Sưởi Ấm Trái Tim Anh

Chương 53: Phúc hắc không dễ chọc…



Edit: Tịch Ngữ

Bầu xanh nhạt dần dần chuyển sang màu cam ấm áp, thái dương như ẩn như hiện nhẹ nhàng vuốt ve rặng mây, lả lướt từ từ xuất hiện, luồng ánh sángchói lọi tươi vui bắn ra. Từng luồng ánh vàng rực rỡ, ấm áp chiếu vàocăn phòng, tia nắng đổ lên giường, Lâm Tâm Nguyệt miễn cưỡng trở mìnhtrong nắng sớm vuốt ve và tiếng thúc giục của đồng hồ báo thức, tay vươn ra lục lọi đem thanh âm ồn ào kia tắt đi, đứng lên, dụi hai mắt, haitay vươn lên xoay thắt lưng. Xuống giường đi vào phòng vệ sinh đánhrăng, rửa mặt thay quần áo, trang điểm đơn giản, Lâm Tâm Nguyệt nhìn côgái tóc uốn, mặc sáo trang tao nhã hào phóng trong gương hài lòng nở nụcười ngọt ngào. Liếc nhìn đồng hồ, lập tức vội vàng cầm áo khoác trêngiường, xoay người ra khỏi phòng đi xuống lầu.

Xuống dưới lầu,Lâm Tâm Nguyệt buông áo khoát và túi xách xuống, thong thả ngồi xuốngbàn ăn nhìn ông nội Lâm đang đọc báo và quản gia Lâm nhẹ nhàng cười chào hỏi một tiếng: “Chào buổi sáng ông nội, chú Lâm!”

“Chào buổi sáng.” Ông nội Lâm cười hì hì nói.

“Chào buổi sáng, cô chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong.”

“Cám ơn, chú Lâm.”

Vừa mới ngồi xuống ăn điểm tâm, Lâm Tâm Nguyệt nghe thấy tiếng còi xe ởngoài, ăn sáng một cách nhanh chóng, vội vội vàng vàng cầm áo khoát vàtúi xách, vội vàng nói: “Ông nội, chú Lâm, con đi trước, mọi người ăn từ từ nha.”

“Cô chủ nhỏ, đi từ từ thôi.” Quản gia Lâm vui vẻ nhìn Lâm Tâm Nguyệt có chút ‘hoạt bát’ nói.

"Cẩn thận một chút" Ông nội Lâm cười vui vẻ.

“Biết rồi ạ.”

Lâm Tâm Nguyệt vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Cổ Trạch Sâm mặc tây trangmàu đen, vẻ mặt cực kì đẹp trai mang theo chút nuông chìu nhìn cô, hạnhphúc đi đến gần cô.

“Chào buổi sáng, mau lên xe.” Cổ Trạch Sâm mở cửa xe, dịu dàng nói, chờ Lâm Tâm Nguyệt ngồi vào xe, sau đó mới tự mình lên xe.

“Ăn sáng chưa?”

“Rồi, còn anh?”

“Ừm.”





Nhìn hình ảnh ấm áp của hai người khiến ông nội Lâm và quản gia Lâm vui vẻbật cười, hai người nhìn nhau, đều thấy được niềm vui từ đáy mắt của đối phương.

Xem ra, Tiểu Nguyệt / cô chủ đã tìm được hạnh phúc thực sự của chính mình rồi!

Tình huống này hầu như ngày nào cũng lặp đi lặp lại ở nhà họ Lâm. Người nhà họ Lâm cũng sớm quen với cảnh tượng náo nhiệt vào sáng sớm như vậyrồi, thói quen Lâm Tâm Nguyệt vội vội vàng vàng, thói quen Lâm TâmNguyệt và Cổ Trạch Sâm ấm áp, hạnh phúc rồi.

Dưới sự vỗ về của ánh nắng sớm, thành phố vốn yên tĩnh chậm rãi khôi phục náo nhiệt và phồn hoa của nó.

Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng chốc đã cách khoảng thời gian Lâm TâmNguyệt và Cổ Trạch Sâm đính hôn một đoạn. Hai chị em Lương Tiểu Nhu vàLương Tiểu Cương cũng coi như mây tan thấy ánh trăng sáng, cầm tay người mình yêu thương, cuộc sống gia đình cũng trôi qua thật dễ chịu. À, Mon và Lâm Đinh Đinh từ tình địch chuyển sang thành chị em tốt, thường đemLương Tiểu Cương ghẻ lạnh một bên, hiện tại, Lương Tiểu Cương đề phòngcô Mon như kẻ cướp, sợ bạn gái mình vất vả theo đuổi bị người ta lừa gạt chạy mất. Bây giờ, Lương Tiểu Nhu và Cao Ngạn Bác hai người chồng hátvợ hò. Cộng thêm, hai người cha e sợ thiên hạ không loạn suốt ngày châmdầu thổi lửa, mỗi ngày trôi qua đều rất đặc sắc. Còn bên người Lâm TâmNguyệt thỉnh thoảng lòi ra một người hầu nhỏ - Tracy. Người vui vẻ hạnhphúc nhất không ai khác chính là bác sĩ Cổ của chúng ta.

Lại nói, trước khi anh vợ về Mĩ chơi đã chơi xỏ Cổ Trạch Sâm một chầu, mặc dùkhông cam lòng nhưng vì muốn ôm vợ đẹp về nhà, Cổ Trạch Sâm càng cố gắng hơn, sử dụng mọi thủ đoạn, thậm chí còn chạy tới nước Mĩ xa xôi ép LâmNhã Nguyệt và Nam Cung Phong trở về buộc bọn họ đồng ý cho anh và TâmNguyệt kết hôn. Tất cả các bùa phép linh tinh gì đó Cổ Trạch Sâm đều lôi ra sử dụng. Về phần Lâm Tâm Nguyệt – cô vợ chưa cưới vô lương tâm củabác sĩ Cổ cộng với già trẻ lớn bé của nhà họ Lâm ở bên cạnh nhìn CổTrạch Sâm hăng hái chiến đấu với bọn Lâm Nhã Nguyệt, chỉ thiếu xách thêm cái bàn lớn, hạt dưa để vừa xem vừa ăn, vỗ tay khen hay.

Khôngbiết Cổ Trạch Sâm cùng đám người cuồng em gái Lâm Nhã Nguyệt và Nam Cung Phong đã đạt tới hiệp nghị quái quỷ gì, chuyện kết hôn của Lâm TâmNguyệt cúi cùng được quyết định. Vì vậy các thành viên của Lâm gia đangchờ xem kịch hay liền nghẹn ngào, Lâm Tâm Nguyệt sớm nhận ra tình hìnhchuyển biến liền chuồn mất, thầm cho mặc niệm bọn họ, nguyện Chúa phù hộ cho các ngươi, Amen! Nên nhớ một người phúc hắc là tai họa, hai ngườiphúc hắc là hai tai nạn, ba người phúc hắc có thể sánh bằng bom nguyêntử, ba người phúc hắc cấu kết nhau làm chuyện xấu chính là vô số taihọa, các vị chết còn hơn là ta chết, các vị cứ yên tâm mà ra đi.

Vì vậy, mọi người ở nhà họ Lâm chỉ có thể bi ai vì bị khổ ép thôi. Rõ ràng là nước sôi lửa bỏng, hiếm khi các anh trai và chồng yêu của cô đồnglòng như vậy, Lâm Tâm Nguyệt quyết đinh mắt nhắm mắt mở, đáng thườngngười nhà họ Lâm bị bán đứng không lấy tiền.

Sau đó, bọn Lâm Nhã Nguyệt thoải mái đồng ý, Cổ Trạch Sâm yên tâm, vui vẻ kéo vợ yêu đi chuẩn bị hôn lễ.

Khi Cổ Trạch Sâm tan tầm, lòng đầy hy vọng đi về nhà mới của anh và Lâm Tâm Nguyệt, dự định cùng Lâm Tâm Nguyệt ăn bữa cơm lãng mạn dưới ánh nến,hưởng thụ thế giới hai người, nghĩ đến cuộc sống ấm áp ngọt ngào giữamình và vợ yêu. Đáng tiếc đời không như là mơ, vừa mở cửa mộng liền tanvỡ, không có bữa cơm lãng mạn dưới ánh nến, không có thế giới hai người, không có không khí ấm áp ngọt ngào, chỉ có đám khỉ của bộ pháp chứng và tổ trọng án cười hi hi ha ha, có đánh bài, có uống rượu, có hát hò, cảcăn nhà ầm ĩ như cái chợ. Thân thể Cổ Trạch Sâm hóa đá, nụ cười hạnhphúc trên môi mãnh liệt co rút.

Hai vị boss lớn là Cao Ngạn Bácvà Lương Tiểu Nhu ngồi dựa vào nhau trên sô pha, tay cầm rượu đỏ vui vẻhướng Cổ Trạch Sâm gật đầu tỏ vẻ chào hỏi, nếu bọn họ không có cười xấuxa như vậy, giọng điệu cợt nhã như vậy, Cổ Trạch Sâm có thể hoàn toànkhông nghĩ rằng bọn họ không có cố ý đến đây phá hư kế hoạch của anh.

Vất vả lắm mới tranh thủ được quyền lợi vậy mà bị đám người này phá hỏngbét. Cuối cùng không nhịn được rống trong lòng ‘Các người đúng là đồkhốn kiếp, đem thế giới hai người của bọn tôi trả đây, tôi trăm đắngnghìn cay nghĩ đủ mọi cách, kí vô số hiệp ước bất bình đẳng mới có thểlấy được cơ hội này, cái đám người luôn sợ thiên hạ không loạn, hết lầnnày đến lần nọ khiến hi vọng của tôi tan nát, còn kéo nhau đến nhà tôimở tiện ăn mừng, coi như là chuyện đương nhiên, các người không biết tựgiác à?’ Cổ Trạch Sâm nhớ lại ngày hôm đó khi anh trang trí căn nhàxong, tình huống hết sức giống hiện tại, lửa giận trong lòng phừn phựtlụi lên.

……………

Nhà mới của Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm.

Sau khi Lâm Nhã Nguyệt đồng ý cho bọn họ kết hôn, Cổ Trạch Sâm liền thầnthần bí bí nói muốn dẫn Lâm Tâm Nguyệt đi xem nhà mới của bọn họ.

“Vì sao đột nhiên muốn dẫn em đến đó, không phải thợ nói chưa có sửa chữaxong sao? Cần thêm một khoản thời gian nữa mới được.” Lâm Tâm Nguyệt ômcánh tay Cổ Trạch Sâm, đứng trước cửa nhà bọn họ, nghi ngờ hỏi anh.

“Chờ một chút sẽ biết thôi mà!” Cổ Trạch Sâm rút chìa khóa ra mở cửa, xoayngười nhìn Lâm Tâm Nguyệt, khẽ cười nói: “Mau mở cửa ra đi.”

“Lần nào cũng thần bí như vậy, bắt em phải tự đi nhìn, lần này lại muốn choem xem chuyện kinh hỉ gì nữa hửm?” Lâm Tâm Nguyệt oán giận nói, nhưngtrên mặt vẫn không nhịn được lộ ra nụ cười hạnh phúc.

“Mở ra liền biết.”

Lâm Tâm Nguyệt nói không mong chờ là giả, lần nào cũng vậy, anh luôn mangđến cho cô vô số kinh hỉ, khiến cho cô cảm động muốn khóc, cho nên côthật có chút nôn nóng muốn mở cửa ra, để xem bên trong có kinh hỉ gì.

Lâm Tâm Nguyệt mở cửa, chỉ thấy một mảnh tối đen, Cổ Trạch Sâm lặng lẽ mởđèn. Dưới ánh sáng của đèn mọi vật bày trí bằng thủy tinh trong nhàchiếu lấp lánh, dưới ghế sô pha có lót thảm, đồ trang trí đều có đủ,cách đó không xa là bàn ăn cùng ánh nến, đĩa sạch sẽ và dao nĩa, nếu đem ngọn nến đốt lên, đem hai phần bít tết đưa lên, tạo thành một bữa ăndưới ánh nến hoàn hảo. Trong nhà không có mùi nước sơn mới sửa sang nhàxong, ngược lại có mùi huân hương nhàn nhạt, hơi thở ưu nhã ấm áp trànngập trong căn nhà.

Lâm Tâm Nguyệt không thể tin há hốc miệng, hai mắt hơi mờ mịt, cảm thấy trong lòng ngực ngập tràn hơi thở hạnh phúc.

“Thế nào? Không nhận ra hả? Đây chính là ngôi nhà của chúng ta do em thiếtkế đó. Em thấy như thế nào? Có vừa lòng không?” Nhìn bộ dạng sợ ngâyngười của Lâm Tâm Nguyệt, Cổ Trạch Sâm đi tới ôm cô từ đằng sau, dịudàng cười nói.

“Nhưng không phải anh nói chưa có chỉnh sửa xong…Làm sao lại?” Lâm Tâm Nguyệt có chút không tin được, lắc đầu nhìn CổTrạch Sâm.

“Đây không phải là công lao của anh, may mắn anh thợkia là người tốt, biết anh chuẩn bị kết hôn, vì vậy đã cố gắng làm suốtngày đêm với anh, giúp anh sửa sang lại nó.”

“Đồ ngốc.” Nhìn vẻmặt tiều tụy của Cổ Trạch Sâm, đương nhiên Lâm Tâm Nguyệt biết chuyệnkhông đơn giản như vậy, chồng chưa cưới của cô nhất định không bỏ ra ítcông sức: “Cho nên anh liền đem mình biến thành gấu trúc, aiz đáng tiếc, con gấu mèo này không bán được bao nhiêu tiền, không quý giá gì hết,nhưng… em lại thích con gấu mèo ngu ngốc này.” Lâm Tâm Nguyệt ngẩng đầu, mắt phượng chuyển động cực nhanh, môi nở nụ cười hạnh phúc.

Cổ Trạch Sâm đem Lâm Tâm Nguyệt ôm vào trong lòng, trong tim cảm thấy ấm áp, anh chỉ nguyện ý làm những chuyện này vì em thôi.

“Anh dẫn em đi xem những nơi khác.” Cổ Trạch Sâm nói với Lâm Tâm Nguyệt.

“Được.”

Cổ Trạch Sâm nắm tay dắt cô đi tham quan những nơi khác trong nhà mới củahọ, phòng ngủ, phòng sách, phòng bếp, hoa héo tàn ngoài ban công đã được thay mới, còn có xích đu, bàn ghế bằng cây mây, hai người vừa thảoluận, vừa đánh giá, đùa giỡn, tràn đầy ấm áp.

Lâm Tâm Nguyệt ngồi trên ghế sô pha, dựa vào lòng Cổ Trạch Sâm, hạnh phúc nhìn chung quanh căn nhà của bọn họ.

Cổ Trạch Sâm nhìn người mình yêu đang cười hạnh phúc, anh tin anh có thểcùng cô tiếp tục hạnh phúc đến khi răng long đầu bạc, một tay vỗ về máitóc suôn mượt của cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi môi anh đào của cô,nụ hôn tinh tế nhẹ nhàng. Chứa đựng vô số tình yêu say đắm, Lâm TâmNguyệt cảm nhận không khí ấm áp. Chậm rãi nhắm lại ánh mắt lấp lánh.

Cổ Trạch Sâm vốn muốn hôn nhẹ một cái mà thôi, nhưng vị ngọt trên môi khiến anh chậm rãi nhấm nháp nó.

Bình thường Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm cũng có hôn nhau, bởi vậy côkhông có phản kháng, tự động vòng tay ra sau gáy Cổ Trạch Sâm, tiếp nhận nụ hôn nồng cháy và triền miên của anh. Nhưng cô đã quên, Cổ Trạch Sâmcũng là người đàn ông bình thường, hơn nữa còn là người đàn ông yêu cô.

Dường nhu Cổ Trạch Sâm cảm thấy hôn môi cô chưa đủ, đưa tay vịn ót Lâm TâmNguyệt, gia tăng độ mạnh yếu trên môi, một tay chầm chậm chạy trên người cô, nhen nhóm lửa nóng.

Cổ Trạch Sâm dần dần ép sát, Lâm TâmNguyệt bị đè xuống sô pha, hơi thở Cổ Trạch Sâm càng nóng rực, càng mấttrật tự. Môi của anh đã rời khỏi môi anh đào ướt át của Lâm Tâm Nguyệt,từ từ chuyển về phía cái cổ trắng nõn như ngọc của cô, đến cằm, vànhtai, từ gáy hôn đến xương quai xanh. Cặp mắt đen kịt càng thâm thúy, ánh sáng nóng rực lan tràn trong mắt.

Khi Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy không thích hợp, đã hết cách chống cự, chỉ có thể trầm luân với Cổ Trạch Sâm.

Căn nhà ấm áp, ngọn đèn hơi tối, không khí ái muội, triền miên giao hòa.

Đáng tiếc có vài người không biết tình thú, chuông cửa vang lên âm thanh‘king koong’, kèm theo tiếng gõ cửa, cửa còn chưa mở đã nghe tiếng kêula ở bên ngoài cùng tiếng thảo luận khiến hai người bên trong nhà thanhtỉnh lại.

Cổ Trạch Sâm thầm nguyền rủa một tiếng, lập tức giúpLâm Tâm Nguyệt sửa lại quần áo xốc xếch, đầu tóc, bình phục lại nhiệthuyết dâng trào trong đáy lòng, hiện tại anh hận không thể đem đám người kia đưa lên bàn giải phẫu của mình.

Mặc dù Lâm Tâm Nguyệt đãtỉnh táo, nhưng gương mặt vẫn đỏ ửng, môi cũng còn sưng vù. Cô có thểtưởng tượng đến cảnh bọn người kia đi vào, sẽ trêu chọc cô ra sao nha!!!

“Em vào toilet một chút.” Lâm Tâm Nguyệt nói xong liền chạy vào toilet.

Cổ Trạch Sâm chỉ có thể cố đè nén tức giận đi ra mở cửa, vừa mở cửa, ThẩmHùng liền xung phong đem lí do và mục tiêu trình bày đi ra: “Chào bác sĩ Cổ, chúng tôi nghe sếp Cao mà madam nói nhà của anh đã sửa xong, hômnay dẫn Tâm Nguyệt đến tham quan, cho nên chúng tôi mua bia và đồ ăn đến đây để chúc mừng.” Nói xong còn cầm bia trên tay phe phẩy.

“Ừ,thật sự cảm ơn ý tốt của các người.” Cổ Trạch Sâm nghiến răng nghiến lợi nói, nụ cười trên mặt càng xán lạn. Cao Ngạn Bác, Lương Tiểu Nhu cả đám hè với nhau làm chuyện xấu.

Thẩm Hùng nhìn nụ cười hết sức dịudàng của Cổ Trạch Sâm, trong ngực phát lạnh. Hận không thể lập tức rờiđi, ảo giác, nhất định là ảo giác.

………………………………

Tuy rằngsau này Cổ Trạch Sâm cũng có trả thù bọn họ chút ít, nhưng mà oán khítrong lòng vẫn không tiêu tán, về sau tạo thành bóng ma tâm lí.

Bọn Thẩm Hùng cun cút gom thành một đoàn, âm thầm rơi lệ trong lòng. Bác sĩ Cổ, chúng tôi là vô tội, chúng tôi không có cố ý đến phá hoại khônggian hai người của anh đâu, chúng tôi chỉ là lính quèn, nhưng mà quânlệnh như núi, huhu sao khố chúng tôi lại khổ thế này!!

Bởi vì một lần phá hư chuyện tốt của người ta, Cao Ngạn Bác và Lương Tiểu Nhu bịđen không biết bao nhiêu lần. Lâm Tâm Nguyệt lại rất thích ngồi cùngchồng yêu xem kịch vui, khi cần thiết cô không ngại bỏ đá xuống giếng.

Cho nên, đừng bao giờ đắc tội với phúc hắc, đặc biệt là hai phúc hắc đãthành tinh. Vì vậy tổ pháp chứng và tổ trọng án các vị đừng có mà xemthường nhá.