này chờ đâu, ngươi biến xa đi" để đuổi người, cho nên chỉ đành phải gật gật đầu, nói một tiếng "Ồ".

Thôi Hạo cũng không phải người hay nói, bọn họ thân là đệ tử tiềm tu, trong người đều mang theo một loại cao ngạo, lúc này sẽ không cùng Cố Tá hàn huyên, chỉ đơn giản khoanh chân ngồi một bên, chờ Công Nghi Thiên Hành kết thúc tôi thể.

Không bao lâu, Cố Tá nghe được phương xa có tiếng vạt áo phiêu động, vừa nhìn, liền thấy Hoắc Thanh cùng một thanh niên phong thần tuấn lãng "dắt tay" nhau đến, hai người quần áo tung bay, nhìn từ xa, tựa như thần tiên hạ giới.

Khoảng cách càng gần, vốn dĩ Cố Tá cảm thấy chính mình phải nên nhìn người quen Hoắc Thanh trước, nhưng không biết vì sao, tầm mắt hắn lại dừng trên một người khác, thế nào cũng dời không ra.

Lại nói tiếp, người đến gần rồi mới phát hiện thanh niên phong thần tuấn lãng kia cũng không phải thật sự tuấn mỹ bức người, nếu bàn về diện mạo, Cố Tá cảm thấy đại ca nhà hắn có thể đem người vứt xa ba con phố, luận khí độ, Cố Tá lại cảm thấy đại ca chỉ có thể bỏ xa người này nửa con phố mà thôi.

Không sai, hiện giờ mỗi khi Cố Tá nhìn thấy Võ giả bộ dáng công tử phong độ nhẹ nhàng, liền sẽ không tự chủ được bắt đầu so sánh với Công Nghi Thiên Hành, dù cho đối phương có bao nhiêu anh tuấn bao nhiêu khí chất, hắn đều sẽ lấy đại ca nhà mình ra làm hình mẫu tiêu chuẩn. Tỷ như ai có khí chất được như một nửa đại ca nhà hắn thì nhìn rất thuận mắt, chỉ được một phần ba đại ca nhà hắn thì tạm ổn linh tinh này nọ. Giống như hiện tại vị sư huynh Thoát Phàm cảnh đến cùng Hoắc Thanh này, sau khi Cố Tá đối chiếu so sánh một phen, cũng được coi như phi thường xuất sắc, hơn nữa hắn cũng rất thưởng thức người này.

Tóm lại, đây chính là thanh niên khí chất cực kì nổi bật, nhưng gương mặt lại rất bình thường. (Cám: không đẹp nhưng phải sang ngen mấy thímmm)

Nếu không có loại khí chất này, những người nhan khống khẳng định sẽ không yêu thích chú ý tới y, nhưng thời điểm khí chất này quá mạnh mẽ, mọi người đều sẽ xem nhẹ diện mạo, trực tiếp hô khen một tiếng "Nam thần."

Cố Tá: Ừm, so với đại ca vẫn kém một chút ý vị nam thần.

Nam thần sau khi đến gần, trên mặt liền nở nụ cười, thoạt nhìn ấm áp thân thiện, ung dung rộng lượng, khiến người nhìn thấy liền sinh ra hảo cảm mãnh liệt. Giọng nói hắn thuần hậu dễ nghe, tựa như than nhẹ bên tai, lại hơi trầm ấm từ tính: "Vị này hẳn là Cố sư đệ, tại hạ Tần Chước Phong."

Cố Tá vội nói: "Tần sư huynh hữu lễ."

Tần sư huynh này đến đây làm gì? Thoạt nhìn cũng không giống như có ý xấu.

Sau đó, hắn lại nhìn sang Hoắc Thanh.

Là người Hoắc sư huynh mang đến... Chẳng lẽ có liên quan đến đại ca nhà mình sao?

Trong lòng có rất nhiều ý nghĩ, nhưng bên ngoài Cố Tá cũng không có biểu hiện gì khác thường. Hắn cùng Công Nghi Thiên Hành mấy năm gần đây, lừa người không phải lần một lần hai, lúc nào cũng có thể bình chân như vại.

Tần Chước Phong có vẻ cũng không muốn cùng hắn quanh co lòng vòng, chỉ hòa khí nói: "Lần này Công Nghi sư đệ đến đây, quả thật là chuyện lớn, sau khi hai vị sư đệ này biết được, không thể che giấu, nên mới đến báo cho ta. Mong rằng Cố sư đệ không trách."

–– nhẹ nhàng ôn hòa như thế, ai nỡ lòng tức giận chứ!

Nếu không phải Cố Tá từ trước đến nay thời thời khắc khắc đều đắm chìm trong "hào quang nam thần" của đại ca nhà hắn, hiện tại đã sớm bị mê hoặc đến mơ mơ mang màng rồi.

Cũng may, hắn vẫn vững tâm chống đỡ được.

Cố Tá nhanh chóng nói: "Nào có nào có... Bất quá Tần sư huynh, là công tử nhà ta xảy ra chuyện gì rồi sao? Có nặng lắm không? Có nghiêm trọng không? Mong sư huynh chỉ điểm."

Tần Chước Phong nhìn hắn thái độ tự nhiên cũng hiện lên tia thưởng thức, ôn thanh trả lời: "Cố sư đệ yên tâm, cũng không phải chuyện xấu."

Cố Tá: "...."

Hai ta đâu có thân a, ngươi lại biểu hiện ra vẻ ôn nhu hiền lành như vậy làm gì, thật khiến lòng người bất an đó....

Cũng may Cố Tá cũng không miên man lâu quá.

Trên hỏa vân dưới kia, tốc độ Công Nghi Thiên Hành tôi thể càng nhanh, thời điểm Tần Chước Phong cùng Hoắc Thanh đến bên hố không đến nửa canh giờ, hỏa vân bên dưới xảy ra biến hóa mãnh liệt.

Chỉ thấy hỏa vân phóng ra ánh lửa cực mạnh, chợt bùng nổ, một bóng người từ ngọn lửa bắn trở ra, chớp mắt phi thân dừng lại phía sau Cố Tá.

Cố Tá đứng lên, hơi hơi hé miệng. Hiện tại địa vị hắn đã cao hơn, kì thật không cần phải cẩn thận như trước, trước mặt người ngoài, có đôi khi hắn vẫn nhớ sẽ kêu "công tử", đôi khi lại buột miệng gọi "đại ca". Lúc này hắn chợt nghĩ, phải gọi như thế nào mới tốt đây?

Công Nghi Thiên Hành vỗ vỗ đầu tiểu Luyện dược sư nhà mình, tầm mắt đảo đến ba người trước mặt: "Ba vị là sư huynh tiềm tu ở đây sao? Tại hạ Công Nghi Thiên Hành, gặp qua chư vị sư huynh."

Giọng y trong sáng, tư thái thong dong, khí độ ung hoa, khiến cho người ta có một loại cảm giác không phải phàm nhân.

Đám người Tần Chước Phong cũng tự giới thiệu qua một lần, Tần Chước Phong lại nói: "Khó khi có người mới đến đây, Công Nghi sư đệ nếu không chê, không bằng mời ngươi cùng Cố sư đệ đến động phủ ta, để ta chiêu đãi một bữa vậy?"

Công Nghi Thiên Hành nghe vậy, khẽ gật đầu: "Không dám chối từ."

Cố Tá đương nhiên cũng thuận theo.

Nơi Tần Chước Phong cư trú như một ngọn núi cao, huyệt động của hắn cũng tương đối gần đỉnh núi, trong động khẳng định có Huyền Khí Nhãn, huyệt động cũng tương đối đơn sơ, ở ngoài động ngược lại có một dãy tùng cứng cáp cổ xưa dày đặc, có chút cảm giác ý vị sâu xa.

Đoàn người đi được một lúc, chọn một nơi dưới táng cây tùng ngồi xuống.

Tần Chước Phong mang rượu rót đầy cho từng người, liền cùng Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá nói chuyện.

Công Nghi Thiên Hành trước nay đều giỏi ở chung với người khác, không đợi bọn họ dò hỏi, trước lấy ra lệnh bài thông hành cho ba người kia nhìn.

Hoắc Thanh cùng Thôi Hạo đều cảm thấy kì dị.

Lệnh bài thông hành của bọn họ từ trước đến nay chỉ dùng cho một người, trên lệnh bài thông hành này vậy mà viết tên hai người, hơn nữa còn có đại ấn tông chủ, làm người vô cùng ngạc nhiên.

Tần Chước Phong lấy lệnh bài lên nhìn, liền nói với Hoắc Thanh cùng Thôi Hạo: "Đại ấn tông chủ là thật."

Hoắc Thanh cùng Thôi Hạo không chút nghi ngờ, đều nói: "Tông chủ đối với Công Nghi sư đệ cùng Cố sư đệ thật sự rất chiếu cố."

Nhưng ngẫm lại Cố Tá dù sao cũng chỉ là Luyện dược sư, vào nơi này cũng không tu luyện được gì, đối với việc bọn họ hai người dùng chung một lệnh bài cũng có thể hiểu được.

Nhưng thật ra Cố Tá lại có chút tò mò, Tần Chước Phong chỉ nói như thế, Hoắc Thanh cùng Thôi Hạo vì sao lại tin tưởng không chút nghi ngờ? Hay là có liên qua đến địa vị của Tần Chước Phong.

Hoắc Thanh cũng rất nhanh giải thích nghi hoặc của Cố Tá: "Tần sư huynh thực lực cao tuyệt, lực lượng chân chính không dưới ba người đứng đầu Kình Vân bảng, chỉ là bản thân công việc bận rộn, lại mang trọng trách quản lí rất nhiều sư huynh đệ tại Kình Vân Sơn, nên người mới đến đều không biết đến tài năng thanh danh của y. Nhưng chỉ cần ở đây lâu dài, không ai không biết đến đại danh của Tần sư huynh cả."

Tần Chước Phong khẽ lắc đầu: "Nào có được vẻ vang như thế...."

Thôi Hạo cũng tiếp lời Hoắc Thanh: "Luận địa vị, Tần sư huynh chính là tam nhi tử của tông chủ, có tư chất tông chủ."

Nói trắng ra, hắn chính là giống với lão cha tông chủ Tần Bạch Lãng, mặc kệ là diện mạo tích cách hay tư chất đều giống, trong mắt mọi người, Tần Chước Phong nếu tương lai không ngã xuống, hơn phân nửa sẽ vượt qua hai vị huynh trưởng, trở thành người thừa kế tông chủ, kế thừa một mạch tông chủ, tiếp nhận vị trí tông chủ đời tiếp theo.

– – đương nhiên, một ngày đó còn rất xa xôi a.

Cố Tá đã hiểu.

Thì ra là thế, cho nên con trai vừa liếc mắt một cái liền nhận ra đại ấn của lão cha, lời hắn nói về tông chủ, cũng đều sẽ không ai nghi ngờ.

Ngay sau đó, Tần Chước Phong cũng nhắc đến nguyên do mời Công Nghi Thiên Hành đến đây, việc đầu tiên làm chính là nói cho bọn họ biết về hai đoạn truyền thuyết kia.

Hai đoạn này nói không tỉ mỉ, che giấu chi tiết, nhưng đúng là truyền thuyết khiến người nghe tinh thần phấn chấn.

Công Nghi Thiên Hành lẳng lặng lắng nghe, hai mắt mang ý cười, khóe môi khẽ cong, biểu tình trên mặt chưa từng thay đổi qua. Lúc đầu y cười như thế nào, chờ sau khi nghe xong, nụ cười kia bất động như cũ.

Tần Chước Phong nghiêm mặt nói: "Tuy nói có chút đường đột, nhưng ta thân là người trong mạch tông chủ, tất nhiên cũng phải gánh vác trách nhiệm cân bằng tông môn. Công Nghi sư đệ, Tần mỗ chỉ hỏi ngươi một câu –– không biết ngươi đối với tông môn có cái nhìn thế nào?"

Công Nghi Thiên Hành liền trầm ngâm.

Cố Tá cũng nhìn qua, trong lòng có chút loạn.

Phải trả lời thế nào đây?

Đối phương có thể hỏi ra vấn đề này, khẳng định có rất nhiều chuyện rất nhiều tư liệu tất cả đều bị bọn họ điều tra xong, nhưng những chuyện bọn hắn đã làm trước đó, cơ bản cũng không có gì không thể để người ta biết.
Tự an ủi chính mình, Cố Tá lại nhìn sườn mặt Công Nghi Thiên Hành.

Hắn muốn biết, đại ca nhà mình sẽ trả lời thế nào?

Công Nghi Thiên Hành không nghĩ ngợi quá lâu, cũng nói thẳng: "Tuy có chút ngoan tật, nhưng xét đến cùng, có thể bảo đảm mười mạch cân bằng, cạnh tranh bên trong tông môn cũng không có bao nhiêu khốc liệt.... Tổng kết lại, cũng xem như không tồi. Có thể ở Kình Vân Tông tu luyện võ nghệ, so với bên ngoài tốt hơn rất nhiều."

Tần Chước Phong nghe xong câu trả lời này, tâm nhấc cao cũng thoáng hạ xuống.

Mặc kệ thế nào Công Nghi Thiên Hành cũng không có ác ý đối với tông môn, thậm chí còn có một tia hảo cảm. Một khi đã vậy, chỉ cần không... Làm ra sự tình như lần đó, Công Nghi Thiên Hành dù thực lực tăng nhanh, tiềm lực cường đại, hẳn là sẽ không giống như "vị thứ hai" đạt chín trượng chín chín trước kia, phản bội tông môn mà đi.

Hoắc Thanh cùng Thôi Hạo cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hiện tại bọn họ nhìn Công Nghi Thiên Hành, đầu tiên là phảng phất như gặp được một con hoang thú hung bạo, vô cùng khủng bố, khó lòng chống đỡ; kế tiếp liền giống như một vị tôn thần, hào quang lóa mắt; cuối cùng nhìn lại.... Tóm lại sẽ không phải là Ma Vương tàn sát sạch sẽ vạn người đi.

Trong phút chốc, bầu không khí liền trở nên hòa hoãn.

Cố Tá cuối cùng đã biết, thì ra đám người Tần Chước Phong là lo lắng đại ca nhà mình sẽ giống như vị Võ giả tư chất siêu phàm thứ hai kia, tranh chấp cùng tông môn đến không thể vãn hồi rời quay lưng phản bội rời đi, khiến cho tông môn đại thương nguyên khí, dù đã khôi phục lại, nhưng cũng trở thành một đoạn lịch sử đen tối để hậu nhân ghi nhớ, lại không dám đụng chạm bới móc nó...

Công Nghi Thiên Hành vốn dĩ đối với tông môn cũng không có ác cảm, càng không thể có khả năng hành sự giống người nọ, lúc này đề cập đến chuyện này, cũng không có gì phải giấu giếm.

Cố Tá trong lòng lại nghĩ, không biết năm đó người nọ gặp phải chuyện gì, mới có thể quyết tuyệt như vậy... Theo hắn thấy, một cây làm chẳng nên non, nếu nói năm đó tông môn thật sự vô tội hoàn toàn trong sạch, người nọ đúng là đại ma vương, thì nội tình trong đó không cần thiết phải giữ kín như bưng. Như vậy, chuyện năm đó tất nhiên có ẩn tình. Nếu không, trừ phi người nọ trời sinh là kẻ phản xã hội, là gia hỏa có tính phản bội ăn sâu xương cốt, nếu không thì chính là ăn no rửng mỡ, mới phải làm ra chuyện tày trời như vậy. Mà hắn nếu thật sự trời sinh phản nghịch, tông môn cũng không phải kẻ ngu, trước đó lại có thể cho hắn nhiều chỗ tốt cùng tín nhiệm như vậy hay sao?

Haiz.

Chuyện đã qua thật lâu rồi, chân tướng rốt cuộc thế nào cũng không ai biết, nhưng Cố Tá cảm thấy, hắn cùng đại ca ở Kình Vân Tông, người có xích mích lớn nhất chính là Hạc gia cùng Lục Cửu Tư. Người sau đối với tông môn to lớn chỉ là tép riu, người trước tuy rằng cường đại, nhưng địa vị vẫn còn kém so với mười mạch tông môn. Dù cho sau này chân chính đối đầu với kẻ địch, tông môn dù có giúp đỡ hay không, bọn họ cũng sẽ không có khả năng cùng tông môn kết đại thù sinh tử bất dung này!

Nếu như vậy, còn có gì phải lo lắng chứ?

Cố Tá phát ngốc một lúc lâu, bên kia Công Nghi Thiên Hành cùng đám người Tần Chước Phong đã rượu qua mấy tuần, nghiễm nhiên đã thành sư huynh đệ quan hệ không tồi. Đám người Tần Chước Phong cố ý giao hảo, phóng thích thiện ý, Công Nghi Thiên Hành cũng đáp trả một phen hảo ý, hai bên qua lại đều có chút ăn ý.

Ăn uống no say xong, tiêu khiển của Võ giả phần lớn đều là cùng nhau luận bàn. Thôi Hạo cùng Hoắc Thanh trước đó bị Trùng Vân Tông làm nghẹn một bụng hỏa khí, cũng có hứng thú với thực lực Công Nghi Thiên Hành, bọn họ từng người đều muốn cùng Công Nghi Thiên Hành đánh một trận.

Đương nhiên, đều là thua.

Nhưng sau khi thua cũng không phải không có chỗ tốt, Hoắc Thanh cùng Thôi Hạo ngộ tính vượt xa người người, rất nhanh đã lĩnh ngộ được, lại tiến thêm một bước, lần nữa luận bàn.

Bản thân Tần Chước Phong là Thoát Phàm cảnh đỉnh, nên không luận bàn gì đó. Nhưng hắn nhãn lực tốt, kinh nghiệm phong phú, khi các sư đệ luận bàn, sẽ nhằm vào chỗ sai chỉ điểm đôi chút, mấy người được chỉ điểm tức khắc đều bừng tỉnh ngộ ra.

Ngay cả Công Nghi Thiên Hành cũng thu được không ít chỗ tốt.

Những năm gần đây Công Nghi Thiên Hành đều tự nghĩ ra công pháp, lại vì ngộ tính nghịch thiên cùng không ngừng học hỏi mà chưa từng gặp phải bình cảnh, nhưng vậy cũng không chứng minh y đã làm được tốt nhất. Ngày thường y chính là quan sát những người khác đối chiến sau đó tự tra xét lại chính mình nếu thiếu sót sẽ bổ sung, hiện tại có nhi tử tông chủ đứng bên chỉ ra chỗ sai, trong lòng y liền vui vẻ, điên cuồng đem tất cả chỉ điểm tiếp thu, hơn nữa tinh giản lại võ kỹ chính mình, làm cho tất cả động tác càng thêm lưu loát tàn nhẫn.

Tốc độ tiến bộ như thế, khiến cho đám người Tần Chước Phong không ngừng tán thưởng.

Còn về Cố Tá, hắn nhìn đến hoa cả mắt, dứt khoát quyết định tự mình ngồi ngốc một bên tu luyện, khi bên kia diễn luyện đến nhẹ nhàng vui vẻ, hắn còn chọn một nơi cản gió yên lặng mà luyện đan –– mặc kệ luyện loại đan dược gì, ba người kia đều thuộc dạng phong độ tự cao, sẽ không đến đây xem xét, Cố Tá lại khắc chế một chút không để đan hương quá mức khuếch tán, liền hữu kinh vô hiểm trong thời đó tích cóp được không ít dược khí.

Rất nhanh một ngày qua đi.

Cố Tá thỏa mãn duỗi eo, Công Nghi Thiên Hành cũng có ngộ ra được không ít.

Sau đó bọn họ cùng ba người kia cáo từ, hai người cùng nhau trở về Chân Khí Trì hấp thu chân khí bốn phía trong hồ, đề cao thực lực chính mình. Hoắc Thanh cùng Thôi Hạo một lần nữa đến hố hỏa vân, rèn luyện thân thể.

Đến ngày hôm sau, Công Nghi Thiên Hành nếu có ý tưởng gì liền sẽ đến Kỳ Phong Động hoặc hố hỏa vân rèn luyện một phen, sau khi rèn luyện nếu cảm thấy không đủ sẽ đi tìm Tần Chước Phong, hoặc là tìm Hoắc Thanh cùng Thôi Hạo, thỉnh hai người bọn họ hợp lực cùng y luận bàn.

Công Nghi Thiên Hành tiến bộ với tốc độ kinh người, những người khác không rõ, nhưng ba người Tần Chước Phong thường xuyên gặp y, nhìn y tiến bộ đến mức khủng bố, cũng cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Trong nháy mắt, bảy tám ngày trôi qua.

Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá vẫn như cũ đến chỗ của Tần Chước Phong, đặc biệt là Công Nghi Thiên Hành vẫn thường cùng Tần Chước Phong áp chế cảnh giới nhất định mà luận bàn.

Tần Chước Phong cũng không tiếc rẻ tinh lực cùng thời gian của mình, lúc nào cũng tươi cười bồi Công Nghi Thiên Hành.

Hắn đối sư đệ này, nói thật rất vừa lòng.

Cố Tá thấy thế, cũng cảm thấy vị Tần sư huynh này thật là lòng dạ rộng lớn. Nếu tương lai hắn kế nhiệm vị trí tông chủ, Kình Vân Tông nhất định sẽ không sụp đổ –– nói không chừng còn có thể tiến thêm một bước.

Đại nhân vật giống như tông chủ, phải biết bao dung thiên hạ, đó mới là tông chủ tốt. Tần Chước Phong sư huynh đúng là có tư chất này!

Cố Tá cho rằng những ngày như vậy còn phải tiếp tục thêm thời gian nữa, đột nhiên hôm nay, trước cửa động Tần Chước Phong lại có thêm một ít người.

Những người này, Cố Tá.... Một người cũng không quen.

Nhưng hắn có thể nhìn ra mỗi người đều mang theo hơi thở cường thịnh, tựa hồ là một ít đệ tử Thoát Phàm cảnh thực lực mạnh mẽ cũng ở Kình Vân Sơn này?

Có nam có nữ, nam vẻ mặt tức giận, nữ giữa mày có sát khí, tựa hồ tâm trạng không tốt.

Đây là... Chịu phải đả kích gì sao?

Tần Chước Phong nhìn những người này, biểu tình cũng có chút thay đổi.

Không đợi hắn hỏi những người này đã xảy ra chuyện gì, phương xa đột nhiên có người chạy tới, bên tai hắn cấp tốc nói mấy câu. Ngữ điệu rất cổ quái, tốc độ nói cực nhanh, mọi người ở đây cũng không nghe rõ được.

Tần Chước Phong nghe xong, giận tím mặt.

Hắn vung tay một cái đánh về bàn đá, chỉ một thoáng, bàn đá chấn động, tức khắc biến thành một đống thạch phấn.

"Hay cho một cái Trùng Vân Tông! Thật sự là vô sỉ!"

Cố Tá trong lòng nhảy dựng.

Ai nha, tính tình Tần Chước Phong rất tốt đó, lúc này lại nổi trận lôi đình a.

Trùng Vân Tông quỷ quái kia rốt cuộc lại nháo cái gì rồi a!

Công Nghi Thiên Hành một bên mở miệng: "Tần sư huynh, nếu có việc gì khó xử, không bằng cứ nói ra, ta thực lực tuy vô dụng, nhưng cũng có thể góp chút chủ ý."