Sủng Thê Làm Vinh

Chương 101: Hoàng Hậu



Thời tiết thực lạnh, Khôn Ninh Cung đốt địa long lại điểm Long Tiên Hương, đứng ở bên trong giống như tới Thiên cung vậy.

Các cung nữ khoanh tay đứng hầu, mắt nhìn thẳng, giống như không nghe được tiếng khóc không hợp quy củ kia vậy.

“…… Nương nương, dù sao thần phụ chỉ có một đứa con gái này, gả nàng đi giống như xẻo tim cắt thịt, của hồi môn thật là được chuẩn bị bắt đầu từ lúc nàng mới sinh ra. Nhưng thần phụ lại có thể bảo đảm, không chỉ thần phụ mà cả người khác trong nhà cũng chưa bao giờ nói của hồi môn ngang bằng với công chúa, nương nương cũng không thể nghe người ngoài nói mà oan uổng Mạnh gia.”

Trường Ninh hầu phu nhân khóc phi thường ủy khuất, Hoàng Hậu nhíu mày, người không lên được mặt bàn như vậy, cũng không biết lúc trước đến tột cùng đại ca xem trọng nàng ta cái gì. May mắn nha đầu Tĩnh Ngọc từ nhỏ được đón đến bên cạnh mình giáo dưỡng, nếu không nàng cũng dưỡng thành tính tình như vậy mới sầu người.

“Ta chẳng qua chỉ hỏi một câu, lại không nói gì thêm, tẩu tử không cần cảm thấy bị ủy khuất.” Hoàng Hậu ôn nhu khuyên nhủ: “Kỷ thị cũng giống Tĩnh Ngọc, đều là thế tử phi Thánh Thượng thân phong, trước kia hai người đều là học sinh của Phương Hoa nữ học, sau khi thành thân, giữa chị em dâu cũng phải thường xuyên đi lại, các người làm trương dương như vậy, thực sự có chút không ổn thõa.”

Trường Ninh hầu phu nhân định nói thêm gì, Mạnh Hoàng Hậu lại nói: “Hơn nữa, Lệnh Sâm cũng là người thân của chúng ta, làm quá mức, trên mặt Lệnh Sâm cũng khó coi.”

Trường Ninh hầu phu nhân khóc lóc nói: “Làm sao thần phụ không biết Ninh Vương thế tử cũng là người thân chứ, nhưng nếu là lúc trước cũng thôi, Tĩnh Ngọc xảy ra chuyện lớn như vậy, đang yên đang lành hài tử lại bị huỷ hoại. Thần phụ và Hầu gia đau lòng nàng, sợ sau này nàng sống không tốt, cho nên muốn chuẩn bị nhiều của hồi môn một chút, nương nương, ngài cũng nhìn Tĩnh Ngọc từ nhỏ đến lớn, ra chuyện như vậy, hiện giờ ngay cả cửa nàng cũng không muốn ra……”

Hoàng Hậu chỉ có một Thái Tử, còn chết non, Mạnh Tĩnh Ngọc dưỡng dưới gối nàng, chính là đối đãi như con gái ruột.

Vốn có vài phần bất mãn với nhà mẹ đẻ, nghe Trường Ninh hầu phu nhân nhắc tới Mạnh Tĩnh Ngọc, bất mãn liền hóa thành đau lòng: “Ta xem Lệnh Sâm như con trai, xem Tĩnh Ngọc như con gái, một người cưới vợ, một người gả chồng, trong lòng ta tự nhiên càng thương Tĩnh Ngọc hơn một ít.”

“Tẩu tử đừng khóc.” Hoàng Hậu nghĩ nghĩ nói: “Tĩnh Ngọc xảy ra chuyện như vậy, ta cũng đau lòng vô cùng, các ngươi yêu thương Tĩnh Ngọc, chẳng lẽ ta không thương nàng sao? Tẩu cứ về trước, qua mấy ngày ta sẽ hạ chỉ phong Tĩnh Ngọc làm quận chúa.”

Lúc này Trường Ninh hầu phu nhân mới lau khô nước mắt, hoan thiên hỉ địa ra cung.

Nhưng bên ngoài đồn đãi vớ vẩn lại càng lúc càng thái quá, hai ba ngày sau, Kỷ Thanh Y thỉnh an thái phu nhân trở về, liền thấy Thải Tâm hoan thiên hỉ địa chạy vào.

Kỷ Thanh Y cười hỏi nàng: “Đây là phát sinh chuyện gì, tỷ cao hứng như vậy?”

“Thật là chuyện tốt.” Thải Tâm vui rạo rực nói: “Người bên ngoài đều truyền, nói ngay từ đầu Chu Vương thế tử rất muốn cưới Mạnh tiểu thư, nhưng Mạnh gia và Hoàng Hậu chướng mắt Chu Vương thế tử nên không đồng ý. Thái Tử cảm thấy Chu Vương thế tử không dễ dàng, muốn giới thiệu tiểu thư nhà cậu ruột của chính mình là Trấn Quốc Công phủ cho Chu Vương thế tử. Không nghĩ tới chuyện vừa mới có chút mặt mày, Mạnh tiểu thư lại bị lửa thiêu hủy dung mạo, Hoàng Hậu sợ sau này Mạnh tiểu thư khó định thân, nên cầu Hoàng Thượng hạ thánh chỉ tứ hôn.”

“Mọi người đều nói, sở dĩ của hồi môn của Mạnh tiểu thư phong phú như vậy, đó là Mạnh gia tự biết đuối lý, muốn dùng phương thức này bồi thường Chu Vương thế tử, hy vọng Chu Vương thế tử nể mặt của hồi môn nhiều, đối xử tốt với Mạnh tiểu thư một chút.”

Kỷ Thanh Y trợn mắt há hốc mồm, lúc này mới mấy ngày, sao lại liền truyền thành như vậy.

Nhưng lời này cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý, có thể nói là bảy phần thật ba phần giả, cho dù Mạnh gia muốn phản bác cũng không thể, trừ phi Mạnh Tĩnh Ngọc có thể ra mặt một chuyến, làm mọi người nhìn xem.

Lời đồn đều đến mức này, Mạnh Tĩnh Ngọc cũng nên ngồi không yên rồi.

Lại qua hai ngày, Mạnh gia vẫn không hề phản ứng, thế nhưng tùy ý đồn đãi vớ vẩn phát triển, Kỷ Thanh Y càng giật mình, chẳng lẽ Mạnh Tĩnh Ngọc thật sự bị hủy dung sao?

Không biết Từ Lệnh Kiểm nghe thấy tin tức này sẽ thế nào.

Sáng sớm hôm nay, Kỷ Thanh Y đang ăn cơm cùng Thanh Thái, Lưu Li trong viện thái phu nhân liền vội vã tới: “Biểu tiểu thư, trong cung phái người tới, thái phu nhân kêu ngài nhanh đi qua.”

Kỷ Thanh Y rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó nói: “Lưu Ly tỷ tỷ ngồi trước, ta thay quần áo liền đi.”

Tháng mười một thời tiết kinh thành thực lạnh, tuyết đã rơi vài lần, trong phòng Kỷ Thanh Y đốt than, nên nàng chỉ mặc quần áo thường ngày bó sát người.

Thải Tâm mời Lưu Ly ngồi xuống, Tuệ Tâm vào nội thất hầu hạ nàng mặc quần áo.

Kỷ Thanh Y vừa mặc quần áo, vừa thấp giọng hỏi Tuệ Tâm: “Điện hạ có truyền tin tới không?”

Tuệ Tâm thắt nút kẹp áo thay nàng, nói: “Đêm qua thu được tin, không nhắc gì đến chuyện này.”

Trong lòng Kỷ Thanh Y trầm xuống, xem ra việc này cũng không phải Từ Lệnh Sâm an bài.

“Tỷ đi cùng ta.”

Kỷ Thanh Y nói xong câu này, liền vén mành, cùng Lưu Ly đi đến thượng phòng của thái phu nhân.

Bên ngoài gió rất lớn, từ trong nhà ấm áp như xuân đi ra, Kỷ Thanh Y không nhịn được rùng mình: “Lưu Ly tỷ tỷ, người tới chính là Lý công công lần trước đến tuyên chỉ sao?”

“Không phải.” sắc mặt Lưu Ly rất khẩn trương: “Là hai cô cô.”

Vậy không phải người hoàng đế phái tới, tám phần là Hoàng Hậu, không biết lúc này Hoàng Hậu phái người tới có chuyện gì.

Nàng nghĩ đến những đồn đãi vớ vẩn trong kinh thành gần đây, không hiểu sao trong lòng khẩn trương, mọi người đều biết từ nhỏ Mạnh Tĩnh Ngọc được dưỡng dưới gối Hoàng Hậu, Hoàng Hậu phi thường yêu thương nàng. Nói không chừng chính vì việc này, Hoàng Hậu tới chống lưng cho Mạnh Tĩnh Ngọc.

Chuyện gì tới cũng tới, cho dù Hoàng Hậu ra mặt vì Mạnh Tĩnh Ngọc, nàng cũng không sợ.

Trong phòng Thái phu nhân ấm áp hòa hợp, hai cung tì khoảng ba mươi tuổi ăn mặc cung trang kiểu dáng giống nhau, tóc búi chỉnh chỉnh tề tề, ngay cả biểu tình cung kính nghiêm cẩn trên mặt cũng không khác biệt.

Kỷ Thanh Y bái kiến thái phu nhân trước, lại bái kiến hai vị cô cô.

Thái phu nhân lôi kéo tay nàng nói: “Hoàng Hậu nương nương muốn gặp con, con đi theo hai vị cô cô, sau khi tiến trong cung nhớ thủ quy củ, ngàn vạn đừng gây ra sai lầm khiến người chê cười.”

Kỷ Thanh Y ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy thái phu nhân đầy mặt ý cười, nhéo tay nàng lại nắm thật chặt: “Phải nghe lời hai vị cô cô.”

Kỷ Thanh Y hoàn toàn không nghĩ tới Hoàng Hậu thế nhưng sẽ triệu kiến nàng, nhất thời trong đầu suy nghĩ xôn xao lại không tìm ra manh mối, chỉ phải cưỡng chế đáy lòng kinh hoàng bất an nặng nề gật đầu: “Ngoại tổ mẫu yên tâm, Thanh Y biết nặng nhẹ.”

Kỷ Thanh Y bày ra gương mặt tươi cười, nói với hai vị cô cô: “Thanh Y lần đầu bái kiến Hoàng Hậu, mong hai vị cô cô chỉ điểm nhiều hơn.”

Một trong hai cung tì cười nói: “Kỷ tiểu thư là người lanh lợi, khó trách được Thánh Thượng nhìn trúng, tứ hôn cho Ninh Vương thế tử, qua không bao lâu ngài chính là Ninh Vương thế tử phi đứng đứng đắn đắn, chúng nô tỳ chẳng qua là phụng lệnh Hoàng Hậu nương nương tới đón ngài, sao dám đảm đương hai chữ chỉ điểm.”

Thế nhưng một giọt nước không lậu!

Kỷ Thanh Y dừng một chút, không nói gì khác, cười nhạt: “Làm phiền cô cô. Không biết ta có thể đi xe ngựa trong nhà không?”

Hai vị cô cô liếc nhau, cười nói: “Tự nhiên có thể, Kỷ tiểu thư tùy ý.”

Kỷ Thanh Y thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi theo hai người ra cửa.

Thái phu nhân nhìn theo các nàng rời đi, thở dài một hơi: “Lần này đi cũng không biết là họa hay phúc.”

Trong lòng Đỗ ma ma cả kinh, không dám tin tưởng nhìn thái phu nhân, sau đó nói: “Nói như thế nào biểu tiểu thư cũng là Ninh Vương thế tử phi Thánh Thượng thân phong, từ trước đến nay Hoàng Hậu nương nương hiền lương thục đức, hẳn sẽ không cố tình khó xử biểu tiểu thư?”

Thái phu nhân buồn bã nói: “Trong cung nào có người hiền lương thục đức, chẳng qua là bị buộc bất đắc dĩ không thể không hiền lương thục đức thôi. Dưới gối Hoàng Hậu không con, một khi Thái Tử đăng cơ, nàng nên tự xử như thế nào? Đến lúc đó, Trường Ninh Hầu phủ còn có thể giữ được phú quý sao? Cho dù Hoàng Hậu không tranh, Trường Ninh Hầu phủ cũng sẽ buộc nàng tranh, thông qua hôn sự của Mạnh Tĩnh Ngọc là có thể nhìn ra một ít.”

Đỗ ma ma nghe xong, trong lòng nhảy dựng: “Nếu Hoàng Hậu muốn tranh chấp với Thái Tử, vì sao không trực tiếp gả Mạnh tiểu thư cho Ninh Vương thế tử? Như vậy, không phải tứ giác đều toàn sao?”

“Nếu như vậy, hoàng đế tất nhiên sinh nghi!” Thái phu nhân nhăn nhăn mày: “Trước mắt nước ao càng ngày càng đục.”

Thật không biết đến tột cùng chọn Ninh Vương thế tử là đúng hay sai!

Sau khi lên xe ngựa, Kỷ Thanh Y thở dài nhẹ nhõm một hơi.

May mắn hai cung tì kia đồng ý nàng ngồi xe ngựa Bình Dương Hầu phủ.

Từ Bình Dương Hầu phủ đến Tử Cấm Thành, ít nhất cũng cần nửa canh giờ. Trước khi các nàng ra cửa, Tuệ Tâm đã thả bồ câu đưa tin, thời gian một nén nhang là có thể bay đến Ninh Vương phủ. Cho dù lúc ấy Từ Lệnh Sâm không thể nhận được tin tức, lúc các nàng sắp đến cửa cung chắc là có thể nhận được hồi âm.

Không trách nàng khẩn trương như vậy, là kiếp trước Từ Lệnh Kiểm từng nói với nàng, Mạnh Hoàng Hậu làm người mặt ngọt lòng đắng, tàn nhẫn độc ác, là nhân vật giết người không thấy máu.

Trong lúc chính mình và Mạnh Tĩnh Ngọc đấu võ đài, nàng đột nhiên triệu chính mình tiến cung, Kỷ Thanh Y không thể không cẩn thận.

Nàng an tĩnh ngồi trong xe ngựa, yên lặng tính toán thời gian, ước chừng thời gian sắp tới, cho Tuệ Tâm xốc lên màn xe, gió lạnh thấu xương từ cửa sổ thổi vào.

Khó khăn lắm sắp đến cửa cung, chỉ nghe được “Hưu” một tiếng, một phi tiêu vững vàng trát trên vách xe, Kỷ Thanh Y ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Trịnh Tắc gật gật đầu với chính mình, sau đó bước nhanh rời đi.

Tuệ Tâm lấy tờ giấy trên phi tiêu cho Kỷ Thanh Y xem, Kỷ Thanh Y nhìn, hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Từ Lệnh Sâm nói đã biết, dặn nàng sau khi tiến cung đừng ăn gì, đừng uống nước.

Nói cũng kỳ quái, chỉ hai câu đơn giản như vậy lại làm nàng yên tâm rất nhiều.

Kỷ Thanh Y cười cười, ở cửa cung tiếp nhận kiểm tra, thay đổi kiệu mềm, một đường đi đến Khôn Ninh Cung.

Khôn Ninh Cung phi thường an tĩnh, vừa vào cửa đã ngửi được hương thơm.

Hoàng Hậu ngồi ngay ngắn ở ghế trên, cung nữ thấy nàng tiến vào, lập tức bày đệm hương bồ, Kỷ Thanh Y không dám ngẩng đầu nhìn Hoàng Hậu, chỉ tiến lên một bước, quỳ gối trước mặt Hoàng Hậu: “Thỉnh an Hoàng Hậu nương nương.”

Hai đời làm người, đây là lần đầu tiên nàng đến trước mặt Hoàng Hậu. Nghĩ tới đời trước Từ Lệnh Kiểm nói, nàng lại khẩn trương.

“Đứng lên đi.” Giọng Hoàng Hậu phi thường dịu dàng: “Đến ngồi bên cạnh ta.”

Tình huống làm khó dễ trong tưởng tượng vẫn chưa xuất hiện, Kỷ Thanh Y thở ra một hơi, lại không dám đến ngồi cạnh Hoàng Hậu: “Thần nữ không dám.”

Hoàng Hậu cũng không trách tội, nhẹ nhàng cười một tiếng nói: “Thôi, ban tòa cho Kỷ tiểu thư.”

Lúc này Kỷ Thanh Y mới ngồi nửa mông, cẩn thận chặt chẽ.

Hoàng Hậu lại nói: “Kỷ tiểu thư đừng câu nệ, ta thích nhất là nữ hài, con đừng cúi đầu, ngẩng đầu lên cho ta xem.”