Sủng Thê Làm Vinh

Chương 99: Của hồi môn



Quả nhiên ngày hôm sau Khâm Thiên Giám tới Bình Dương Hầu phủ lấy bát tự của Kỷ Thanh Y, năm ngày sau liền có kết quả, nói Kỷ Thanh Y và Từ Lệnh Sâm, Mạnh Tĩnh Ngọc và Từ Lệnh Kiểm hợp bát tự đều là đại cát.

Hôn kỳ của Kỷ Thanh Y và Từ Lệnh Sâm định vào tháng hai năm sau, sớm hơn hôn kỳ của Từ Lệnh Kiểm và Mạnh Tĩnh Ngọc một tháng.

Kỷ Thanh Y nghe xong liền cười, đây chính là hoàng đế tự mình ban hôn, làm sao có thể không phải đại cát.

Trước mắt đã là giữa tháng mười, còn chưa đến bốn tháng nàng sẽ phải xuất giá, Thanh Thái nhất định rất khổ sở, tưởng tượng đến phải tách ra với Thanh Thái, vui sướng khi được gả cho Từ Lệnh Sâm tức khắc vơi bớt rất nhiều.

Buổi sáng vừa rời giường, nàng liền đi tìm Thanh Thái.

Chờ Thanh Thái mặc xong quần áo, nàng tự mình chải tóc cho Thanh Thái, còn lấy khăn rửa mặt cho hắn.

Tới lúc ăn cơm, Kỷ Thanh Y ngồi bên cạnh Thanh Thái, gắp đồ ăn cho hắn, hận không thể đút cơm cho hắn giống khi hắn còn nhỏ, đến nỗi Thanh Thái liên tục nhìn nàng.

“Tỷ tỷ.” Thanh Thái buông đũa, vẻ mặt nghiêm túc: “Nữ lớn không thể lưu, lưu tới lưu đi lưu thành sầu, chung quy tỷ phải gả người, quan trọng là gả cho người nào, người đó có đáng giá phó thác chung thân hay không. Thế tử ca ca ưu tú như vậy, tỷ gả qua chỉ lo hưởng phúc, sẽ không chịu khổ, đệ thực yên tâm. Còn về đệ, đệ đã trưởng thành, tỷ cũng nên yên tâm về đệ mới phải.”

Lúc hắn nói chuyện, vẻ mặt vô cùng trịnh trọng.

Lúc này Kỷ Thanh Y mới phát hiện, dáng điệu hài đồng ngây thơ của Thanh Thái rút đi không ít, thay thế chính là ổn trọng nho nhỏ của thiếu niên lang.

Người làm tỷ tỷ như nàng thật sự không đủ tiêu chuẩn, cứ luôn hộ Thanh Thái sau lưng, từ sau khi Thanh Thái tiếp xúc với Từ Lệnh Sâm, thật sự trưởng thành không ít.

Không đơn giản cao lên, rõ ràng nhất chính là tư tưởng thành thục.

Vốn tưởng rằng Thanh Thái sẽ phi thường luyến tiếc chính mình, thậm chí sẽ khóc nhè, không nghĩ tới hắn không khổ sở chút nào, điều này làm cho trong lòng Kỷ Thanh Y chua lòm.

Bắt đầu từ khi nào, Thanh Thái đã không còn ỷ lại chính mình giống như trước nữa.

Giống như chim nhỏ rốt cuộc không còn lưu luyến tổ chim, muốn chính mình bay lượn, thật là chuyện vừa cao hứng vừa chua xót.

Ăn cơm xong, thái phu nhân kêu Kỷ Thanh Y qua nói chuyện: “Đây là của hồi môn chuẩn bị cho con, con nhìn xem trước, trong lòng có định lượng.”

Kỷ Thanh Y thực giật mình, không nghĩ tới thái phu nhân thế nhưng sẽ chuẩn bị của hồi môn cho nàng.

Nàng gọi thái phu nhân một tiếng ngoại tổ mẫu, nhưng nói đến cùng nàng và Bình Dương Hầu phủ không có bất luận quan hệ huyết thống gì đáng nói, những năm gần đây nàng sống nhờ ở Bình Dương Hầu phủ, ăn mặc chi phí tất cả đều là Bình Dương Hầu phủ chi, trước mắt thái phu nhân thế nhưng còn chuẩn bị của hồi môn cho chính mình, trong lòng Kỷ Thanh Y cảm động, kêu một tiếng: “Ngoại tổ mẫu……”

Thái phu nhân nhìn, trong mắt lộ ra vừa lòng.

Kỷ Thanh Y gả chính là Ninh Vương thế tử, trước mắt Bình Dương Hầu phủ và Ninh Vương thế tử đã cột vào cùng nhau, tôn trọng Kỷ Thanh Y, đó là tôn trọng Ninh Vương thế tử.

Kỷ Thanh Y tiếp nhận danh sách, nhìn một lần từ đầu tới đuôi.

Năm ngàn lượng bạc, đồ cổ đồ trang sức giá trị một vạn lượng, năm điền trang, năm cửa hàng, hai mươi người hầu.

Thế nhưng ngang bằng với của hồi môn của Bảo Linh.

“Ngoại tổ mẫu!” Kỷ Thanh Y trả danh sách của hồi môn trở về: “Này quá nhiều, con không thể nhận.”

“Đừng nói như vậy.” Thái phu nhân không tán đồng: “Nếu con kêu ta một tiếng ngoại tổ mẫu thì chính là ngoại tôn nữ ruột của ta, khách khí với ta như vậy, chẳng lẽ con không xem ta như người thân sao? Này đó đều là nên có, con gả chính là Ninh Vương thế tử, ta còn ngại của hồi môn ít đấy. Đừng chối từ, lại chối từ ta sẽ tức giận.”

Kỷ Thanh Y biết thái phu nhân đã làm quyết định, chính mình chỉ có thể gật đầu, nàng liền không hề rối rắm, nhận lấy của hồi môn này.

Chỉ là trên mặt cảm động như thế nào cũng không che giấu được.

Chờ nàng đi rồi, Đỗ ma ma mới nói: “Thái phu nhân thương biểu tiểu thư như vậy, sau khi nàng xuất giá, tất nhiên sẽ hiệu lực vì Trần gia.”

Lúc đại tiểu thư xuất giá, tuy trên danh sách của hồi môn viết chính là nhiều như vậy, nhưng chẳng qua là bên ngoài mà thôi, của hồi môn thực tế là hai phần, một phần khác người khác không biết.

Thái phu nhân vân vê Phật châu, nhàn nhạt nói: “Ta chỉ ngóng trông nàng sống tốt, có thể sớm ngày sinh đích trưởng tử cho Ninh Vương thế tử, như vậy cũng không uổng công ta dùng số tiền lớn như vậy.”

Trong lòng Đỗ ma ma rùng mình, vội nói: “Ngài yên tâm đi, nếu biểu tiểu thư có thể thu phục Ninh Vương thế tử, tâm cơ thủ đoạn tất nhiên không đơn giản, nàng cũng nhất định biết vì chính mình tranh thủ cục diện có lợi nhất.”

Thái phu nhân hơi hơi nhắm mắt, không nói chuyện nữa.

Bên kia Lê Nguyệt Trừng biết được của hồi môn của Kỷ Thanh Y ngang bằng với Trần Bảo Linh, tức giận đến mức ngồi trên ghế run run.

Lúc trước nàng vào cửa, hai bàn tay trắng, vẫn là sau khi có thai, thái phu nhân mới sai Đỗ ma ma cho nàng năm trăm lượng ngân phiếu cộng thêm một điền trang.

Đồng dạng là biểu tiểu thư, đồng dạng là người nhà, dựa vào cái gì của hồi môn của Kỷ Thanh Y phong phú như vậy, lão chủ chứa này khinh người quá đáng!

Lê Nguyệt Trừng đập chung trà thật mạnh xuống đất.

“Nhị nãi nãi, thái phu nhân cũng quá mức!” Bạch Âu căm phẫn nói: “Kỷ biểu tiểu thư có gì tốt, dựa vào gì được nhiều của hồi môn như vậy? Khẩu khí này ngay cả hạ nhân như nô tỳ đều nhịn không nổi, ngài nhất định phải nói cho Nhị gia, để Nhị gia lấy lại công đạo cho ngài!”

Lê Nguyệt Trừng nghĩ đến Trần Văn Cẩm càng ngày càng lạnh nhạt với nàng, còn liên tiếp mấy ngày đều nghỉ trong phòng nha hoàn, không nhịn được cắn răng bạc.

Bởi vì Chu Vương thế tử nhiều lần bị nhục trước mặt Thái Tử, liên quan Trần Văn Cẩm cũng bị giận chó đánh mèo, hiện tại hắn không kiếm chuyện với nàng đã xem như tốt, làm sao có thể trông cậy vào Trần Văn Cẩm ra mặt cho nàng.

Lê Nguyệt Trừng càng nghĩ càng sốt ruột, mặt âm như sắp trời mưa.

Bạch Âu sai tiểu nha hoàn thu thập sạch sẽ mảnh vỡ trên mặt đất, nói: “Nhị nãi nãi, ngài xem hiện tại có phải nên phái người đi Chu Vương phủ mời Nhị gia trở về hay không?”

“Không cần!” Lê Nguyệt Trừng cắn chặt răng cấm nói: “Đi mở ngăn tủ, lấy khế đất kẹp trong quyển sách cuối cùng trong ngăn kéo thứ ba cho ta.”

Bạch Âu tiếp chìa khóa, nhanh chóng lấy khế đất ra, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang nói: “Nhị nãi nãi, đi, chúng ta cầm khế đất đi tìm thái phu nhân lý luận! Ngài gả vào Bình Dương Hầu phủ, bị ủy khuất lớn như vậy, tuyệt đối không thể nén giận, nếu không việc này truyền ra, loại tiểu nhân này không biết chê cười ngài như thế nào đâu.”

Lê Nguyệt Trừng nghe xong trái tim run rẩy, móng tay véo vào lòng bàn tay thật mạnh.

Trước mắt, người có thể một lòng suy nghĩ vì nàng cũng chỉ có một mình Bạch Âu.

“Ngươi nghe ta nói, ta kêu ngươi lấy khế đất không phải đi lý luận với thái phu nhân, việc này chúng ta chỉ có thể nhẫn.” Lê Nguyệt Trừng âm trắc trắc nói: “Chờ đến khi Nhị gia chưởng quản Bình Dương Hầu phủ, chúng ta mới xem như nở mày nở mặt.”

Vẻ mặt Bạch Âu tâm không cam tình không nguyện, cuối cùng cũng chỉ có thể cắn răng nói: “Nô tỳ đều nghe nhị nãi nãi.”

Hai người đi sân của thái phu nhân.

Thái phu nhân đã sớm liệu đến, đồng dạng là biểu tiểu thư gửi nuôi ở Bình Dương Hầu phủ, Kỷ Thanh Y được nhiều của hồi môn như vậy, nếu Lê Nguyệt Trừng biết, trong lòng tất nhiên bất bình.

“Tổ mẫu.” Lê Nguyệt Trừng trước hết vấn an, sau đó mang khế đất của điền trang ra, nghiêm mặt nói: “Thanh Y muội muội sắp phải xuất giá, con không có gì thứ tốt cho nàng, liền tặng điền trang này cho nàng làm lễ thêm trang.”

Đáy mắt Thái phu nhân đột nhiên hiện lên một tia tinh quang, trên mặt lại hòa ái nói: “Trong tay con không có tiền gì, sao lại nghĩ tới tặng thôn trang cho nàng?”

Trên mặt Lê Nguyệt Trừng lộ ra vài phần ngượng ngùng: “Thanh Y muội muội không giống người khác, gả chính là Ninh Vương thế tử, nếu của hồi môn ít, khó tránh khỏi bị người xem thường. Con không có đồ vật gì có thể lấy ra, liền đưa thôn trang này cho nàng. Dù sao chúng con cũng từng là tỷ muội, con cũng hy vọng nàng có thể gả vẻ vang.”

Thái phu nhân trầm ngâm một hồi, giống như đang suy xét nàng nói rốt cuộc là thiệt tình hay là giả ý: “Thật cũng không phải không thể, chỉ là con chỉ có một thôn trang này, cho nàng, con lại nên làm gì bây giờ?”

“Tổ mẫu cho con năm trăm lượng bạc con cũng chưa động, ngày thường còn có tiền tiêu hàng tháng, trong tay con không thiếu tiền.” Lê Nguyệt Trừng cười nói: “Hơn nữa, không phải còn có Nhị gia sao, chẳng lẽ hắn sẽ trơ mắt nhìn con không có tiền dùng? Thật sự không có tiền, con đành xin tổ mẫu, đến lúc đó, ngài đừng bủn xỉn là được.”

Nàng ý cười tràn đầy, vẻ mặt thành khẩn, thái phu nhân âm thầm gật gật đầu: “Con yên tâm, chỉ cần có tổ mẫu, tuyệt đối sẽ không để con không có bạc dùng.”

“Con cũng biết tổ mẫu thương con.”

Lê Nguyệt Trừng buông khế đất, cảm thấy mỹ mãn mà đi.

Đỗ ma ma nhìn theo nàng rời đi, vô cùng cảm khái: “Không nghĩ tới nhị nãi nãi biến hóa lớn như vậy, nô tỳ vốn cho rằng nàng sẽ đến khóc lóc kể lể.”

Thái phu nhân không chút để ý nói: “Nữ nhân chính là như vậy, lúc còn là cô nương thì lòng cao ngất, một khi thành thân cũng chỉ có thể nhận mệnh. Nàng lại không cam lòng, cũng không thể thay đổi sự thật Thanh Y sắp gả cao. Rốt cuộc nàng là người thông minh, biết tình thế mạnh hơn người, giao hảo với Kỷ Thanh Y chỗ tốt càng nhiều.”

Đỗ ma ma liền cười: “Biết xem xét thời thế, nhị nãi nãi đích xác thông minh.”

Kỷ Thanh Y biết được việc này, không tỏ ý kiến, Thải Tâm lại cười lạnh: “Hiện tại mới biết tới nịnh bợ tiểu thư, chậm rồi!”

“Nàng nơi nào là nịnh bợ ta.” Kỷ Thanh Y cười nói: “Nếu thật muốn nịnh bợ ta, khế đất kia nên tự mình đưa đến chỗ ta, mà không phải đưa đến chỗ ngoại tổ mẫu. Nàng đây là muốn biểu hiện trước mặt ngoại tổ mẫu. Ta gả ra ngoài, quận chúa thân mình không khỏe, nàng biểu hiện thật tốt, ngoại tổ mẫu nhất định sẽ giao quyền quản gia cho nàng. Một cái điền trang đổi được ngoại tổ mẫu nhìn với ánh mắt khác và quyền quản gia, việc làm ăn này thực không lỗ.”

Trần Bảo Linh cũng tới, vừa vào cửa nàng liền đưa cho Kỷ Thanh Y một hộp gỗ tử đàn, Kỷ Thanh Y mở ra nhìn, tất cả đều là ngân phiếu một ngàn lượng, ước chừng có mười mấy tấm, tức khắc hoảng sợ: “Tỷ làm gì vậy?”

“Cái gì là cái gì? Đương nhiên là thêm trang cho muội.” Trần Bảo Linh tức giận đằng đằng nói: “Muội cầm trước, qua mấy ngày chờ cửa hàng của tỷ tính sổ sách, có tiền lời, tỷ sẽ lại đưa đến đây, bảo đảm muội gả vẻ vang, tuyệt đối không để Mạnh Tĩnh Ngọc đoạt nổi bật.”

“Quá nhiều!” Kỷ Thanh Y dở khóc dở cười: “Ngoại tổ mẫu đã chuẩn bị của hồi môn cho muội, ngang bằng với của hồi môn của tỷ. Tỷ lấy tiền về đi, đây đều là để lại cho cháu trai cháu gái.”

Trần Bảo Linh và nàng mắt to trừng mắt nhỏ: “Cái gì cháu trai cháu gái?”

Nói ra miệng mới phản ứng lại, mặt lập tức liền đỏ: “Muội nói bậy gì đó, chuyện còn chưa có bóng đâu.”

Sau khi thành thân, Bảo Linh vẫn không có gì khác với lúc chưa thành thân, vẫn như cũ muốn khóc liền khóc, muốn cười liền cười, người lại nở nang hơn so với trước kia, nhìn càng thêm thủy linh.

Cố Hướng Minh tốt với nàng như vậy, nàng hẳn sẽ thực mau có thai.

Kỷ Thanh Y nhìn chằm chằm bụng nàng: “Sao lại không có bóng chứ, nói không chừng hiện tại bọn họ đã ở trong bụng tỷ đó.”

“Ai nha!” Trần Bảo Linh xấu hổ dậm chân: “Hôm nay tỷ tới là có chính sự muốn nói với muội, đều bị muội làm lạc đề.”

Kỷ Thanh Y thấy nàng xấu hổ không nói nên lời, trong lòng cười thầm, trên mặt lại đứng đắn: “Được rồi, tỷ nói xem, rốt cuộc là chuyện gì.”

Nàng cười tủm tỉm, Trần Bảo Linh lại càng thêm tức giận: “Muội còn có tâm tư cười sao, muội có biết không, từ lúc Mạnh Tĩnh Ngọc mới sinh ra, Mạnh gia đã bắt đầu tích cóp của hồi môn cho nàng, hiện giờ Mạnh gia tuyên bố với bên ngoài nhất định để Mạnh Tĩnh Ngọc gả vẻ vang. Nghe nói chỉ ngân phiếu không thôi ước chừng đã mười vạn lượng, cửa hàng điền trang kim ngọc đồ cổ càng không cần phải nói, toàn bộ kinh thành đều nháo ồn ào huyên náo. Muội thế nhưng còn có thể cười được!”