Sủng Phi Của Trẫm Là Người Trời

Chương 96



“Rồi rồi rồi, ai cũng biết ngươi lợi hại nén năng lượng rồi được chưa. Còn ngọc năng lượng của ta giờ vẫn nằm ở đây thỉnh thoảng còn chẳng chịu phối hợp không thèm tăng lên tí nào.”

Vừa nói cô vừa chỉ vào vị trí tim mình.

“Hả, nơi nào.” A Đa Đa hỏi lại.

“Thì ngọc tín hiệu đó, nó nằm trong cơ thể người này nè, nên ta mới nhập vào chứ.”

Cô chỉ chỉ vào tim mình.

A Đa Đa: “???”

“Mạc Tỏa à cô có bị nhầm không thế, ngọc của cô không phải là trong người cái tên Hoàng Thượng kia sao?”

Ba Ba Mạc Tỏa gạt phắt đi:

“Làm sao có thể, chính mắt ta nhìn thấy cơ thể này nuốt xuống ngọc của ta mà.”

“Ta nghĩ cô nhầm rồi, ta cảm nhận được ngọc tín hiệu của cô là ở trong người Dạ Huân Thiên.”

“Hả, sao lại có chuyện đó được.” Ba Ba Mạc Tỏa suy nghĩ, rốt cuộc có điều gì nhầm lẫn sao.

“Thế mới nói, trước kia không cố gắng học tập đi, đến khả năng cảm nhận ngọc năng lượng của bản thân còn không biết thì cô sống làm gì nữa.” A Đa Đa nói chế giễu.

“Im mồm cho ta.” Cô lại tung một cước xuống bao cát vô tri Đa Đa kia, hắn vẫn đứng yên không hề đau đớn gì.

Hừ tại sao lại vậy chứ, thảo nào cứ mỗi lần ở bên cạnh hắn thì năng lượng hồi phục của cô tăng vùn vụt, cứ mỗi lần hắn không quan tâm đến cô nữa, xong hai người mà cách xa nhau thì lại không động tĩnh. Làm cô nhiều lần còn nghĩ đó là sức mạnh của tình yêu.



Sao cô lại ngu ngốc vậy chứ, nhiều lần hắn còn đau nhói khi tim đập mạnh sao cô lại không nhận ra.

Khoan đã, hắn cảm thấy đau đớn khi tim đập mạnh đó chẳng phải là….

Cô lập tức hỏi A Đa Đa:

“Ta hỏi ngươi, trong tim có chứa ngọc tín hiệu nếu rung động quá mạnh, hay kích thích quá độ sẽ chết đúng chứ.”

“Ồ thông minh hơn rồi đấy… mà cô hỏi điều này làm gì, không lẽ cô…cô thích tên Hoàng Thượng đó rồi sao?”

Thấy cô không nói gì, mặt mày ủ rũ buồn bã, ngầm thừa nhận.

“Vậy thì ta cũng khuyên cô thật lòng, hai người ở bên nhau sẽ không có kết quả đâu, nếu cô chỉ đơn giản ở bên hắn để khôi phục bản thể đợi đến ngày có năng lượng lấy lại ngọc thì được, còn nếu không, chắc cô cũng hiểu…”

“Ừ. Ta biết rồi.”

Tất nhiên là cô hiểu, nếu cô ở bên hắn hai người yêu nhau sẽ không tránh khỏi những lúc kích thích trái tim, tim đập loạn nhịp. Lúc đó hắn không cẩn thận còn bị mất mạng, còn người chịu đau khổ dằn vặt là cô.

Nhưng cô mà không có ngọc năng lượng thì cũng không sống được bao lâu trên đời này. Hai người phải có một người bị chết.

Cô thật sự không muốn hắn chết, ai mà muốn nhìn người mình yêu phải chết chứ, hơn nữa hắn mà chết thì Dạ Tiễn Quốc phải làm sao, những người dân cần có hắn.

Vì thế cô lựa chọn rời đi, dùng năng lượng còn lại sống đến khi không còn ngóc dậy nổi thì thôi.

Sự việc không ngờ lại phát triển như vậy cứ ngỡ viên ngọc ở trong người Mộc Thanh Nhi, chờ khi khôi phục năng lượng cô sẽ có khả năng lấy ra.



Ai ngờ thực sự nó lại ở trong người Dạ Huân Thiên người mà cô yêu nhất. Ba Ba Mạc Tỏa đau lòng khóc lớn, cô không chịu được cảm giác này.

A Đa Đa thấy cô buồn bã cũng không tiện ở lại, an ủi đôi lời sau đó đi về trước.

Dạ Huân Thiên ở tẩm cung hỏi Tiểu Châu:

“Mộc Phi gần đây thế nào?”

“Thưa Hoàng Thượng, Mộc Phi gần đây thường qua lại với Tịch Phong tiên tử.”

“Hừ, thật khiến người khác đau đầu.” Tại sao cô lúc nào cũng thờ ơ tâm ý của hắn, bỏ qua cảm xúc của hắn.

Biết hắn tức giận vì cô ở bên cạnh người đàn ông khác nhưng cô vẫn ngày ngày đi theo hắn ta, cái tên sứ thần đó có gì đặc biệt chứ?

Chẳng lẽ đã có một tên tình địch ở thiên giới không biết mặt rồi, giờ lại thêm một người nữa xuất hiện sao?

Cô cũng chưa bao giờ thể hiện tình cảm trước mặt hắn, chưa bao giờ nói thích hắn, hắn phải làm sao bây giờ.

Dạ Huân Thiên hiện giờ rối như tơ vò, hắn không biết nên làm gì để cô có thể nhìn hắn nhiều hơn, để ý hắn nhiều hơn. Nhưng hắn vẫn có lòng tự trọng, ngoài khi cô đích thân đến xin lỗi hắn vì việc lần trước nếu không hắn sẽ mặc kệ cô.

Bảo hắn trẻ con cũng được, ích kỉ cũng được, đàn bà cũng được. Hắn chỉ muốn dùng điều này như một phép thử để biết được thực ra trong lòng cô hắn có chút trọng lượng nào hay không?

Vài ngày sau Ba Ba Mạc Tỏa theo A Đa Đa đến doanh trại của Dạ Tiễn Quốc, nghe nói A Đa Đa đã xin phép Hạ Thôi Mị được mở một cuộc tỉ thí võ nghệ, nếu ai thắng được A Đa Đa thì sẽ được trọng thưởng.

Mọi người ai nấy đều thích thú với cuộc thi đấu này, những người trong cung rảnh rỗi cũng đến xem.

Hạ Thôi Mị vì muốn được gặp Dạ Huân Thiên nhiều hơn nên cũng mời hắn đến. Thời gian này không phải đánh trận chỉ cần ở trong quân doanh huấn luyện binh sĩ nên cô có nhiều thời gian ở bên Hoàng Thượng hơn.