Sủng Thê Làm Vinh

Chương 119: Không cam lòng



Editor: Vyvy1505 - diendanlequydon

“Bề ngoài Thái Hậu rất tốt với muội, muội cũng vẫn luôn cho rằng bà ấy thật tình thương muội.”

Tiết Ký Thu ủy khuất nói: “Không nghĩ tới bà ấy chỉ xem muội trở thành công cụ liên hôn, bà ấy sợ Sâm biểu ca và An Hương Hầu phủ càng đi càng xa, sợ An Hương Hầu phủ không thể bảo toàn vinh hoa phú quý, nên muốn muội gả cho Sâm biểu ca.”

“Chỉ là muội vẫn luôn không biết bà ấy tính toán, sau khi Sâm biểu ca thành thân bà ấy mới nói cho muội, bà ấy không thích tẩu, nói vị trí chính phi của Sâm biểu ca vốn để lại cho muội. Lúc ấy trong lòng muội âm thầm cao hứng, cứ tưởng như vậy muội đã có thể ra cung.” Tiết Ký Thu khóc: “Không nghĩ tới bà ấy thế nhưng muốn muội làm thiếp.”

Tiết Ký Thu khóc sướt mướt nói: “Biểu tẩu, mọi chuyện đều là mệnh, nửa điểm không thể đổi. Ký Thu mệnh khổ, chỉ có thể mặc cho người khác an bài, không thể tự quyết.”

“Sâm biểu ca đối rất chiếu cố muội, ngày đó không đồng ý, cũng là suy nghĩ vì thanh danh của muội, tình cảm huynh muội chúng ta luôn luôn rất tốt, hắn cũng không muốn muội làm thiếp cho người ta, tình ý hắn đối với muội, muội đều hiểu rõ.”

“Muội chỉ là sợ biểu tẩu hiểu lầm, cho rằng muội và biểu ca…… Sâm biểu ca là người quan trọng nhất trong sinh mệnh, là người thân của muội, biểu tẩu, tẩu sẽ không trách muội, có đúng không?”

Hai mắt nàng đẫm lệ mông lung, vẻ mặt nhẫn nhục phụ trọng, ép dạ cầu toàn.

Nếu Kỷ Thanh Y thật sự chỉ là hoàng đế tứ hôn, không quen biết Từ Lệnh Sâm trước, chỉ sợ thật sự sẽ tin lời nàng nói.

Không thể không nói, Tiết Ký Thu vẫn là có chút tài năng.

Kỷ Thanh Y cười dịu dàng: “Ừ, nếu Tiết tiểu thư đã nói thế, đương nhiên ta sẽ không trách tiểu thư.”

Tiết Ký Thu thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Muội biết biểu tẩu là người hào phóng, muội còn có một yêu cầu quá đáng.”

“Biểu tẩu, Thái Hậu vốn định để muội làm thiếp cho biểu ca, bởi vì biểu ca không đồng ý, cho nên mới an bài San Hô và Trân Châu, các nàng cũng giống muội, đều là người đáng thương……”

Nàng còn chưa dứt lời, Tuệ Tâm mặt mang mỉm cười đi tới: “Thế tử phi, điện hạ đã trở lại, thấy ngài không ở thượng phòng, gấp vô cùng, lập tức đi tới bên này.”

Kỷ Thanh Y còn chưa nói gì, Tiết Ký Thu đột nhiên quỳ gối trước mặt Kỷ Thanh Y: “Biểu tẩu, San Hô và Trân Châu là bị muội liên lụy, tẩu có thể xem như nể mặt muội đừng khó xử các nàng hay không, xem như…… xem như muội cầu tỷ!”

Nói, lại lã chã chực khóc.

“Đây là làm sao vậy?”

Từ Lệnh Sâm đã tới ngoài đình hóng gió, mặt mày tuấn lãng, cao lớn đĩnh bạt, sáng trong như trăng trong núi, lúc nói chuyện mày hơi hơi nhăn, hiển nhiên là không cao hứng.

“Không có gì.” Kỷ Thanh Y ngồi không nhúc nhích, ánh mắt nhìn về phía Tiết Ký Thu lại lạnh lùng: “Tiết tam tiểu thư cầu ta đừng khó xử San Hô và Trân Châu.”

Tầm mắt Từ Lệnh Sâm liền dừng trên người Tiết Ký Thu, lạnh như cửu thiên hàn băng: “Ngươi dám tới quản chuyện nhà của ta?”

“Không phải, không phải, biểu ca.” Tiết Ký Thu nước mắt đổ rào rào, thật đáng thương: “Ký Thu chỉ là khẩn cầu biểu tẩu mà thôi, không nghĩ tới biểu tẩu sẽ tức giận. Là Ký Thu không tốt, nói sai rồi, chọc biểu tẩu tức giận, biểu ca thay muội khuyên nhủ biểu tẩu, Ký Thu thật sự không phải cố ý.”

Từ Lệnh Sâm nhẹ nhàng khơi mào khóe môi, trong giọng nói không có chút nào thương tiếc và ôn nhu: “Từ trước đến nay Thế tử phi dịu dàng hào phóng, tuyệt đối sẽ không tùy tiện tức giận. Nếu nàng tức giận, tất nhiên là ngươi làm chuyện không nên làm, nói lời không nên nói.”

Tiết Ký Thu khiếp sợ, không dám tin tưởng nhìn Từ Lệnh Sâm.

Hắn che chở Kỷ thị!

Hắn thế nhưng che chở Kỷ thị!

Nhưng ngày đó ở Từ Ninh Cung, hắn rõ ràng thực lạnh nhạt với Kỷ thị, thực ôn nhu với chính mình, còn suy nghĩ vì thanh danh chính mình.

Tại sao lại như vậy?

“Nếu không có việc gì, ngươi trở về đi.” Từ Lệnh Sâm nhàn nhạt nói một câu, liền xoay người nhìn Kỷ Thanh Y.

Tiết Ký Thu biết, chính mình là bị người ghét bỏ, nhưng vì sao?

Nàng rất muốn chất vấn, lại không biết chính mình nên chất vấn ai, trong đầu có cái gì chợt lóe rồi biến mất, nàng lại không bắt được.

Nàng cảm thấy chính mình nhất định là rơi rớt gì đó, tính sai gì đó, giống như nàng xem nhẹ thứ gì đặc biệt quan trọng, nhưng nàng lại không biết kia là gì.

Thải Tâm thấy Tiết Ký Thu ngơ ngẩn ngồi quỳ bất động, cười lạnh nói: “Tiết tiểu thư, mời đi! Điện hạ kêu ngài trở về đi.”

Tiết Ký Thu ngẩng đầu, chỉ thấy đầy mặt Thải Tâm đều là khinh bỉ trào phúng, ánh mắt nhìn nàng càng như đang xem vật dơ bẩn.

Trước kia ở Từ Ninh Cung, cho dù vô dụng đến đâu cũng là được người nịnh nọt, trong lòng Tiết Ký Thu có lửa, lại không thể phát, chỉ phải đứng lên nhún người hành lễ với Từ Lệnh Sâm: “Biểu ca, muội đi đây.”

Đợi nửa ngày cũng không thấy phản ứng, Tiết Ký Thu nhịn không được ngẩng đầu, thấy đình hóng gió rỗng tuếch, đừng nói Từ Lệnh Sâm, ngay cả Kỷ Thanh Y cũng không thấy bóng người.

Một trái tim nóng hầm hập giống như rơi vào nước đá, từ trong ra ngoài đều lạnh thấu.

Thải Tâm cười đến vui sướng: “Tiết tiểu thư, đừng nhìn, cần phải đi.”

Lúc này Tiết Ký Thu mới đi theo bà tử dẫn đường.

Mới đi được vài bước, liền nghe thấy có tiếng người nói chuyện: “Có mệt không? Sao lại ngồi ở đình hóng gió, tuy trời không nóng lắm nhưng nếu bị sâu cắn thì phải làm sao?”

Tiết Ký Thu như bị sét đánh.

Là giọng Từ Lệnh Sâm, ngữ điệu ôn nhu, tràn đầy quan tâm, như là người lớn đang dỗ dành hài tử.

Nhưng mà, tại sao Sâm biểu ca lại dỗ dành một người khác như vậy?

Nàng không nhịn được hơi hơi nghiêng đầu, chỉ thấy đường nhỏ đá cuội gần đó, Từ Lệnh Sâm và Kỷ Thanh Y đang đứng ngắm hoa. Tuy bị bụi hoa nhánh cây che khuất hơn phân nửa người, nàng vẫn có thể nhìn thấy hai người rúc vào nhau, tay Từ Lệnh Sâm sờ mặt Kỷ Thanh Y, đôi mắt cũng gắt gao nhìn Kỷ Thanh Y, giống như trên đời này không còn ai quan trọng hơn nàng ta vậy.

Kỷ Thanh Y bĩu môi, như đang làm nũng: “Tiết tiểu thư tới, ta không thích nàng, không muốn nàng vào phòng chúng ta.”

Tiết Ký Thu không nhịn được dừng bước chân.

Kỷ Thanh Y thật càn rỡ, thế nhưng vô lễ như vậy!

Nàng căn bản không để Tiết Ký Thu vào mắt!

Kỷ Thanh Y, nàng làm sao dám?

Tiết Ký Thu chính là người Tiết gia, là người nhà mẹ đẻ của Thái Hậu, Kỷ Thanh Y khinh thường nàng, đó là khinh thường Thái Hậu, làm sao Sâm biểu ca có thể nhẫn?

Tất nhiên sẽ là một bạt tai đánh tới trên mặt nàng.

Giọng Từ Lệnh Sâm ôn nhu như chảy nước, ẩn ẩn mang theo vài phần lấy lòng: “Nàng ta là ai chứ? Nàng không thích, làm người mời ra ngoài là được. Người gác cổng và mấy bà tử dẫn đường cũng là càng ngày càng lười biếng, mặc kệ người nào cũng dám dẫn vào phủ. Quay đầu lại ta dặn dò bọn họ, về sau Tiết tam lại đến, cứ nói nàng đang bận, làm Tuệ Tâm đi ứng phó là được.”

Tiết tam!

Sâm biểu ca kêu nàng là Tiết tam!

Huyết sắc trên mặt Tiết Ký Thu lập tức lui sạch sẽ, nàng gắt gao cắn môi, đi theo phía sau bà tử, sắc mặt dữ tợn.

Thái Hậu vẫn luôn cảm thấy Kỷ thị xuất thân thấp hèn, không xứng với Sâm biểu ca, nàng cố ý nói cho Thái Hậu Kỷ Thanh Y là huyện chủ, là quận chúa, mục đích chính là làm Thái Hậu đi tra lai lịch của Kỷ Thanh Y.

Thái Hậu quả nhiên tra ra Kỷ Thanh Y giỏi cắm hoa, lại là học sinh Phương Hoa nữ học, tự nhiên giận tím mặt.

Dù sao Thái Hậu vẫn luôn không vừa mắt Phụng Thượng phu nhân, phi thường chán ghét cắm hoa, Kỷ Thanh Y được lòng Phụng Thượng phu nhân, Thái Hậu không tức giận mới là lạ.

Được nàng kiến nghị, Thái Hậu thưởng San Hô và Trân Châu cho Sâm biểu ca, vốn tưởng rằng có thể làm cho Kỷ Thanh Y ngột ngạt, làm Sâm biểu ca càng chán ghét nàng, không nghĩ tới, thật là không nghĩ tới……

Ngực Tiết Ký Thu phập phồng không chừng, nhắm mắt lại, chậm rãi tưởng tượng Từ Lệnh Sâm dung mạo anh tuấn, dáng người đĩnh bạt, ôn nhu dịu dàng đứng trước mặt chính mình.

Vốn dĩ những thứ đó đều thuộc về chính mình, lại bị Kỷ Thanh Y cướp đi.

Ninh Vương phủ hoa thơm chim hót, Từ Ninh Cung thanh lãnh cô tịch, một màn một màn tất cả lắc lư trước mắt nàng.

Nàng trả giá nhiều năm, nhất định phải leo lên cao, nàng không cam lòng bỏ cuộc như vậy.

Nàng còn cơ hội, còn có thể chờ.

Kỷ Thanh Y không cho chính mình làm thiếp, vậy không làm, mục tiêu của nàng là vị trí Ninh Vương thế tử phi.

Tiết Ký Thu quả nhiên không lại đến, San Hô và Trân Châu cũng bị người nhìn, căn bản không có cơ hội đến trong viện của Kỷ Thanh Y, càng miễn bàn nhìn thấy Từ Lệnh Sâm.

Ngày này, hai người đang chán đến chết, đột nhiên có người tới truyền lời, nói thế tử phi muốn gặp các nàng, hai người vui mừng khôn xiết, lập tức đi theo người dẫn đường đi gặp Kỷ Thanh Y, giống như sợ Kỷ Thanh Y đổi ý.

Hơn một tháng không gặp, San Hô càng thêm phiêu dật, Trân Châu vẫn mị cốt thiên thành như cũ, chỉ là hai người vừa vào cửa liền “thịch” quỳ gối trước mặt Kỷ Thanh Y: “Thế tử phi, nô tỳ biết sai rồi, cầu thế tử phi thả nô tỳ đi.”

Kỷ Thanh Y cũng đã điều tra xong, San Hô và Trân Châu căn bản không phải cung nữ, mà là Thái Hậu dùng số tiền lớn mua ngựa gầy Dương Châu.

Ngựa gầy Dương Châu chính là thanh lâu sở quán mua bé gái nhà nghèo khó với giá thấp, dạy các nàng cầm kỳ thư họa và các loại kỹ xảo lấy lòng nam tử, chờ sau khi trưởng thành bán ra với giá cao. Giống như mua ngựa con gầy yếu, dưỡng thành ngựa trưởng thành bưu hãn bán đi, đều có thể kiếm lợi nhuận kếch xù.

Nữ tử như vậy từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, hầu hạ nam nhân đã trở thành bản năng của các nàng, các nàng cũng thói quen cuộc sống náo nhiệt, vốn mang theo ý tưởng thượng vị, không nghĩ tới vẫn chưa nhìn thấy bộ dáng Từ Lệnh Sâm đã trở thành cá chậu chim lồng, ngay cả tự do cũng không có, đương nhiên không thể chịu đựng.

Tuệ Tâm nói: “Thế tử phi nhà ta xưa nay rộng lượng, trong nhà hạ nhân nếu muốn tự do, tích cóp đủ bạc chuộc thân, thế tử phi tuyệt đối sẽ không ngăn trở. Các ngươi vào phủ cũng không phải chúng ta tiêu tiền mua, muốn thả các ngươi cũng không phải không được, nhưng các ngươi là người Thái Hậu tặng, nếu tùy tiện đưa các ngươi đi, quay đầu lại Thái Hậu đòi người, chúng ta không giao ra được, Thái Hậu nhất định sẽ trách tội.”

San Hô và Trân Châu liếc nhau, càng thêm khổ giọng cầu xin: “Cầu thế tử phi chỉ cho bọn nô tỳ một con đường sáng.”

Mỹ nhân nũng nịu như vậy, học chính là làm sao hầu hạ nam nhân, đặt các nàng ở Ninh Vương phủ đích xác lãng phí.

Vốn dĩ Kỷ Thanh Y chỉ là thử một lần, không nghĩ tới chuyện còn thuận lợi hơn so với chính mình tưởng tượng.

“Ta đích xác có một biện pháp.” Kỷ Thanh Y nói: “Ngày mai Hoàng Hậu tổ chức gia yến trong cung, hai ngươi đi cùng ta, chỉ cần các ngươi biểu hiện tốt, ngày mai trở về, ta liền tha các ngươi tự do.”

San Hô và Trân Châu không biết ý gì, nhưng thấy khóe miệng Kỷ Thanh Y mỉm cười, không giống có ác ý, lập tức quỳ dập đầu sát đất: “Nô tỳ tuân lệnh.”

Chạng vạng hôm sau, Kỷ Thanh Y mang theo San Hô và Trân Châu tới hoàng cung.

Ở cửa cung gặp Thọ Xuân đại trưởng công chúa, nàng nhìn thấy hai người phía sau Kỷ Thanh Y, giật mình nói: “Sao con lại thay đổi tỳ nữ, hai người này cũng quá…… quá nổi bật chút.”

San Hô và Trân Châu đều ăn diện lộng lẫy, hai người mặc đều là quần áo làm từ vải gấm mềm yên la, một người xanh biếc, một người hồng phấn, bởi vì thời tiết nóng, vật liệu may mặc rất mỏng, dáng người mạn diệu như ẩn như hiện, đặc biệt là Trân Châu, một bộ hồng phấn, phá lệ câu người.

“Gặp qua đại cô mẫu.” Kỷ Thanh Y tự nhiên hào phóng, cười giới thiệu nói: “Hai vị này là Thái Hậu thưởng, dặn con chiếu cố thật tốt, không thể chậm trễ, tự nhiên không giống người khác.”

Thọ Xuân đại trưởng công chúa nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Này cũng thật quá đáng, con và Lệnh Sâm mới thành thân ba tháng thôi mà.”