Sủng Thê Làm Vinh

Chương 67: Hãm hại



“Sao lại nói là ta bỏ đá xuống giếng?” Quan Khả Nhi cũng không tức giận, tâm bình khí hòa nói: “Ta biết ngươi lo lắng tiểu thư nhà ngươi, nhưng sự thật chính là tiểu thư nhà ngươi độc chết chó của Bình Dương hầu tiểu thư, ta chẳng qua là khuyên giải an ủi Bình Dương hầu tiểu thư mà thôi, ngươi hẳn nên xin lỗi Bình Dương hầu tiểu thư, mà không phải đứng đây ồn ào với ta.”

Nha hoàn kia nói không lại nàng, nước mắt lưng tròng nhìn Trần Bảo Linh: “Bình Dương hầu tiểu thư, tiểu thư chúng ta thật sự không có hạ độc, là trong phòng chúng ta có chuột, nô tỳ mới đi mua thuốc chuột.”

Trần Bảo Linh không nhịn được trợn mắt, cười lạnh nói: “Cho dù không phải tiểu thư nhà ngươi độc chết Nữu Nữu, thuốc diệt chuột cũng là các ngươi mua, cho dù Nữu Nữu ăn nhầm mà chết, các ngươi cũng là hung thủ. Ngươi đi ra ngoài cho ta, ta không muốn nhìn thấy hung thủ giết người!”

“Kỷ tiểu thư, tiểu thư chúng ta thật sự trong sạch, tuyệt đối không có tâm tư hại chó của Bình Dương hầu tiểu thư.” Nha hoàn thấy giải thích với Trần Bảo Linh không được, liền quay đầu cầu Kỷ Thanh Y: “Thuốc kia cũng là nô tỳ mua, không có nửa điểm quan hệ với tiểu thư chúng ta, nô tỳ mua thuốc thật sự chính là vì muốn diệt chuột.”

Quan Khả Nhi lạnh lạnh nói: “Nói là có chuột, ai thấy chứ? Toàn bộ nữ học đều không có chuột, chỉ có trong phòng chủ tớ các ngươi có, đừng nói chúng ta, đó là con nít ba tuổi cũng sẽ không tin.”

“Quan tiểu thư!” nha hoàn kia lập tức lớn tiếng phản bác: “Lúc trước vẫn là tiểu thư nói với nô tỳ có thể mua thuốc diệt chuột, nếu ngài không tin, cần gì phải ra chủ ý cho nô tỳ chứ?”

Kỷ Thanh Y nghe thấy cả kinh trong lòng, trăm triệu không thể tưởng được Quan Khả Nhi còn nhỏ tuổi thế nhưng có thể dùng chiêu mượn đao giết người.

“Thật là chê cười!” Quan Khả Nhi cũng không cao hứng: “Ta khi nào ra chủ ý cho ngươi, trong phòng ngươi có chuột thì liên quan gì tới ta, làm sao ta biết nơi nào bán thuốc chuột chứ.”

“Ngài……”

Nha hoàn không phản bác được, chỉ ô ô khóc.

Trần Bảo Linh tức giận nói: “Muốn khóc đi ra ngoài khóc!”

Kỷ Thanh Y nói với nha hoàn: “Đừng khóc, ta hiểu rõ tâm tư của ngươi, ngươi đi về trước, ta đây lập tức đi tìm Trần tiểu thư, ta tin tưởng nàng là trong sạch.”

Nha hoàn nghe xong, nước mắt rơi càng hung, cũng không nói lời nào, chỉ quỳ xuống “Thình thịch”, “Thình thịch” dập đầu lạy Kỷ Thanh Y ba cái liền đi rồi.

Quan Khả Nhi cười: “Vẫn là Kỷ tiểu thư có thể nói, một câu liền đuổi nha đầu ma người này đi rồi.”

Từ trước đến nay Quan Khả Nhi lấy hình tượng thông tình đạt lý, nhiệt tình hào phóng gạt người, lúc này thấy mưu kế thực hiện được, thỏa thuê đắc ý, không tự chủ được lộ ra chút khinh bỉ.

Kỷ Thanh Y càng thêm khẳng định việc này chắc chắn liên quan tới nàng, nói: “Ta không phải lừa nàng, vừa rồi ta nói đều xuất phát từ thật lòng.”

Quan Khả Nhi cả kinh, chưa kịp nói gì, Trần Bảo Linh lại nhịn không được kêu la: “Kỷ Thanh Y! Đến tột cùng Trần Tĩnh Nhiên hay tỷ mới là tỷ muội tốt của muội! Cho dù muội không thích Nữu Nữu, cũng không thể ngay lúc này bỏ qua hung thủ chứ? Nữu Nữu lại không tốt, nó cũng đã chết, Trần Tĩnh Nhiên tàn nhẫn độc ác đáng lý nên chịu trừng phạt!”

Lúc nàng nói chuyện, đuôi lông mày điếu cao cao, ánh mắt như lưỡi đao lạnh băng.

Trong lòng Kỷ Thanh Y thở dài một hơi.

Bảo Linh vẫn là không lớn lên.

Thật là giống chính mình kiếp trước, bị người châm ngòi liền xúc động, hoàn toàn không nghĩ đến tiền căn hậu quả.

“Muội xem tỷ là tỷ muội tốt, sợ tỷ trách sai người sau này hối hận, cho nên mới muốn đi cầu tình thay Trần tiểu thư.” Kỷ Thanh Y nhìn nàng, dịu dàng nói: “Chúng ta là người một nhà, muội tự nhiên sẽ giúp đỡ tỷ, tỷ đi theo muội, chúng ta đi cầu tình cho Trần tiểu thư trước.”

Nàng nói, duỗi tay ra cho Trần Bảo Linh: “Tỷ muốn đi cùng muội sao?”

Trần Bảo Linh thở hồng hộc, cuối cùng kéo tay nàng nói: “Hừ, muội biết rõ tỷ không có biện pháp với muội!”

Ngữ khí như người lớn dỗ trẻ con.

Kỷ Thanh Y dở khóc dở cười: “Rõ ràng là muội không có biện pháp với tỷ mới đúng.”

Trần Bảo Linh không tình nguyện, nhưng rốt cuộc vẫn đi theo Kỷ Thanh Y cầu tình giúp Trần Tĩnh Nhiên.

Tuy phát hiện thuốc chuột trong phòng Trần Tĩnh Nhiên, lại không thể phán xét Trần Tĩnh Nhiên nhất định hạ độc con chó kia, lại có khổ chủ Trần Bảo Linh cầu tình, nữ học tiên sinh răn dạy Trần Tĩnh Nhiên một phen liền xem như bỏ qua.

Trần Tĩnh Nhiên không nghĩ tới Trần Bảo Linh sẽ đến cầu tình thay nàng, nàng ờ trước mặt tiên sinh vô cùng trấn định, vừa ra khỏi cửa đôi mắt liền đỏ, nắm tay Trần Bảo Linh, nức nở nói: “Bình Dương hầu tiểu thư, mọi người đều nói là ta độc chết chó của tiểu thư, không nghĩ tới tiểu thư sẽ đến thay ta cầu tình……”

Trong lòng Trần Bảo Linh tràn đầy buồn bực, vốn cực kỳ hận nàng, thấy bộ dáng nàng kiều kiều khiếp khiếp, cuối cùng thở dài một hơi: “Tiểu thư đừng khổ sở, hiện tại chuyện đã qua, chúng ta đều tin tưởng tiểu thư không phải loại người như vậy.”

Nàng nói, liếc mắt nhìn Kỷ Thanh Y một cái.

Kỷ Thanh Y cho nàng một ánh mắt tán thưởng, chờ Trần tiểu thư đi rồi, Trần Bảo Linh liền bất mãn nói: “Lúc này muội nên nói với ta đến tột cùng là chuyện như thế nào?”

Kỷ Thanh Y lôi kéo nàng trở về, ấn nàng ngồi xuống, sau đó nói: “Buổi tối ngày hạ tuyết đầu mùa, ban đêm muội tỉnh, nghĩ cảnh tuyết ngoài cửa sổ nhất định đẹp, liền đẩy cửa sổ ngắm, nhìn thấy hai người trao đổi đồ vật, một người đưa chính là tiền, một người khác đưa chính là một lồng sắt đầy chuột, thật khéo ngày hôm sau, trong phòng Trần tiểu thư liền có chuột, tỷ nói có trùng hợp không?”

Trần Bảo Linh vỗ một cái lên bàn: “Nói như vậy là có người cố ý thả chuột vào phòng Trần tiểu thư, sau đó dẫn Trần tiểu thư mua thuốc diệt chuột, mượn tay nàng độc chết Nữu Nữu! Muội nhìn thấy người kia là ai sao?”

Kỷ Thanh Y thấy nàng nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đều đỏ, liền vỗ vỗ bả vai nàng nói: “Tạm thời đừng nóng nảy, muội đã cho Tuệ Tâm đi tra xét……”

Đang nói chuyện, mành được vén lên, Tuệ Tâm từ bên ngoài đã trở lại.

Trần Bảo Linh lập tức đứng lên, nhìn chằm chằm nàng hỏi: “Thế nào? Tra được là ai?”

Thời tiết thực lạnh, mặt Tuệ Tâm đông lạnh đến đỏ lên, Kỷ Thanh Y vội rót một chén trà nóng cho nàng: “Đừng gấp, ngồi xuống uống miếng nước ấm, ấm áp lại nói.”

Tuệ Tâm tiếp, uống một ngụm, cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều ấm dào dạt, thấy Kỷ Thanh Y và Trần Bảo Linh đều nhìn chằm chằm chính mình, vội nói: “Tiểu thư, nô tỳ dựa theo manh mối ngài cung cấp, tìm vài bà tử, cuối cùng tỏa định nhân vật mục tiêu, đó là Lý a bà trông coi phòng chứa củi, lương thực của nữ học, bà ta nói mấy ngày hôm trước đích xác có người cho bà một số tiền nhờ bà bắt chuột.”

Trần Bảo Linh khẩn trương hỏi: “Người kia là ai?”

“Bà nói học sinh nữ quá nhiều, tuổi đều tương đương, trang điểm cũng tương tự, bà cũng không nhận ra, chỉ nhớ rõ trên mu bàn tay bên phải của người nọ có một nốt ruồi lớn cỡ móng tay út.”

“Còn nữa không?” Trần Bảo Linh chưa từ bỏ ý định hỏi: “Lý a bà không nói gì khác sao?”

Tuệ Tâm lắc đầu, áy náy liếc mắt nhìn Kỷ Thanh Y: “Đã không có, nô tỳ hỏi lại, Lý a bà liền nói không biết.”

“Hài!” Trần Bảo Linh phẫn nộ thở dài: “Nữ học nói ít cũng có mấy trăm người, không biết bộ dáng, chỉ biết trên mu bàn tay có một nốt ruồi, này xem như manh mối gì chứ, chẳng lẽ ta phải từng bước từng bước xem tay người khác sao?”

“Vậy thì không cần.” Kỷ Thanh Y nghĩ việc này tám phần có liên quan đến Quan Khả Nhi, nghĩ nghĩ nói: “Chúng ta đi xem Quan tiểu thư đi.”

Trần Bảo Linh thấy nàng cầm một hộp điểm tâm trên bàn, liền hỏi: “Muội hoài nghi là Quan Khả Nhi giở trò quỷ sao?”

“Tỷ ngẫm lại, viện này cũng chỉ có muội, Trần tiểu thư, Quan tiểu thư ba người ở, không nói muội thì nàng hiềm nghi lớn nhất. Đi, có phải hay không đi nhìn sẽ biết.”

Hai người cầm điểm tâm, đi phòng Quan Khả Nhi, thật khéo Quan Khả Nhi không ở trong phòng, chỉ có một nha hoàn tên là A Phúc ở.

A Phúc người cũng như tên, mặt tròn tròn, trắng trẻo mập mạp như một búp bê sứ, thấy Kỷ Thanh Y tới, vội mời Kỷ Thanh Y và Trần Bảo Linh vào nhà, phi thường nhiệt tình bưng trà đổ nước.

Lúc nàng bưng trà lại đây, mu bàn tay lộ ra bên ngoài, trên tay phải quả nhiên có một nốt ruồi lớn cỡ móng tay út.

Trần Bảo Linh gắt gao nhìn chằm chằm nàng, một đôi mắt có thể toát ra lửa.

A Phúc hoảng sợ, không biết làm sao nhìn Kỷ Thanh Y: “Kỷ tiểu thư, Bình Dương hầu tiểu thư làm sao vậy? Có phải A Phúc làm sai gì, mạo phạm Bình Dương hầu tiểu thư hay không?”

Kỷ Thanh Y nhanh chóng đứng lên, lôi kéo tay Trần Bảo Linh, dùng sức nhéo hai cái: “Không có, không có, Bảo Linh chính là tính tình này, nhìn thấy thứ tốt gì liền nhìn chằm chằm không ngừng, nàng là tò mò hiện tại đã qua mùa hoa phượng tiên, sao ngươi còn có thể sơn móng tay đó mà.”

“Đây là cánh hoa phượng tiên góp nhặt lúc mùa hè, phơi nắng rồi lưu trữ, khi nào muốn dùng thì lấy rượu ngâm cho nở ra, hiệu quả gần giống như cánh hoa tươi.” A Phúc mỉm cười nói: “Nô tỳ còn mấy bình ở nhà không mang đến, lần sau trở về mang hai bình lại đây tặng cho Kỷ tiểu thư và Bình Dương hầu tiểu thư.”

“Vậy đa tạ A Phúc, ta cũng đang muốn cái này. Nếu Quan tiểu thư không ở nhà, chúng ta đi về trước.” Kỷ Thanh Y kéo Trần Bảo Linh đi ra ngoài trước khi nàng phát tác.

Hai người đi thực mau, chỉ chốc lát liền trở lại phòng chính mình.

Trần Bảo Linh hầm hừ trừng nàng: “A Phúc là hung thủ giết hại Nữu Nữu, sao muội lại ngăn đón tỷ! Muội nên cùng tỷ đánh nàng một trận mới phải! Chúng ta hai người, còn sợ đánh không lại nàng sao?”

Kỷ Thanh Y cũng không giận, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Sau đó thì sao?”

Trần Bảo Linh cả giận nói: “Cái gì sau đó, tỷ đánh nàng một trận, báo thù cho Nữu Nữu, xả mối hận trong lòng.”

“Ở trong trường học, tỷ đột nhiên ra tay đánh người, tiên sinh nhất định thực tức giận, đuổi tỷ trở về là việc nhỏ, hỏng thanh danh hầu phủ phải làm sao bây giờ?”

“Tỷ tất nhiên là muốn nói A Phúc giết hại Nữu Nữu, nhưng tỷ có chứng cứ gì? Cho dù Lý a bà nguyện ý làm chứng, chẳng qua cũng chỉ có thể chứng minh A Phúc mua mấy con chuột từ chỗ bà ấy mà thôi, không thể chứng minh được điều gì khác. Hơn nữa tỷ nghĩ kỹ lại, A Phúc chẳng qua là một nha hoàn, nghe người ta sai sử mà thôi. Nếu tỷ thật nháo lớn, chỉ biết tự gây hậu quả xấu cho chính mình, không có bất luận trở ngại gì với Quan Khả Nhi.”

“Vậy nên làm sao bây giờ?” Trần Bảo Linh tức giận đến chảy nước mắt: “Mặc cho các nàng ung dung ngoài vòng pháp luật sao?”

“Không cần sốt ruột.” Kỷ Thanh Y khuyên nhủ: “Nàng làm tất cả chẳng qua là muốn đuổi Trần Tĩnh Nhiên đi, đến tháng hai năm sau thi đấu không có người cạnh tranh với nàng. Lúc này mưu kế của nàng không thành, tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc, chúng ta cứ an tĩnh chờ, chờ đến lần sau nàng ra tay, hoặc mượn tay người khác cũng thế, bảo đảm làm nàng không thể tiếp tục ở lại trường học.”