Ta Cặn Bã Với Thượng Thần

Chương 17: Phiên ngoại của huyền linh [1]



"Huyền Linh, nếu cho con chọn, con muốn làm Thiên Đế hay là làm thần tiên tư pháp?"

Lúc phụ đế ta dự định truyền vị cho ca ca ta, mẫu thần đã hỏi ta như vậy, ta là tiểu nhi tử nàng thương yêu nhất, nếu ta nói muốn làm Thiên Đế, nàng sẽ lập tức giành lại bảo tọa Thiên Đế đã định truyền cho ca ca ta để cho ta.

Nhưng ta không thích giống như phụ đế, ngồi trên bảo tọa nguy nga, tiếp nhận chúng tiên cúng bái.

Ai biết bọn họ có bao nhiêu tính toán chứ?

Ta muốn làm thần tiên tư pháp, ôm thiên điều pháp điển, để những Tiên gia tâm tư quỷ quyệt đó nhìn thấy ta liền run lẩy bẩy!

Huynh trưởng của ta là một con rồng màu vàng, ta cảm thấy hắn loá mắt trương dương, cũng không muốn phản ứng với hắn. Nhưng hắn rất thích trêu chọc ta, từ nhỏ đến lớn, vô cùng phiền phức.

Hắn vẫn cho rằng bởi vì dáng dấp của ta cực giống mẫu thần, mới được sủng ái.

Đám tiên tử trên Thiên Giới theo đuổi ta, đạp phá cửa nhà đến cầu hôn ta, mà hắn không người hỏi thăm, còn phải mình tự mình đau khổ theo đuổi biểu tỷ Phượng tộc, chung vì là vì tất cả mọi người thấy dáng dấp ta đẹp mắt mà thôi.

Từ nhỏ đến lớn, ta đều không muốn phản ứng với hắn, nhưng hắn vẫn không ngừng ở bên tai ta, ám chỉ, nhiều khi ta rất muốn trực tiếp đánh vỡ đầu hắn, để hắn ngậm miệng.

Vì né tránh hắn, có đôi khi rảnh đến nhàm chán, nơi nào có yêu ma quỷ quái làm loạn, chỗ đó liền có ta. Bất tri bất giác đánh ra tên tuổi "Thần Ma gặp ta, nhượng bộ lui binh", được danh chiến thần.

Thiên Đế ca lại lần nữa tức giận tới bốc khói.

Có Tiên gia huyên thuyên chỗ Thiên Đế ca, nói tuổi ta đã cao lại không đón dâu, chẳng lẽ có đam mê long dương.

Lời này vốn sẽ không truyền đến tai ta, nhưng Thiên Đế ca nghe thấy lý giải kỳ lạ này, căn bản không đi kiểm tra thật giả, hắn hưng phấn không thôi, sau đó ra vẻ sầu lo, nói chuyện đám tiên gia chế giễu ta sau lưng cho ta nghe, giả ý khuyên ta.

Nhưng lúc hắn nói chuyện lại cười trên nỗi đau của người khác, ý cười chỉ sợ thiên hạ không loạn trên mặt căn bản không che giấu được.

Sau khi phụ đế và mẫu thần vũ hóa, ta nhịn hắn rất vất vả.

Về chuyện cưới vợ, ta không rõ tại sao phải cưới vợ? Thiên Đế ca theo đuổi biểu tỷ Phượng tộc bốn ngàn năm, cưới về ba ngày đã hai lần bị nàng mắng đến máu chó đầy đầu, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn không phát ra âm thanh. Đến chỗ ta muốn uống rượu với ta, ta lại cho người gọi thiên hậu tới xách hắn về.

Thiên hậu đá hắn một cước, bảo hắn mau cút, xoay mặt lại nở nụ cười như hoa nói với ta: "Làm tốt lắm, hắn dám đến phiền ngươi, ngươi cứ gọi ta."

Nhưng nàng quá nóng lòng nối dây tơ hồng cho ta, cho nên ta cũng không muốn gặp nàng.

Trong mắt ta, trên trời dưới đất không có một tiên tử nào bình thường, không phải nhàm chán viết thơ chua lòm, giả vờ phong hoa tuyết nguyệt; chính là đi đứng có bệnh, hơi một tí là ngã lên người người ta, giống như phàm nhân giả bị đụng ngã.

Nhưng dám sử dụng trên người thần tiên tư pháp, lá gan cũng thật lớn, nhất định phải trừng phạt nhỏ, phòng ngừa sau này phạm sai lầm lớn.

Có lẽ là trừng phạt quá nhẹ, lại có càng nhiều tiên tử ba ngày hai lượt đụng vào ta.

Ta tìm Thiên Đế ca thương lượng sửa chữa pháp tắc, đề cao cường độ trừng phạt, nhưng Thiên Đế ca cho ta xem một tin tức khác, nói có yêu thú, tên là Kiệt Ngạo, làm nhiều việc ác, sức chiến đấu và lực phá hoại xếp hạng nhất trong bảng yêu thú thượng cổ, biến mất không ít năm, gần nhất có dấu hiệu hoạt động lại.

"Đi bắt hắn đi, lão đệ, cho ngươi một tháng, nếu thành thì ta thật sự phục ngươi!" Thiên Đế ca xắn tay áo lên nói.

Ta xách theo kiếm Ngọc Phách, "Ba ngày là đủ."

Hắn hung hăng ném cái chén trên bàn, cái chén vỡ tan.

Ta dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn, quay người đi ra ngoài. Đó là đồ uống trà thiên hậu yêu thích nhất, hắn chết chắc rồi!

Rất nhanh ta đã tìm đến chỗ ẩn thân của Kiệt Ngạo, không thể không nói, thực lực đúng là khá được, đã rất lâu ra không gặp được yêu thú biết đánh như vậy, không nỡ lập tức đánh chết hắn ta.

Từ Đông Hoang đánh tới Tây Hải, từ Tây Hải đánh tới phàm trần, trọn vẹn một ngày một đêm đều không phân ra thắng bại, vừa lúc thời gian trên thế gian trôi qua chậm, ta cũng muốn chậm rãi luận bàn với cao thủ khó gặp này, ba ngày phân thắng bại là được, tránh Thiên Đế ca bị kích thích.

Ta và Kiệt Ngạo đấu pháp trên không trung một nơi tên là Kính Hồ, không muốn Kiệt Ngạo động thủ quấy lật hồ nước, hủy trường đê. Đúng là phải xem trọng hắn ta rồi, yêu thú như vậy, lưu lại đúng là tai hoạ vô tận. Ta phân thần đi bình ổn nước sông mãnh liệt, lại bị Kiệt Ngạo tập kích từ phía sau.

Không ngờ lúc này lại có một bàn tay nắm lấy ta từ phía sau, ta nhìn lên, là một Nhân Ngư, một thân ảnh màu xanh nước biển vọt qua bên cạnh ta, lưu lại một câu, "Ta đến trị thủy, ngươi chuyên tâm giết chết hắn đi!"

Kiệt Ngạo thấy không địch lại, tìm cơ hội bỏ chạy.

Ta lưu lại bên hồ ngưng thần điều tức, một lát sau người cá kia trị thủy trở về, nhíu mày, nhưng vẫn không nhịn được, "Hiện nay, Tiên gia ở Thiên Giới các ngươi không được như vậy sao? Đánh yêu quái cũng có thể bị thương thành như vậy!"



Ta không nên ham chiến, suýt nữa đã thương tới phàm nhân vô tội, đành phải cám ơn nàng xuất thủ tương trợ.

Nàng lộ ra vẻ không đành lòng, trầm ngâm một lát, lại cho ta lưu lại dưỡng thương, nói là đã sớm nghe nói Thiên Đế bất nhân, lại để một quan văn như ta đi ra đánh yêu quái, còn giúp ta thăm hỏi Thiên Đế ca một trận, đồng thời còn vỗ ngực biểu thị, không nhìn nổi nhất là loại người lấy quyền đè người như vậy, nàng muốn giúp ta đánh yêu quái, để ta trở về có thể bàn giao!

Ta không rõ nàng từ chỗ nào nhìn ra ta là quan văn, nhưng lúc đánh nhau bị thiệt thòi, lại nói cho người khác biết ta thật ra là chiến thần, chuyện này cũng rất khó tin.

Nàng nói nàng ở đối diện hồ, ta nghĩ phong cảnh bên hồ không tệ, cũng rất thanh tịnh, thích hợp để chữa thương, liền trở về cùng nàng.

Ta sai rồi, bên hồ thanh tịnh, nhưng nhà nàng rất ồn ào, mặc dù chỉ có một mình nàng, nhưng nàng không phải ở trong phòng bếp lốp bốp, thì ôm sách khanh khách cười to.

Ta thuận miệng hỏi một câu sách gì lại khiến nàng bật cười như vậy?

Nàng hưng phấn, nói rất nhiều về tình yêu trong thoại bản của thế gian cho ta nghe, công tử này tiểu thư kia, tình đến tình đi, vì theo đuổi tình yêu, nghĩ ra ngàn vạn chuyện.

Ta không cảm thấy hứng thú với những thứ kia, nhưng ta cảm thấy dáng vẻ mặt mày hớn hở vừa nói vừa cười của nàng nhìn rất đẹp, có thể khiến người ta vui vẻ theo.

Ta mới biết được thì ra những năm kia, đám tiên tử không cẩn thận đau chân đụng lên người ta không phải đi đứng không tốt, ánh mắt không tốt, mà muốn ta chú ý đến họ.

Nàng muốn thử cường độ đụng vào ta, chuyện này ta rất có kinh nghiệm, dù sao tiên tử đụng vào ta có thể quấn một vòng quanh Thiên Cung.

Thế là nàng giả vờ đi qua trước mặt ta, sau đó không cẩn thận trẹo chân, đụng lên người ta, rất trôi chảy, cường độ vừa vặn!

Nàng được cổ vũ, hưng phấn đến chạy tới Đông Nhai ngồi chờ, nói là có phàm nhân nàng nhìn trúng đã lâu, còn chưa nghĩ được cách ra tay thế nào.

Nàng nhìn thấy phàm nhân Trương công tử nghe đồn tướng mạo rất tốt từ phía xa, liền đi đến đối diện, giả vờ đụng phải...

Rất không may, Trương công tử bị đâm ngã xuống đất, còn bị mất cái răng cửa, mà nàng lúng túng đứng tại chỗ, thất kinh.

Không đúng, cường độ rất vừa vặn mà.

Không đúng, ta là thần tiên, cường độ vừa vặn mà ta nói không đụng ngã một phàm nhân mới là lạ!

Kế hoạch vốn dĩ là sau khi đụng xong hai người quen biết, sau đó Trương công tử hộ tống nàng đau chân về nhà, một tới hai đi, chiêu số không ngừng, tình cảm nóng lên, nước chảy thành sông.

Mặc dù bắt đầu không thuận lợi, nhưng bọn họ vẫn quen biết.

Bởi vì sau khi nàng đụng ngã người ta, còn đưa người ta đến y quán, lại đưa về nhà, còn tri kỷ mua cho hắn ta một gói kẹo.

Không biết tại sao ta cũng rất muốn ăn gói kẹo kia, uyển chuyển biểu thị thảo dược nàng cho ta uống rất đắng, thành công đạt được một gói kẹo.

Nàng cầm thoại bản, vươn tay về phía ta, ngón cái chậm rãi vuốt ve lòng bàn tay ta, hỏi ta cảm giác như thế nào.

Tay của nàng ấm áp mềm mại, hơi ngứa một chút nhưng vẫn rất dễ chịu.

Nàng rất hài lòng, cười rất vui vẻ, lúc nàng cười, đôi mắt còn lập lánh động lòng người hơn tinh hà trên Cửu Trọng Thiên, nàng lại rất thích cười.

Lúc trước ở Thiên Giới, ta cảm thấy không có chuyện gì đáng giá để thoải mái cười một tiếng, nhưng bây giờ, nhìn nàng cười ta cũng muốn cười, liền lấy lý do nàng hồ nháo, cùng nàng cười ha ha.

Ta và nàng diễn luyện rất nhiều biện pháp chọc người, có chuyện rất buồn cười, có cảnh tượng khiến người ta thật sự mặt đỏ tim run.

Không ngờ trò chơi này chơi vui như vậy, khó trách Thiên Đế ca nhiều lần bị cự tuyệt, vẫn mặt dày mày dạn chạy đến chỗ biểu tỷ Phượng tộc. Ta say mê pháp thuật, trầm mê thiên pháp những năm kia, đã bỏ qua cái gì? Vì sao không ai nói với ta?

Chờ đến khi vết thương của ta tốt hơn một chút, nàng rất trượng nghĩa biểu thị sẽ cùng ta đi bắt yêu thú, trở về giao nộp. Nàng còn dạy ta rất nhiều kỹ xảo đánh nhau, chia sẻ ba mươi sáu diệu kế khiến Thiên Đế không làm khó dễ ta.

Ta không nghe rõ một điều nào, lại cảm thấy giọng nói của nàng như tiếng trời, nụ cười như mặt trời mới mọc, xán lạn mà không bỏng mắt, trong mắt còn có tinh hà đầy trời.

Chúng ta cùng đi mai phục chỗ Kiệt Ngạo ẩn hiện, chuẩn bị đánh lén. Nàng xung phong, ta yểm hộ.

Sau khi chính diện giao phong một lần, nàng càng thêm khinh thường hành vi Thiên Đế phái quan văn như ta đi ra bắt yêu, làm rất nhiều đồ ăn, cho ta ăn rất nhiều món ngon, an ủi ta đừng quá khó chịu, đừng sợ không giao nộp được, nàng chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp giúp ta cạo chết Kiệt Ngạo, đồng thời còn mắng Thiên Đế thiếu đại đức!

Thiên Đế ca, không phải ta không giúp ngươi nói chuyện, đúng là đức hạnh của ngươi đáng bị mắng, huống hồ, ta cảm thấy bị nàng mắng không tính là mắng.

Về phần tại sao nàng lại kiên định cho rằng ta là quan văn, bởi vì nàng cảm thấy ta quá đẹp!

Lúc đầu ta không phủ nhận, hiện tại lại khó mở miệng, nhưng nếu nàng biết ta là chiến thần, chỉ sợ sẽ không chiếu cố ta như thế, ta cũng có chút do dự.



Nhìn thấy nhiệt tình của nàng, ta không thể không dẫn nàng đi tìm Kiệt Ngạo đùa bỡn mấy lần.

Ta rất muốn tiếp tục chơi trò này, cho nên ta cũng không quá gấp, về phần Kiệt Ngạo, hắn ta bị thương nặng hơn ta, cũng không chiếm được lợi lộc gì, nhưng ta nhìn hắn ta sắp bị trêu chọc đến phát điên rồi.

Nhịn một chút đi, ta không lay chuyển nàng được.

Chúng ta lại cùng nhau nghĩ kế hoạch bắt giữ Kiệt Ngạo, nàng rất vui vẻ, cảm giác không có sai lầm nào.

Ta cũng rất vui vẻ, bởi vì nàng vui vẻ.

Ta thừa dịp nàng ngủ, đưa kiếm Băng Phách vào nguyên thần của nàng, bố trí pháp. Nàng luôn cho rằng mình rất lợi hại, ngộ nhỡ ngày nào đó gặp một kích trí mạng, kiếm Băng Phách sẽ tự thành kết giới, bảo vệ nàng, chỉ cần kiếm Băng Phách có động tĩnh, ta sẽ lập tức biết được.

Nhưng nàng đột nhiên nói, chờ giúp ta diệt Kiệt Ngạo, ta nên trở về thôi. Bởi vì nàng và Trương công tử kia dần trở nên quen thuộc, chẳng mấy chốc sẽ tiến thêm một bước, ta ở chỗ này không tiện lắm.

Chẳng biết tại sao, ta đột nhiên nhìn Trương công tử kia rất không vừa mắt. Vì sao nàng lại thích hắn, hắn có chỗ nào tốt?

Nàng thấy ta không vui vẻ, lại mềm lòng. Nói mặc dù dáng dấp của ta đẹp mắt, nhưng rõ ràng địa vị của ta trên Thiên Giới không cao, muốn tìm một tiên lữ tốt chỉ sợ cũng không dễ dàng, cho nên nàng cho phép ta lưu lại tiếp tục quan sát, đến khi nàng thành công đắc thủ mới thôi, nhưng ta phải có nhãn lực một chút, đừng xuất hiện lúc không thể xuất hiện.

Lần này chúng ta liên thủ đánh Kiệt Ngạo rất thảm, mặc dù lúc còn một hơi cuối cùng hắn ta đã chạy, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến hưng phấn khó hiểu của nàng.

Chúng ta cùng nhau làm một bàn đồ ăn trong phòng bếp, cùng làm đồ ăn với nàng cũng rất vui vẻ, nàng nói nàng tên là Úc Luật, Úc Luật có ý là sương mù bốc lên đó, cho nên nàng rất thích sinh hoạt có khói lửa trên thế gian.

Chúng ta ngồi ở trong sân, ăn đồ ăn, uống rượu hoa đào. Lúc hơi say rượu, nàng đứng dậy lấy rượu, không cẩn thận ngã, vừa vặn ngã vào ngực ta, thuận thế ngồi lên đùi ta, ta không thể làm gì khác là ôm lưng nàng, ngồi thì ngồi đi, ta cũng không ngại.

Không nghĩ tới ánh mắt nàng trở nên mê ly, cười như không cười nhìn ta, còn đưa thay sờ hầu kết trước cổ ta.

"Đây là cái gì?" Nàng trầm thấp hỏi, không chờ ta trả lời, lại ngửa mặt lè lưỡi liếm.

Cơ thể ta nóng lên, tim đập như trống chầu, làm đổ chén rượu, rượu vãi đầy mặt đất.

Nàng cách ta quá gần, chẳng biết tại sao ta đột nhiên rất muốn hôn nàng.

Nàng đột nhiên cười ha ha, "Thế nào, đây là đại chiêu cuối cùng, nhất định có thể nhất cử thành công!"

"Cái gì mà đại chiêu cuối cùng?" Ta có chút không rõ.

"Trương công tử hẹn ta đêm mai cùng nhau uống rượu ngắm trăng, ngươi nói có phải là cơ hội tốt nhất không? Đến lúc đó ta trêu chọc một cái, khẳng định sẽ thành!" Nàng cười đến đắc ý.

Ta lại đột nhiên tức giận, đẩy nàng từ trên người ta ra, đứng dậy gầm thét, "Không được, không thế như vậy! Không được! Không ai thích như vậy đâu!"

"Không có khả năng, trên sách đều nói đây là kỹ năng tất trúng!"

"Tóm lại chính là không được, nếu ngươi dám làm như vậy, ta sẽ đi chặt tên phàm nhân kia!"

"Ngươi hung dữ như vậy làm gì?!"

Chúng ta cãi nhau rất lớn, nàng tức phát khóc, mắng ta, còn muốn đuổi ta đi.

Ta trở lại Thiên Giới, muốn tìm người hỏi xem nên làm thế nào, mới phát hiện ta căn bản không biết tìm ai nói chuyện này được, không có cách, chỉ có thể đi tìm Thiên Đế ca.

Ta hỏi là ta có bằng hữu, gặp chuyện như vậy, nên làm cái gì.

Hắn không hề nghĩ ngợi còn hỏi ta có bằng hữu lúc nào...

Ta rất muốn xoay người rời đi, nhưng lại gấp gáp muốn biết rốt cuộc nên làm thế nào, một khắc cũng không chờ được.

Cuối cùng hắn nói: "Trái tim của ngươi đúc bằng sắt Cửu Thiên Huyền đã lâu, một lát cũng không lĩnh hội được nhiều như vậy đâu. Aizz, ta rất đau đầu dạy ngươi, tự ngươi phát huy đi, có thể dẫn nàng dâu trở về là tốt nhất, không dẫn được cũng đừng uể oải, lúc đầu ngươi cũng không thích hợp có nàng dâu."

Ta tỉnh táo lại, nói cho hắn biết, nếu ta không dẫn nàng dâu trở về được, thương tâm khổ sở, mỗi ngày sẽ đi tìm thiên hậu biểu tỷ tố khổ.

Hắn lập tức nói với ta, đối xử với nữ nhân phải có kiên nhẫn, không thể làm như thần tiên tư pháp, trong mắt không chứa được hạt cát. Không có chiêu khác, cứ phải dỗ dành, dỗ dành không có nguyên tắc, muốn cái gì cho cái đó, phải hiểu tình thú, phải học được cách ôm hôn.

Nói cũng giống như không nói, ta không nên tới đây mà!