Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi!

Chương 107: Thiếu





Khi ý thức sắp tan rã, Lạc Anh cảm thấy đột nhiên ngón tay chạm vào một mũi nhọn.

Xúc cảm cứng rắn mà sắc bén, đúng là cái trâm nàng vừa mới gỡ xuống.

Ngay lập tức, ý muốn được sống khổng lồ đã mang lại một chút tỉnh táo cho nàng trong nháy mắt. Lạc Anh khó khăn vươn tay ra lấy.

Rốt cuộc cũng cầm được vào tay, nàng chẳng kịp nghĩ gì nhiều, cấp tốc đâm đầu nhọn vào người đứng trước mặt một cách hung hăng. Đồng thời, cổ họng cũng phát ra tiếng hừ hừ điên cuồng mà tuyệt vọng.

Bị vật nhọn đâm vào thân thể, người trước mặt không nhịn được mà hét lên đau đớn.

Trong nháy mắt bị đâm, Phương Cẩn không thể tin nổi mà trợn to mắt. Bởi vì ngạc nhiên, lực tay cũng giảm bớt một chút.

Đạt được cơ hội thở dốc, Lạc Anh như là tìm được đường quay về dương gian, nàng hoảng hốt làm loạn, dùng hết sức lực toàn thân để tấn công người trước mặt.

Một phát, hai phát, ba phát…..

Máu tươi đỏ sậm dần chảy ra trên lưng Phương Cẩn, đau đớn liên tục đã dần bức lui sự điên cuồng trong mắt cậu ta.

Hình như là bỗng nhiên bừng tỉnh vậy, cậu ta nhìn Lạc Anh kề cận tử vong ở trước mắt, lảo đảo lùi ra sau hai bước, rút hai tay đang run rẩy về, vẻ mặt tái nhợt, lắc đầu, lẩm bẩm:

“Không, ta không có…..”

Cổ được buông lỏng đột ngột, không khí tranh nhau thâm nhập, lại càng kích thích khí quản mãnh liệt hơn. Lạc Anh gập người nôn khan như đứt mạng, nước mắt, nước mũi đều chảy ra mà lại chẳng phun ra cái gì.

Thấy thế, Phương Cẩn sợ hãi. Cậu ta giơ tay ra, muốn thử trấn an Lạc Anh, mà lại thấy ánh lạnh chợt lóe, cô gái ở trước mặt với ánh mắt hung tợn, cầm mũi nhọn chĩa vào cậu ta, giọng nói khàn khàn mà độc ác:

“Lại tiến lên một bước, tôi sẽ làm thịt cậu!”

Từng cơn chóng mặt làm cho ánh mắt của nàng hơi tan rã, hai chân run rẩy, sắp không chống đỡ nổi thân thể mệt mỏi. Lạc Anh hung hăng cắn đầu lưỡi, lấy đau đớn để đổi lấy sự tỉnh táo trong đầu.

Một tay nàng cầm vũ khí sắc nhọn, một tay khác mạnh mẽ lau lệ nơi khóe mắt.

Nhưng càng lau, nước mắt lại càng chảy nhiều hơn.

Khóc cái gì mà khóc! Quá kém cỏi!

Lạc Anh hung hăng chửi mắng bản thân trong lòng: Ninh Nghiên muốn giết ngươi, Ninh Mặc muốn giết ngươi, giờ đây đến cả tiểu Phòng tử cũng muốn giết ngươi. Nước mắt đáng giá sao? Nước mắt có thể cứu mạng sao?

Nàng không phải danh môn khuê tú trong thoại bản, cũng chẳng phải nữ yêu tinh, yêu quái, người đầy bản lĩnh. Nếu nàng đánh mất cái mạng nhỏ này của mình thì sẽ chết thẳng cẳng thật sự.

Hốc mắt Lạc Anh đỏ hoe, chống đỡ thân thể mệt mỏi, tiến lên một bước thăm dò, uy hiếp:

“Cút ra ngoài!”

Phương Cẩn đứng im không động đậy, chỉ đỏ mắt nhìn nàng, hình như còn có ánh nước lấp lánh.

Nàng lại tiến thêm một bước, cái trâm dính máu áp lên lồng ngực cậu ta.

Mặc dù Phương Cẩn gầy gò nhưng lại giống như lúa trổ bông ngày hè, lớn lên rất nhanh. Lạc Anh phải ngẩng đầu mới có thể nhìn được vào mắt cậu ta.

“Tôi sẽ giết cậu thật đấy.”

Trong mắt Lạc Anh đã không còn chút tình cảm nào, sự sợ hãi, hoảng loạn đã nắm giữ thật sâu nội tâm nàng, ép nàng không thể không tàn khốc mới có thể giữ lấy một đường sống cho mình.

Phương Cẩn cúi đầu, nhìn cái trâm xuyên qua quần áo, áp trên ngực cậu ta. Lúc ngẩng đầu lên, bỗng cười thảm:

“Chị gái, chị không cần em thật rồi sao?”

Ánh mắt tủi thân mà bàng hoàng, trùng hợp với đứa bé trong trí nhớ, cánh tay Lạc Anh hơi mềm xuống một chút, nhưng Phương Cẩn còn chưa kịp nảy sinh một tia hy vọng, đã cảm thấy lồng ngực nhói lên.

Cái trâm kia đã đâm đến da thịt cậu ta.

Cậu ta thảng thốt, nhìn Lạc Anh, hệt như một đứa bé bị thương vậy.

Lạc Anh nâng cằm lên, mặc kệ cho nước mắt rơi bừa trên mặt:

“Tôi không còn là chị cậu nữa.”

Giọng nói của nàng rất thấp, lại mang theo sự quyết tuyệt nồng đậm:

“Từ khoảnh khắc cậu muốn giết tôi, tình nghĩa giữa tôi với cậu đã bị một đao chém đứt!”

Phương Cẩn hoảng loạn: “Em không có…..”

Cậu ta muốn tiến lên, lại bị Lạc Anh hung hăng đè lại.

Trong mắt nàng, trừ sự sợ hãi dày đặc ra, đã không còn thấy được gì khác:

“Hoàng thượng, đừng ép tôi!”

Xưng hô này hệt như một cái búa tạ giáng từ trên trời xuống, nện thật mạnh vào đầu Phương Cẩn.

Bước chân cậu ta lảo đảo, sắc mặt càng tái nhợt hơn. Hai mắt bàng hoàng, luống cuống, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó, lại không biết nên nói từ đâu.

Cuối cùng, cậu ta gục đầu xuống, hệt như tù binh chiến bại, xoay người rời khỏi như đã

chapter content