Sủng Thê Như Mệnh

Chương 120



Rất nhanh liền thấy ba thiếu nữ khoác áo choàng chầm chậm đi vào dưới sự hướng dẫn của nha hoàn, các nàng vừa đi vừa nhỏ giọng nói chuyện, trên mặt mang theo vẻ tươi cười, thoạt nhìn ở chung với nhau rất tốt.

Lúc này đã là mùa đông, mấy ngày trước mới rơi một trận tuyết, hôm nay tuy rằng không có tuyết rơi, nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, gió bắc thổi đến, thổi hai má mềm mại của thiếu nữ hồng lên, càng lộ rõ vẻ kiều diễm.

Nha hoàn vén rèm lên, ba người nối đuôi nhau vào.

Bên trong đốt địa long, trong lư hương tử kim đang đốt hương do một danh gia chế tác, khắp phòng mùi hương ấm áp phả vào mặt, càng hiện ra các thiếu nữ đang ngồi hoặc đứng trong phòng giống như mùi hương thơm ấm áp, vô cùng tuyệt đẹp.

Khi nhìn thấy người ngồi bên trong, ba người bước vào trong lòng tuy rằng kinh ngạc, nhưng trên mặt lại mang vẻ tươi cười lễ phép.

“A Hân, chúc mừng muội.” Tỷ muội Mạc Phỉ cười nói.

Vệ Châu cũng cười chúc mừng Mạnh Hân một tiếng, sau đó lại nói với A Uyển: “Muội chỉ biết biểu tỷ Thọ An sẽ ở đây, tỷ và biểu tỷ Phúc An luôn luôn chơi rất thân, ngày tốt của biểu tỷ Phúc An tỷ nhất định sẽ đến, quả nhiên đến đây đã có thể nhìn thấy tỷ.” Ánh mắt của nàng hơi đổi, nhìn đến Vệ Cẩn ngồi ngay ngắn bên cạnh A Uyển, trong lòng có chút kinh ngạc, trên mặt vẫn là nụ cười giòn tan nói: “Còn có Cẩn tỷ tỷ ở đây, nghe nói Cẩn tỷ tỷ hôm nay là người tán văn của biểu tỷ Phúc An.”

Giọng nói của tiểu cô nương, liên tiếp không ngừng, cho người ta một loại cảm giác xinh đẹp hoạt bát, đáng tiếc khi nghe tới ý tứ trong lời nói của nàng, tỷ muội Mạc gia trong lòng có chút không thoải mái .

Lúc trước Đại Trưởng Công chúa Khánh An chính là nói vui với Trưởng Công chúa Khang Bình, các nàng đều là các biểu tỷ muội quan hệ thân thiết, chi bằng để cô nương Mạc gia làm người tán văn cho Mạnh Hân. Đáng tiếc Mạnh Hân là người ân oán rõ ràng, bởi vì quan hệ của Tam Hoàng tử phi là Mạc Như, Tam Hoàng tử lại thường xuyên tranh đấu gay gắt với Thái tử, đủ loại nguyên nhân khiến làm cũng không sao mà thích cô nương Mạc gia.

Trưởng Công chúa Khang Bình xưa nay yêu thương cô con gái nhỏ này, thấy con gái không thích, chỉ đành khéo léo từ chối, sau đó lại dưới yêu cầu của Mạnh Hân liền chọn Vệ Cẩn.

Tuy rằng những điều này đều là việc nhỏ, người tán văn xưa nay đều là từ bạn tốt hoặc các tỷ muội của người được tổ chức lễ cài trâm đến đảm nhiệm, hơn nữa phần lớn là do trưởng bối chỉ định, mọi người cũng sẽ không để ở trong lòng, Đại Trưởng Công chúa Khánh An lúc ấy cũng chỉ là cười, liền cho qua. Nhưng Trưởng Công chúa Khang Bình từ chối khiến cho tỷ muội Mạc gia cảm thấy bị bẽ mặt, trong lòng có chút không thoải mái, cảm thấy Mạnh Hân có hơi làm bộ làm tịch, tưởng rằng các nàng thích làm người tán văn của nàng ta sao? Vẫn là sau khi nghe nói là đã chọn ra Đại cô nương Vệ Cẩn của phủ Thụy vương mới nuốt xuống cục tức kia.

Các nàng đều biết Vệ Cẩn là người mềm yếu vô dụng nhưng có cha và huynh lợi hại cho nên mới có thể ở cái vòng luẩn quẩn xã giao trong kinh thành này được người ta xem trọng liếc mắt một cái, nhưng bản thân cũng chỉ là kẻ bất tài không nâng đỡ nổi, loại tính tình mềm yếu nhút nhát chỉ có bắt nạt, quả thực là làm mất mặt vương phủ. Nhưng e ngại Thụy vương và Vệ Huyên, không ai dám tìm nàng gây phiền toái, lại vì nàng thật sự tẻ nhạt, không muốn để ý đến nàng liền trực tiếp thờ ơ gạt nàng sang một bên, xưa nay là luôn là người không tồn tại giữa vương công quý tộc.

Cho nên Vệ Cẩn trở thành người tán văn của Mạnh Hân, mọi người trong lòng cảm thấy bị Mạnh Hân tát vào mặt, nhưng chỉ có thể làm như không có xảy ra, cái gai trong tim vẫn không thoát khỏi. Nhưng cứ loại thời điểm này, Vệ Châu sẽ được nhắc đến, hai tỷ muội Mạc gia dù tiết chế tốt thế nào cũng không nhịn được muốn mắng mẹ nó, cảm thấy nha đầu Vệ Châu kia giảo hoạt giả tạo.

Vệ Cẩn không biết kiện cáo trong đó, nghe được lời Vệ Châu, ngại ngùng nở nụ cười nhìn nàng, cũng không tiếp lời.

Vệ Châu giống như không cảm thấy được sự không thoải mái trong lòng tỷ muội Mạc gia, chạy tới ôm A Uyển nói chuyện cùng nàng, Mạnh Hân kêu nha hoàn dâng trà quả chiêu đãi khách, sau đó lại giới thiệu Liễu Thanh Đồng với các nàng.

Nhìn thấy Liễu Thanh Đồng, tỷ muội Mạc gia và Vệ Châu cũng tò mò, âm thầm đánh giá một phen, đều bĩu môi ở trong lòng. Tuy rằng dáng vẻ đáng yêu nhưng đứng ở cùng một chỗ với Mạnh Phong tuấn mỹ phi phàm, cảm nhận cũng bị áp chế đi, không có đặc sắc chút nào. Nhưng ai bảo người ta may mắn, khí lực lớn chút, lúc ấy liền bị nàng tóm được người ta rồi mới định hôn chứ?

Mạnh Phong chính là lang quân như ý trong mắt các cô nương ở kinh thành, rể hiền trong mắt các phu nhân, nếu không có một Tam Công chúa quấy rối, chắc hẳn đoàn người đã sớm giành giật sứt đầu mẻ trán rồi. Hiện nay lang quân như ý này bị con gái của Thị lang tên tuổi chưa từng có ai biết đến túm đi, quả thực làm cho này các cô nương thèm thuồng Mạnh Phong tức giận đến mức ghi thù với nàng ấy.

Mạc Lục cô nương và Vệ Châu trong lòng cũng hâm mộ ghen tị, Mạnh Phong thật sự là ngày thường rất tốt, nhân phẩm tài nghệ cũng đẳng cấp, tất cả cô nương gặp qua hắn đích trong lòng đều có chút mong chờ khó hiểu, nhưng cuối cùng phát hiện lại bị một cô nương gia thế tài năng tướng mạo đều không bằng mình tóm đi mất, làm sao có thể cam tâm?

Chỉ tiếc đã thành sự thật, trong lòng lại chua xót, cũng không dễ biểu hiện ra ngoài làm cho người ta chế giễu, còn phải mang vẻ tươi cười tiến lên chúc mừng nàng.

Sau khi các cô nương ngồi ở cùng nhau liền giống như không có việc gì trò chuyện các thứ đồ y phục trang sức thịnh hành năm nay trong kinh thành.

Lúc này, Vệ Châu lại nói: “Mấy hôm trước muội đến nhà cữu cữu, khi qua một tiệm bán ngọc lưu ly, lại nhìn thấy bên trong có một chiếc đèn ngọc lưu ly Bát Bảo màu sắc rực rỡ, cao ba thước rất đẹp, sau khi thêm chút dầu sáp, dĩ nhiên là màu sắc đẹp đẽ phong phú, lúc ấy rất nhiều người đều kinh ngạc, dồn dập muốn mua về nhà thưởng thức, nhưng đáng tiếc chủ nói không bán, bảo vật chỉ dùng để giữ tiệm, đợi hôm tới sau khi các sư phụ làm xong đèn ngọc lưu ly đẹp hơn sẽ bắt đầu bán ra, nhưng giá kia quả thực quá cao. . . . . .”

Tất cả mọi người bị lời của Vệ Châu hấp dẫn ở, tưởng tượng không ra đèn ngọc lưu ly Bát Bảo cao ba thước sau khi thêm chút dầu sáp sẽ phát ra màu sắc đẹp đẽ phong phú là dáng vẻ gì, đều có chút hướng tới, vội hỏi rõ ràng là tiệm ngọc lưu ly nhà ai, ngày khác thời tiết đẹp, các nàng cũng phải đi nhìn một cái.

Vừa lúc Mạnh Hân cũng là người thích góp vui, Vệ Châu nhìn nàng cười lanh lợi nói: “Biểu tỷ Phúc An nếu thích cũng có thể, đại ca của muộn quen biết ông chủ của tiệm ngọc lưu ly kia, đã đặc biệt qua hỏi, nói là mùa xuân sang năm sẽ có sản phẩm mới đưa ra thị trường, đến lúc đó để huynh ấy nói trước với chưởng quầy nói một tiếng, đặt cho tỷ và biểu tỷ Thọ An mỗi người một chiếc đèn ngọc lưu ly.”

Mạnh Hân vui vẻ địa nói, “Vậy cám ơn Châu Nhi, cần bao nhiêu bạc, đến lúc đó muội nói với ta, ta để đại ca ta sai người mang qua.”

Vệ Châu nói: “Muội cũng không rõ, đến lúc đó muôi bảo đại ca đến hỏi.”

Tiếp theo, hai người lại nói tiếp chuyện đèn ngọc lưu ly, tán gẫu đắc còn man tự tại đích.

Tỷ muội Mạc gia không tránh khỏi đã bị Mạnh Hân lạnh nhạt ở một bên .

Tỷ muội Mạc gia trong lòng có chút xấu hổ, các nàng cũng biết nguyên nhân Mạnh Hân lạnh nhạt như thế. Đường tỷ mình hiện tại là Tam Hoàng tử phi, Tam Hoàng tử và Thái tử gần đây cạnh tranh cao thấp trong triều đình, sóng ngầm mãnh liệt, không khí nhà mẹ đẻ của Thái tử phi và Tam Hoàng tử phi liên đới đến cũng có chút kỳ quái, tuy rằng trên mặt nhìn thấy sự hòa thuận, trong thâm tâm đều có chút lạnh lùng thờ ơ.

Liễu Thanh Đồng mỉm cười ngồi ở bên cạnh, chậm rãi uống trà, ngẫu nhiên cùng A Uyển bắt chuyện, cũng không thân thiện lắm đối với tỷ muội Mạc gia. A Uyển cũng đã nhìn ra, nhưng loại thời điểm này đương nhiên là phải ủng hộ tỷ muội tốt, nàng cũng ra vẻ không biết, tùy ý phối hợp nói chuyện cùng Liễu Thanh Đồng.

Chỉ có Vệ Cẩn trong lòng ngơ ngác cho rằng tỷ muội Mạc gia là yêu thích im lặng giống nàng, thấy Mạc Phỉ có đôi khi ánh mắt sẽ đảo quanh trên người A Uyển, còn nở nụ cười với nàng ấy.

Mạc Phỉ miễn cưỡng cười đáp lại, âm thầm đánh giá A Uyển, trong lòng lại dâng lên chút khổ sở chua xót.

Tại sao cậu bé ngày xưa khi trưởng thành lại không nhận ra mình? Thậm chí đã quên hắn từng đồng ý chuyện gì. Hắn rõ ràng đồng ý về sau sẽ cưới nàng, nhưng qua vài năm lại thành hôn cùng cô nương khác. . . . . .

Nghĩ đến đây, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, vội gục đầu không dám nhìn lại A Uyển.

Càng nhìn nàng, càng khó chịu, trong lòng sẽ sinh ra một loại ý niệm trong đầu hận không thể đi tìm chết.

Nghe nói cơ thể của nàng không tốt, vốn Thái y cũng nói có thể sống không qua tuổi trưởng thành. Hiện nay nàng đã trưởng thành, thoạt nhìn vẫn có chút ốm yếu, có lẽ. . . . . .

Tán gẫu không lâu, Trưởng Công chúa Khang Bình liền phái ma ma qua đây, thông báo các nàng nên đến sảnh trước.

Vệ Cẩn có chút hồi hộp, A Uyển vỗ vỗ tay nàng làm như cổ vũ, Vệ Cẩn hít vào một hơi thật sâu, sau đó giống một chiến binh kéo Mạnh Hân đi.

Khi A Uyển đang thấy buồn cười, đột nhiên tay mình cũng bị ai đó kéo lấy, quay đầu liền nhìn thấy Vệ Châu, sau đó thấy tiểu cô nương cong môi nói: “Biểu tỷ và Cẩn tỷ tỷ tình cảm thật tốt, biểu tỷ có phải không thương muội nữa phải không ?”

A Uyển buồn cười chọc cái trán của nàng, nói: “Sao mà ta không thương muội? Ngày mai liền gửi muội thiếp mời, mời muội đến vương phủ chơi, thế nào?” Nàng cũng biết kế mẫu của huynh muội Vệ Châu là người lợi hại, cho nên rất nhiều lúc cũng mong muốn lấy thể diện cho Vệ Châu, làm cho Quận Vương kế phi kiêng dè, không dám làm gì quá đáng.

Nàng mất mác cúi đầu, reo lên: “Muội biết biểu tỷ vẫn là người biết chăm sóc người khác, Cẩn tỷ tỷ được biểu tỷ chăm sóc vô cùng tốt, lòng muội có chút khó chịu, biểu tỷ cũng không thể mặc kệ muội.”

A Uyển vỗ vỗ nàng, cảm thấy chỉ là tiểu cô nương mẫn cảm ghen tỷ, cũng không không hờn giận, vỗ vỗ tay nàng trấn an vài câu.

Sau khi lễ cập kê Mạnh Hân kết thúc, yến hội bắt đầu, Vệ Châu liền vây quanh Mạnh Hân, khiến A Uyển không khỏi kinh ngạc vài phần, từ trước lúc bắt đầu, nàng sách liền cảm thấy Vệ Châu có vẻ rất thích Mạnh Hân, luôn vây quanh nàng ấy, trước kia tuy rằng mọi người cùng chơi, nhưng Vệ Châu phần lớn là dính mình nhiều, rất ít sẽ vây quanh Mạnh Hân.

Mặc dù khó hiểu Vệ Châu có ý gì, nhưng A Uyển cũng không muốn nghĩ xấu tiểu cô nương mười tuổi đầu, ngược lại cùng Liễu Thanh Đồng nói chuyện.

A Uyển đối với Liễu Thanh Đồng cũng là rất tò mò, hai người ngồi ở một chỗ nói chuyện phiếm. A Uyển cảm thấy Liễu Thanh Đồng về sau chính là thê tử của Mạnh Phong, coi như là người một nhà, thái độ thân thiết rất nhiều; mà Liễu Thanh Đồng cũng biết A Uyển từ nhỏ cùng nhau lớn lên với mấy tỷ đệ Mạnh gia, càng có tình cảm huynh muội với Mạnh Phong, cũng có ý qua lại thân thiết cùng nàng.

Thế là hai người đều có lòng, rất nhanh liền rất quen nhau, đến khi quen thuộc có những lời liền có thể nói .

Liễu Thanh Đồng lặng lẽ nói với A Uyển: “. . . . . . Trước kia ta lớn lên ở phương Bắc, năm kia mới trở lại kinh thành, trước đây nhìn xem thi đấu bóng, ta là bị các tỷ muội lừa gạt qua đó, còn không biết là chuyện gì liền theo các nàng đi đến cửa cầu môn, lúc ấy người nhiều lắm, tất cả mọi người đều chen chúc ở cửa, sức lực ta tuy rằng lớn một chút, chính biết cô nương thân mình mảnh mai, không dám sử dụng lực, ai biết liền bị đuổi ra. . . . . .”

Nói tới đây, nàng có chút ngượng ngùng xoa vòng ngọc bích trên tay, thấp giọng nói: “Lúc ấy ta cảm giác có thứ gì đó lao đến, theo bản năng liền tóm lấy. Khụ, muội đừng hiểu lầm, trước kia khi ta ở nhà cũ, thường xuyên cùng các huynh trưởng chơi trò ném xa, còn múa sư tử, cho nên lúc ấy cũng tưởng các huynh trưởng lấy đồ vật quăng ra, theo thói quen liền tóm lấy . . . . . .”

Cho nên, đây có phải là sự thật vị soái ca Mạnh Phong này trước kia bị người ta ôm trúng?

A Uyển có chút muốn cười, nhưng thấy dáng vẻ ngượng ngùng của tiểu cô nương liền nuốt xuống dưới. Cẩn thận đánh giá này cô gái gương mặt trái táo này, tuy rằng không được coi là tiểu mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng gương mặt trái táo cười lên có tinh thần vô cùng phấn chấn, hơn nữa cá tính hào phóng sang sảng, vừa hay tính tình hợp với Mạnh Phong hào sảng hiệp nghĩa này, đoán chừng về sau thành thân, hai người có thể ở chung rất tốt.

Nghe nói nhà cũ của nàng ở phương Bắc, A Uyển trong lòng khẽ động, lại hỏi: “Nhà cũ của tỷ ở châu phủ nào phương Bắc?”

“Thật ra cũng không xa, ngay tại Vị Thành, nơi đó cách Bắc Nhân còn có một đoạn đường, nhưng sơn thủy đều rất đẹp, tuy rằng mùa đông hơi lạnh, bị người ta gọi là nơi lạnh khủng khiếp, nhưng ta cảm thấy đó là bọn họ không biết gì, đợi đến mùa xuân, khi vạn vật sống lại, muội sẽ phát hiện nơi đó đẹp biết bao. . . . . .”

A Uyển trên mặt mỉm cười, lắng nghe tiểu cô nương nói chuyện. Có thể là có người lắng nghe, tiểu cô nương càng hăng hái kể chuyện có liên quan đến Vị Thành nhà cũ của nàng, giống như một quyển tranh gỗ chậm rãi hiện ra ở trước mặt A Uyển.

Hai người một người mỉm cười lắng nghe, một người kể chuyện sinh động, một người im lặng chăm chú, một người thần thái bay lên, vô tình liền tự thành ra một cảnh.

Thiếu niên đứng cách đó không xa thấy cảnh như vậy, trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười thản nhiên, nhưng khi phát hiện thiếu nữ vốn im lặng lắng nghe nhìn qua bên này, sau đó khi nở nụ cười ranh mãnh về phía hắn, trên mặt hắn có chút nóng lên, không dám lại nhìn cô nương mặt trái táo kia, vội vàng chạy đi mất.

Nhìn thấy Mạnh Phong ngượng ngùng tránh đi, A Uyển liền vui mừng khôn xiết, thấy dáng vẻ kia của Mạnh Phong, hắn đối với vị hôn thê Liễu Thanh Đồng này cũng cực kỳ vừa lòng.

Sau khi kết thúc yến hội, khách đến xem lễ lần lượt cáo từ chủ nhà rời đi.

Vệ Châu kéo A Uyển và Mạnh Hân, lưu luyến không rời nói: “Biểu tỷ Thọ An, biểu tỷ Phúc An, về sau có thời gian muội lại đến tìm các tỷ nói chuyện.”

Mạnh Hân rất sảng khoái nói: “Được thôi.”

So với tỷ muội Mạc gia, Mạnh Hân cảm thấy Vệ Châu nhìn thuận mắt hơn, vì thế cho Vệ Châu thể diện, không đếm xỉa gì đến cô nương Mạc gia. Hành động này vô cùng trẻ con, nàng tuy rằng đã cập kê, nhưng vẫn là đứa bé thích làm nũng, tươi cười lại ngọt ngào động lòng người, khiến người ta không thể xem nàng là đại cô nương, bất giác sẽ khoan dung vài phần với nàng.

A Uyển cũng cười gật đầu, quét mắt nhìn kế phi Cảnh thị của Quận Vương Tĩnh Nam cách đó không xa đang nói lời từ biệt với Trưởng Công chúa Khang Bình, là nữ tử diễm lệ xinh đẹp, kiểu đó rất dễ dàng có thể khơi mào tính hứng thú của nam nhân, cũng chẳng trách Quận Vương Tĩnh Nam sủng ái bà ta đến mức có chút hoa mắt ù tai, ngay cả chịu tang cho thê tử giữ đạo một năm cũng không chờ kịp, liền nghênh đón bà ta vào cửa. Mà Cảnh thị tuy rằng nói lời từ biệt với Trưởng Công chúa Khang Bình, nhưng ánh mắt vẫn chú ý bên này, trong mắt lóe ra ý tứ khó hiểu.

Tâm tư của người phụ nữ này thật khó đoán.

Khi Vệ Châu theo kế mẫu Cảnh thị rời đi, Vệ Châu vẫn có chút lưu luyến không rời, cho đến khi lên xe ngựa, sắc mặt của nàng liền thay đổi.

Cảnh thị trên mặt mang vẻ tươi cười, thần sắc bình thản, chỉ có đôi mắt ẩn chứa nhiều thứ, giọng ấm áp nói với kế nữ: “Châu Nhi cùng hai vị Quận chúa cảm tình cũng thật tốt, nếu rảnh rỗi cũng có thể mời các nàng đến nhà chơi.”

Vệ Châu ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Hiếm khi mẫu phi hào phóng như thế, con gái cũng có ý này.”

“Vậy thì tốt, chỉ cần các nàng không chê trong nhà đơn sơ, đến lúc đó Châu Nhi chiêu đãi các nàng thật tốt, nhưng đừng chậm chạp quá.”

Móng tay Vệ Châu bấm vào lòng bàn tay, sao mà không nghe ra ý trong lời nói của bà ta, trong lòng càng hận.

Hai mẹ con đang nói những điều không thể thực hiện được, âm thầm đánh lời nói sắc bén, cuối cùng vẫn là Cảnh thị ma quỷ cao một trượng, đợi khi xe ngựa tới phủ Quận vương Tĩnh Nam, Cảnh thị vẫn như cũ cười khanh khách, Vệ Châu cau mày lòng tràn đầy không vui.

Mà không vui này của Vệ Châu, khi nhìn thấy phụ thân trực tiếp qua nghênh đón, cẩn thận đỡ kế mẫu xuống xe ngựa, gan tức muốn nổ tung.

“Cha, hôm nay cha không bận sao?”

Quận Vương Tính Nam đang ân cần đỡ thê tử, nghe thấy lời con gái nhất thời có chút mất hứng, cho rằng nàng đang chất vấn mình, thật sự là bất hiếu, chẳng trách thê tử sẽ nói nha đầu trưởng thành thì khó quản giáo, phải tìm mấy ma ma trong cung đến dạy nàng quy củ, sao có thể nói chuyện với phụ thân như thế?

“Vì cha vừa trở về, làm gì không bận? Nhưng nghe nói hai người đã về, qua đây nhìn thôi. Nhìn con đi, bộ dạng này là sao? Hay là ai bắt nạt con? Đều là cô nương lớn rồi thì phải đoan trang một chút. . . . . .”

Vệ Châu cúi đầu ngoan ngoãn nghe phụ thân không phân tốt xấu quở trách, khóe mắt nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của Cảnh thị hơi nhếch lên, nhất thời cái dây cung trong đầu kia cuối cùng đã đứt --

“Cha, mẹ, muội muội, mọi người đều đã về rồi!”

Huynh đệ Vệ Quân qua hành lễ, Vệ Hủ đưa tay đặt trên vai muội muội xoa xoa, để nàng an tâm một chút không nóng nảy.

Vệ Châu hít một hơi thật sâu, trong lòng có chút oan ức, lúc này lại nghe thấy Cảnh thị giả vờ nói chuyện với nàng, nỗi uất hận trong lòng không kìm được, nhờ bao che của huynh trưởng, oán độc trừng mắt nhìn bà ta.

Cảnh thị phát hiện tầm mắt oán hận của kế nữ, mỉm cười lạnh nhạt. Kế nữ này là đứa nhỏ lòng dạ hiểm độc, không chịu quản giáo, dù sao cũng không lôi kéo được nàng, còn muốn thường xuyên thêm phiền toái cho bà, vậy cứ chèn ép, trẻ con phải có chút giáo huấn mới có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Nghĩ đến đây, Cảnh thị theo bản năng đặt tay giữa bụng.