Sự Trả Thù Của Vợ Trước Tổng Giám Đốc

Chương 57: Cô gái ở đài phun nước



Cô bước đi rất nhanh, đôi chân thon dài của cô bước từng bước thật dài trên đường, băng qua phía bên kia đường liền đến nơi biển quảng cáo lớn. Nơi cô đứng rất rộng lại là ngay cạnh bên một cái tượng đài phun nước hình mỹ nhân ngư bằng thạch cao trắng tuyệt đẹp, nước từ dưới hồ bắn lên trên tượng theo ánh đèn nhiều màu sắc cứ thế mà nhảy múa. Màn hình biển quảng cáo vẫn đang chiếu cuộc phỏng vấn của người đàn ông nào đó mà bản thân cô căm hận tới thấu tận trong xương tủy. Khoảng cách gần đến như vậy cô nhìn rõ từng cử chỉ từng ánh mắt và lời nói của anh ta. Ừ thì trông anh ta vẫn là người đàn ông lịch lãm sang trọng hút hồn nhiều phụ nữ và vô cùng thành đạt như cô phóng viên kia vẫn liên tục khen ngợi. Nhưng với cô so với ngày trước dáng vẻ anh ta lúc này không khác gì một con quỷ dữ đội lốt hiền nhân.

Có ai biết được những chuyện anh ta làm phía sau những cái thành công giả tạo lấp lánh đó . Cô từng xem anh ta là một vị thần mà yêu thương, từng đem cả tình yêu thanh xuân đẹp đẽ của một cô gái đành hết cho anh ta, từ bỏ cả ước mơ của mình để đổi lấy cái danh phận Dịch thiếu phu nhân hư ảo. Đến bây giờ ngẫm lại cũng rõ tại sao ngày trước nhiều chuyện xảy ra đến như vậy mà cũng chỉ có hướng mũi nhọn vào mình cô mà thôi. Chỉ có cô ngu ngốc ngày xưa không hề nhận ra mà hết lần này đến lần khác van xin anh ta tha thứ mà cô nào có lỗi, tất cả cũng chỉ là mưu mô của anh ta bày ra để con cờ như cô dại dột mà sa lưới chết. Mà cho dù có khiến cô thành ra cái gì thì cũng đừng đụng tới ông cô kia chứ sao hắn ta có thể nhẫn tâm đến như vậy?

Cô chỉ đứng lặng yên ở nơi đó bên cạnh cái đài phun nước mà hướng đôi mắt mình lên trên màn hình điện tử. Ánh đèn từ nơi đó hắt xuống làm gương mặt trắng hồng của cô càng thêm nổi bật giữa dòng người qua lại. Thỉnh thoảng cô lại mím chặt đôi môi đỏ của mình, ánh mắt đau thương đôi lúc lại hiện lên trên gương mặt. Cô cứ duy trì hình ảnh đó mãi cho đến khi tiếng gọi của Tư Mã gần sát bên cạnh:

- Tiểu thư đã đến lúc rời đi rồi!

Chính lúc đó cô mới có thể thoát ra khỏi mớ hỗn độn đau đớn trong lòng mà dứt khoát rời khỏi. Mông lung một câu nói mà ngay từ giây đầu tiên khi nghe thấy Tư Mã đã không khỏi bất ngờ:

- Tư Mã, em nhất định sẽ giết chết anh ta!

Tư Mã cũng không thể đáp lại được gì từ câu nói của cô. Chỉ một trước một sau lặng lẽ đưa cô trở về xe.

Cả quá trình cô đứng ở đó chăm chú nhìn tấm bảng quảng cáo cho đến khi rời đi ,không phải chỉ có mình Cung Chính Thần ngồi trong xe từng chút quan sát cô, mà ở một hướng khác qua tấm cửa kính của một nhà hàng Tây sang trọng trên con phố cũng có một người đàn ông vô tình nhìn thấy rồi cũng bị cuốn vào hành động kì lạ này không rời mắt. Người đó cũng chẳng ai xa lạ cũng chính là người đang được phỏng vấn trên kia.

- Dịch Tân, cậu đang nhìn gì vậy?

- Sở Nam hình như cô gái kia.... à mà không, không có gì!