Sủng Tới Nghiện: Vợ Yêu Có Độc (Cố Tiểu Mạch)

Chương 307



Lúc này cô nhìn Mộ Bắc Ngật với ánh mắt giận dữ, cô liên tục đạp vào người Mộ Bắc Ngật, lần này Mộ Bắc Ngật cũng không né những cái đạp của cô, đương nhiên, cũng không rên đau.

Ánh mắt vui vẻ nhìn chằm chằm Cố Tiểu Mạch, cuối cùng Cố Tiểu Mạch tức giận quá, cô lạnh lùng nói: “Mộ Bắc Ngật, anh buông ra!”

“Bức ảnh đó… không phải như cô nghĩ.”

Bức ảnh nào?

Lúc Cố Tiểu Mạch bị nhốt trong phòng dưới hầm, cô nhìn thấy hai bức ảnh, nếu Mộ Bắc Ngật nhắc đến bức ảnh Mộ Bắc Ngật và Cố Lan Tâm thì thật sự không cần, bây giờ cô không hề quan tâm.

Nếu là Nám Nám… Cố Tiểu Mạch ngây người, cô cho Mộ Bắc Ngật cơ hội giải thích, đôi môi mềm mại của anh lại gần tai cô, hơi thở nóng ran chốc chốc lại phả vào tai cô, “Là kế hoạch của ông nội, không phải điều tôi muốn, bây giờ đừng giận nữa, được…”

Đừng nói đến giọng nói quyến rũ của anh ở bên tai cô khiến cô cảm thấy ngứa ngáy, cô càng không muốn nhắc đến chuyện đã xảy ra ở phòng dưới hầm.

Lúc Mộ Bắc Ngật còn chưa nói xong, Cố Tiểu Mạch đã lên tiếng ngắt lời, giọng nói không có tâm trạng gì cả, “Chuyện này không liên quan đến tôi, không phải sao?”

Một câu nói đã chọc tức Mộ Bắc Ngật, mặt anh tối sầm, gân xanh nổi lên, anh nhìn Cố Tiểu Mạch với ánh mắt lạnh lùng, “Cô nói… cái gì?”

“Mộ Bắc Ngật, lúc tôi nói phải giữ khoảng cách với anh, đầu óc tôi rất tỉnh táo, không hề đùa giỡn, tại sao, tại sao anh cứ không tin chứ?”

Đừng thấy Cố Tiểu Mạch có gì nói đó, thẳng thắn đáng yêu, đó là vì chưa chạm đến giới hạn của cô nên cô mới thế, nhưng một khi đã chạm đến giới hạn của cô, cả người cô sẽ mọc gai nhọn, không ai dám động vào.

Mộ Bắc Ngật tức giận nhưng anh chỉ nhìn Cố Tiểu Mạch với ánh mắt kinh ngạc.

Rõ ràng lúc này hai người đáng rất gần nhau nhưng lại giống như cách cả một dải ngân hà, sắc mặt Mộ Bắc Ngật càng ngày càng khó coi.

“Bây giờ Tổng giám đốc Mộ có thể buông tôi ra được chưa?”

Đối mặt với sự lạnh lùng của Cố Tiểu Mạch, Mộ Bắc Ngật chỉ có thể lấy “trợ lý đời sống” ra để uy hiếp cô, “Bây giờ vẫn chưa hủy hợp đồng, Cố Tiểu Mạch, cô vẫn là trợ lý đời sống của tôi!”

“Tôi biết, sắp đến hôn lễ của Tổng giám đốc Mộ và cô Cố rồi, thời gian này, Tổng giám đốc Mộ nên dành hết tâm tư và thời gian của mình vào việc chuẩn bị hôn lễ, chứ không phải ở đây để cãi qua cãi lại với tôi, không phải sao? Hay là tôi gọi cô Cố đến đây cho Tổng giám đốc Mộ nhé?”

Cố Tiểu Mạch bình tĩnh từ từ lên tiếng với giọng điệu khách sáo và lạnh lùng.

Trêu vợ sướng nhất thời, dỗ vợ như thể ra chiến trường… Lúc này Mộ Bắc Ngật đã hiểu được điều đó, ánh mắt anh hiện lên sự phẫn nộ, anh vẫn đè lên người Cố Tiểu Mạch, chửi thầm một tiếng.

Sau đó anh chiếm đoạt đôi môi của cô, không cho cô nói những lời lạnh lùng vô tình nữa.

Cố Tiểu Mạch nhìn anh với đôi mắt ảm đạm, bị cưỡng hôn nhưng cô không động đậy, cô nằm yên ở đó như một khúc gỗ, không có bất cứ phản ứng gì.

Đây có lẽ là cách hành hạ Mộ Bắc Ngật tốt nhất, cô cãi nhau với anh, cô gây rắc rối với anh cũng không sao, nhưng cái bộ dạng lạnh lùng này là một sự giày vò hành hạ đáng sợ.

Thật không ngờ Cố Tiểu Mạch vẫn còn tâm tư để quan sát biểu cảm của Mộ Bắc Ngật, đầu tiên là giận dữ, sau đó là hi vọng cô cho anh một chút phản ứng, cuối cùng là bộ mặt u ám, đầy nguy hiểm.

Quả nhiên… Cố Tiểu Mạch bất ngờ a một tiếng, khuôn mặt méo mó, Mộ Bắc Ngật cắn môi cô, miệng cô vốn đã bị cô cắn rách, vừa bôi thuốc mấy ngày, cũng đã đỡ hơn, vậy mà bây giờ lại bị Mộ Bắc Ngật cắn mút.

Cô không thoát khỏi vòng tay của anh, Mộ Bắc Ngật nhớ cô quá, không ngừng hôn cô.

Cho đến khi tầng dưới có tiếng chuông cửa vang lên mới phá vỡ sự nồng nhiệt của hai người.

Cố Tiểu Mạch nghe thấy trước, ánh mắt lạnh lùng, cô muốn đẩy Mộ Bắc Ngật ra nhưng Mộ Bắc Ngật đã nhanh hơn cô một bước, anh buông cô ra, đè nén cảm xúc, buồn bực đứng lên.

Quần áo của Cố Tiểu Mạch bị Mộ Bắc Ngật đè nên có chút nhăn nhúm, đầu tóc rối bời, phòng ngủ rất ấm nên mặt Cố Tiểu Mạch đỏ ửng, rõ ràng nhất… chính là đôi môi sưng đỏ vì bị cưỡng hôn, vừa nhìn đã biết là vừa được cưng chiều, đôi môi ẩm ướt mềm mại.

Mộ Bắc Ngật nhìn cô, anh nuốt nước bọt, đang định đi đến trước mặt Cố Tiểu Mạch giúp cô chỉnh lại quần áo thì Cố Tiểu Mạch đã lên tiếng: “Không cần qua đây, tôi tự làm được.”

Người ở dưới tầng đã không đợi được nữa, không ngừng ấn chuông cửa, giống như nếu anh không mở cửa thì người bên ngoài cũng sẽ không dừng lại.

Mộ Bắc Ngật khôi phục lại ánh mắt bình thường, anh sải bước đi ra bên ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Cố Tiểu Mạch, cô vội vàng chỉnh lại quần áo, miệng tê tê, Cố Tiểu Mạch có chút tức giận, cô phẫn nộ cắn môi mình, cô lại càng cảm thấy đau hơn!