Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 142: Cầu mà không được



Editor: Tiểu Ly Ly.

Bạch Dao vẫn không hiểu, có phải tất cả nam nhân đều trời sanh bạc tình quả ý* hay không.

Bạc tình quả ý*: tương tự như câu bạc tình bạc nghĩa.

Nếu không vì sao người kia lại trộm đi tấm lòng chân thành của nàng, sẽ quên lời thề đầu tiên.

Bạch Hà ca ca nói, từ xưa tiên ma khác đường, chém giết lẫn nhau, tích thù đã sâu, tại trong thù hận này mà mến nhau, sâu hơn nữa là tình yêu, cũng không nhịn tiêu tan thời gian và lòng người.

Thế nhưng hắn lại quên, cõi đời này trừ tiên ma khác đường, còn có một người khác, trăm sông đổ về một biển.

Nàng trước sau vẫn tin tưởng, chỉ cần thật lòng, tất cả đau khổ cũng có thể không phải là đau khổ.

Vì vậy nàng trộm tích Hồn Châu của Ma Tôn, che giấu một thân ma khí, đi tới Thái A tìm người hứa hẹn với chính mình rồi lại rời bỏ đi.

Tên của người đó, theo máu chảy xuôi ở trong thân thể, ngày đêm không ngừng. Lúc nào nàng cũng nhớ tới nghĩ tới, nhớ lại hai người cùng nhau vượt qua mỗi một khắc đều tựa như rang đậu lăn qua lộn lại, nhưng vẫn không bù được nỗi nhớ nhung khắc sâu trong lòng, bước lên hành trình tìm phu. 

Mà người được gọi là Phương Diệc Nhiên đó, nàng nghe nói hắn trôi qua rất tốt.

**

Kể từ sau khi Huyền Lam chết, Phục Nguyên chấp chưởng Điện Chấp Pháp, Phương Diệc Nhiên liền bận rộn rất nhiều. Vội vàng không rảnh suy nghĩ những chuyện khác. Cho tới khi, Bạch Dao đến. 

Thời điểm Bạch Dao tới chính là lúc sáng sớm, đám sương mây khói triền miên lượn lờ, tầng tầng lớp lớp giống như mây trắng trên không trung.

Lúc này hắn đang chuyên tâm một lòng không nghĩ đến việc khác mà ôm một quyển tiên môn pháp điển, có tiên đồng đi tới trước mặt, nói cho hắn biết có tiên hữu đường xa mà đến.

Hắn mới đầu sững sờ, hồi tưởng lại quá khứ, hình như trong sinh mệnh của hắn trừ các sư huynh đệ ở Thái A, cũng không có kết giao với người ngoài.

"Ta không biết tiên hữu nào, nói hắn rời đi thôi." Hắn nói xong liền lại tiếp tục nhìn.

Sau khi tiên đồng rời đi, chỉ chốc lát lại tới một người, cản ánh sáng của hắn, hắn chỉ cho là tiên đồng đi mà quay lại, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Ta đã nói qua không biết tiên hữu nào, ngươi còn tới làm gì. . . . . ." 

Một đôi tay đột nhiên lấy sách của hắn ra, ngay sau đó có người mỉm cười nói: "Tiên hữu thật sự là người bận rộn, cố nhân tới thăm, liền ly trà cũng không mời uống sao?"

Toàn thân Phương Diệc Nhiên chấn động, trong ánh mắt đột nhiên có ánh sáng thoáng qua, vẻ vui mừng đã ở trên nét mặt. Chỉ một khắc, liền lại chán nản. Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, không có nhìn đối phương, chỉ khẽ gọi một tiếng: "Dao nhi."

"Dao nhi là ai? Tiên hữu nói đang nói tên cố nhân?"

"Làm sao ngươi tới đây?" Phương Diệc Nhiên bỗng dưng nghĩ đến thân phận của nàng, sắc mặt thoáng chốc thay đổi một lần, khi đó nhìn thấy Bạch Dao trong mắt lóe sáng, nước mắt lưng tròng, ngực căng lên ngay cả ngón tay bên người cũng không nhịn được phát run. 

Hai tay hắn chắp sau lưng nắm chặt thành quyền, mặt lạnh hỏi: "Trên người ngươi tuy không có ma khí, nhưng hơi thở thật là có chút cổ quái. Sư phụ ta đa nghi, nếu như gặp được ngươi, nhất định sẽ tỉ mỉ kiểm tra, nếu như ngươi không muốn chết liền mau xuống núi!"

Bạch Dao không sợ nguy hiểm vạn dặm xa xôi đến xem hắn, nhưng không nghĩ đụng phải mặt lạnh, trong đáy lòng tuy là nhớ nhung như nước thủy triều, nhưng hắn một lời lạnh lùng nói ra miệng, dám ở trong lòng nàng giống như tưới một chậu nước lạnh, lập tức hóa một đường lắc lư này thành lửa giận. Nàng bực tức ném sách trả lại cho hắn, nheo mắt nhìn hắn hừ hừ: "Ta mạn phép không đi! Ta còn sẽ nói cho ngươi biết, lần này ta, nếu là không mang ngươi về làm phu quân của ta, chắc là sẽ không rời đi! Ngươi mặc kệ ta cũng  được, dù sao ta còn có Thiên Thiên."

"Lúc trước ngươi lén lén lút lút rời đi đừng cho là ta không biết. Chẳng qua ca ca ta nói không có thể vẫn cột ngươi vào bên cạnh khiến cho ngươi hận, ta mới làm bộ như cái gì cũng không biết mặc ngươi rời đi. Ngươi từng nói để thương thế ngươi tốt lên liền lấy ta làm thê tử, cũng đều gần một năm, ngươi không trải hoa đỏ mười dặm lấy ta vào cửa liền cũng được, thậm chí nhìn cũng không chịu nhìn ta một cái. Bạch Dao ta định xuống phu quân, là ai cũng không được giành! Cho dù là sư phụ của ngươi, hay tiên môn của ngươi nói tiên ma khác đường! Ta nhớ ngươi, giờ nào khắc nào cũng nghĩ tới. Lần này tới Thái A, ta là quyết tâm muốn song túc song tê* với ngươi. Nếu như ngươi không chịu, ta liền giết chết ngươi rồi sau đó tự sát! Hừ! Sinh không thể chung giường chung gối cùng nhau đến bạc đầu, vậy liền sau khi chết ngủ chung một quan tài, kiếp sau gặp lại." Nói nhiều rồi, trong mắt nàng lóe ra nước mắt: "Muốn đuổi ta đi à? Ta sẽ không để cho ngươi như nguyện!"

Song  túc song tê:* tương tự như song túc song phi (chỉ cặp nam nữ yêu đương thắm thiết không phân ly, tương đương với "chung giường chung chiếu", "như hình với bóng")

Bạch Dao dữ tợn  nở vài tiếng cười  sau đó xoay người liền đi, để lại cho Phương Diệc Nhiên một thân y phục màu đen, bước chân đi xiêu vẹo, giống như là bông hoa cô đợn nở dưới ánh mặt trời, mang theo một thân thất ý* nhảy lên đụn mây.

Thất ý*: không được như ý muốn.

Hắn đứng lặng sau một lúc lâu, cuối cùng vẫn còn cắn răng một cái, đuổi theo.

"Dao nhi, người Thái A thù hận người Ma tộc, một khi bọn họ biết được thân phận ngươi, ngươi nhất định chạy không khỏi. Nghe lời của ta, mau chóng rời khỏi Thái A!"

Âm thanh của Phương Diệc Nhiên nghe qua hết sức vội vàng, nhưng Bạch Dao là người thuộc về loại nước lửa không ngâm mềm không được cứng không xong, lần này nàng tới, là quyết định muốn mang hắn về làm phu quân, làm sao có thể bởi vì vài ba lời đe dọa của hắn liền nửa đường bỏ cuộc?  

"Ngươi là người nào của ta? Khi nào an nguy của ta đến phiên ngươi lo lắng? Ta là tới tìm Thiên Âm , có liên quan gì tới ngươi?"

Phương Diệc Nhiên thấy nàng như vậy, không khỏi vừa vội vừa giận: "Ngươi có thể thật sự nghe ta nói một lần hay không?"

"Ta chính là quá nghe lời ngươi nói, mới lãng phí thời gian một năm dùng để nhớ nhung." Bạch Dao ngược lại nhìn về hắn, cũng sẽ không cười, sâu kín trong ánh mắt là buồn bã đau lòng.

Trong lòng Phương Diệc Nhiên cứng lại, trên nét mặt tựa như đang giãy dụa.

Bạch Dao nhìn hắn thật lâu, nhẹ giọng làm như lầm bầm lầu bầu: "Ta chính là ích kỷ, cho nên ta tình nguyện làm hai người khổ sở cũng không cần khổ khổ chờ đợi. . . . . ."

Trong tiếng gió, loáng thoáng có âm thanh của nàng, làm như một thanh đao nhọn đâm vào tim Phương Diệc Nhiên, khiến cho hắn hít thở không thông, che ngực dừng thân thể lại, kinh ngạc nhìn nàng đi xa. 

Một lát sau, hắn nhớ tới Trọng Hoa trong điện Cửu Trọng. Nếu để cho hắn gặp được Bạch Dao, Bạch Dao này sẽ thật chạy trời không khỏi nắng!

Hắn bận kêu: "Dao nhi! Trở lại!"

Thật lâu sau, không trung chỉ còn lại tiếng gió như cũ, giữa không trung, bóng dáng của Hồng Trang chậm rãi hiển lộ ra, trong mắt mang theo chút vẻ nghi hoặc, nhìn hai người bay về phía điện Cửu Trọng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng xẹt qua vẻ kỳ dị.

**

Sau giữa trưa, ánh mặt trời vừa đúng.

Ngoài điện Cửu Trọng, trên cây hòe cổ thụ, Thiên Âm kéo thân thể yếu đuối miễn cưỡng nằm lên, ngước nhìn trời xanh trong vắt, mây trắng xa xa, trong lòng tích tụ sầu khổ nhiều ngày dần dần phai nhạt một chút.

Trọng Hoa không cho là nàng mỗi ngày buồn bực, ỏ trong phòng sẽ suy nghĩ lung tung, liền sau khi ăn xong mạnh mẽ lôi nàng ra ngoài, nói là hóng mát một chút. Trên thực tế nàng biết, hắn chỉ là không muốn để cho nàng lâm vào tự trách không thể tự thoát ra được.

Mấy ngày nay, mỗi ngày Trọng Hoa rửa tay xuống bếp, Thiên Âm đồng thời ghen tỵ hâm mộ hận chết  Thiên Nam và Đông Phương. Bởi vì mỗi lần ở sư đồ bốn người làm thành một bàn không khí hoà thuận vui vẻ tình ý hòa hợp thì Thiên Âm đều sẽ tìm chút phiền toái nhỏ cho hai người, Trọng Hoa liền cũng nuông chiều nàng, không mặn không nhạt phạt Thiên Nam và Đông Phương, đợi đến yêu phạt xong rồi thì quay đầu lại chỉ thấy một bàn thức ăn ngon như Thao Thiết* đi qua, một mảnh cặn đều không thừa!

Thao Thiết*: chương trước Ly đã giới thiệu qua di thú này rồi, sợ mọi người quên nên giới thiệu lại lần nữa. Thượng Cổ dị thú chi tứ đại hung thú: " Thao Thiết " Tāo Ti sắc truyền thuyết Hiên Viên đại chiến Xi Vưu, Xi Vưu bị chém, kỳ thủ rơi xuống đất hóa thành Thao Thiết. Sơn Hải Kinh hữu vân, có thú yên, kỳ trạng thái như dê thân mặt người, kỳ mắt tại dưới nách, hổ răng người móng, kỳ âm như trẻ sơ sinh, danh viết bào hào, là thực nhân. Cũng có truyền thuyết là "Long Sinh Cửu Tử" một trong Cửu Tử. Cố gắng hết sức tham ăn, thấy cái gì ăn cái gì, bởi vì ăn quá nhiều, cuối cùng bị chết no. Nó là tượng trưng tham lam.

Đối mặt với ánh mắt ai oán của hai sư huynh, Thiên Âm chỉ giương một đôi mắt to vô tội, nói một câu “thật xin lỗi bởi vì ăn quá ngon ta lại ăn xong rồi”.

Vì vậy hôm qua Huyền Tề cuối cùng thoát ra từ Điện Chấp Pháp, đi tới điện Cửu Trọng thì ánh mắt đẫm lệ của hai người bày tỏ mấy ngày vừa rồi đổ huyết lệ như thế nào, sau đó mạnh mẽ mang Huyền Tề đi.

Huyền Tề len lén nói cho nàng biết, hai người họ là muốn đi tìm một phần lễ ra mắt bị trễ. . . . . . Vì vậy mà nàng cười thầm thật lâu.

Từ khi nàng tỉnh lại đã gần đến nửa tháng, trừ ngày đầu tiên tất cả mọi người đến đông đủ tới giường nàng báo cáo, sau lại mỗi ngày không thấy bóng dáng. Huyền Tề nói, sợ tôn thượng, vì vậy sáng sớm xác nhận nàng tỉnh, không có ngất không có bệnh không có gây họa, liền sớm một chút rời đi. Mà Trường Khanh nói, ngày đó vạch trần chuyện đông cung sách sợ tôn thượng tùy thời trả thù, vì vậy bỏ trốn mất dạng. Về phần Lưu Quang, dĩ nhiên là không thích Trọng Hoa, liền tình nguyện ngay cả Thiên Âm cũng không gặp. Phương Diệc Nhiên, nghe nói là vội vàng chân không rớt đất đi nhận vị trí mới, tự nhiên cũng nói, còn là sợ Trọng Hoa. . . . . .

Sư phụ có đáng sợ như thế sao?

Nàng lặng lẽ liếc nhìn gò má Trọng Hoa ngồi xếp bằng ở dưới tàng cây nấu trà nghiên cứu bàn cờ, trái tim nhỏ đột nhiên nhảy nhanh một chút.

Sau lưng Trọng Hoa giống như có mọc ánh mắt, cũng không quay đầu lại hỏi "Nhìn vi sư làm cái gì?"

"Bởi vì sư phụ người sắc đẹp khả xan*."

Sắc đẹp khả xan*: sắc đẹp có thể ăn được.

Tiếp đó hình như buông tiếng thở dài: "Thiên Âm, ta là sư phụ ngươi."

"Con  hiểu biết rõ, chính là bởi vì người là sư phụ con, cái gọi là nước phù sa không chảy ruộng người ngoài. Mỹ nhân làm sao có thể để cho người ngoài xem? Còn nữa, lòng thích cái đẹp của mọi người đều có, đồ đệ người ở trong thế giới tục nhân, không tự nhiên phải ngoại lệ." Thiên Âm cười nhìn hắn, trên nét mặt tràn ngập chờ mong: "Sư phụ, thật ra thì con có nguyện vọng lớn nhất, chính là giống như vậy hầu ở bên người sư phụ, thời điểm người đánh cờ con pha trà, người pha trà lúc con ngủ. . . . . . Chỉ cần hầu ở bên cạnh người thấy sư phụ người, mới sẽ không làm cho người ta cảm thấy người xa không thể chạm." 

"Huyền Tề ca ca nói trong ngày thường hắn cực kỳ sợ người, hơn nữa người cả ngày lại một vẻ mặt, vui vẻ hoặc đau lòng cũng chưa bao giờ hiện ra mặt. Hắn nói. . . . . ." Nàng làm như nghĩ tới chuyện cực kỳ buồn cười, hé miệng cười trộm một lát sau nói: "Hắn nói nhìn từ xa người giống như khối băng, nhìn gần là hàn băng vạn năm khó có thể tan ra."

". . . . . ." Trọng Hoa tay nắm quân cờ hơi ngừng lại.

"Vì vậy con muốn, có lẽ con làm một đồ đệ cũng không tồi, ít nhất, nhìn thấy sư phụ cười, nhìn thấy sư phụ đau lòng, cũng nhìn thấy sư phụ tức giận."

"Từ nhỏ con đã đã lập chí muốn tu hành thật tốt, tương lai bảo vệ sư phụ, mà  chung quy con lại là gây họa, hại sư phụ lo lắng."

"Mặc dù ngày sau sư phụ phiền con, cho phép cho người khác lấy con làm thê tử, con cũng vậy sẽ không buông tha lý tưởng ban đầu. Con sẽ an tâm chờ phu quân tương lai con chết sớm, đến lúc đó trở lại Thái A cùng với sư phụ thủ hộ muôn dân bá tánh trong Lục giới."

Trọng Hoa rốt cuộc xoay người lại, đáy mắt chớp động nụ cười dung túng. Nhìn Thiên Âm nghiêm túc, lòng của hắn yên tĩnh mấy ngàn năm, cuối cùng ấm rồi.

"Ngươi đã mười bảy tuổi rồi, sao còn giống như tiểu hài tử bướng bỉnh, lại nguyền rủa phu quân tương lai chết sớm, nếu là nói này truyền vào trong tai người khác, chỉ sợ cuộc đời này của ngươi cũng chưa biết chừng không thể lập gia đình."

"Vậy thì không lấy chứ sao."

Thiên Âm đứng dậy, ngồi ở trên nhánh cây, hai chân dao động trên không trung: "Chỉ cần sư phụ không ngại,  con đương nhiên thì nguyện ý cả đời đi theo sư phụ."

Trọng Hoa lắc đầu một cái, cười: "Đứa nhỏ ngốc."

Trong nháy mắt Thiên Âm rơi vào trước mặt hắn, hếch bộ ngực đầy đặn, nhếch lên mông mượt mà, đối với hắn làm ra vẻ câu hồn một cái, trong mắt hoa đào lộ ra: "Sư phụ, con đã là nữ nhân."

Trọng Hoa ngạc nhiên, thật lâu sau mới nghiêng mặt sang một bên, trên mặt dường như có ửng hồng nhàn nhạt, Thiên Âm lập tức kinh ngạc đến ngây người, miệng mở rộng, trong chốc lát không có cách nào nói chuyện.

Rất lâu, nàng bỗng dưng vui vẻ cười to: "Ha ha ha. . . . . . Sư phụ, thì ra là sư phụ người cũng sẽ xấu hổ! Ha ha ha. . . . . . Làm con cười chết rồi !"

Trọng Hoa bị nàng cười đến có chút buồn bực, nghiêm mặt trầm giọng quát lên: " Thiên Âm, không được nói bậy!"

"Thiên Thiên ~!"

Xa xa một tiếng kêu gọi, làm Thiên Âm ngừng cười lại, đợi thấy rõ người tới là Bạch Dao, trong lòng nàng kinh ngạc quá mức, thế cho nên đã quên cười. Nàng chột dạ ngắm nhìn Trọng Hoa, thấy hắn đang nhìn Bạch Dao, sớm đã là vẻ mặt lành lạnh ngàn năm không đổi này, tròng mắt đen tĩnh mịch, không biết đang suy nghĩ gì.

Trong lòng Thiên Âm hồi hộp giật mình, lúc Bạch Dao rơi xuống đất, vội vàng ngăn cản tầm mắt của Trọng Hoa, nhỏ giọng mà vội vàng nói: "Nhanh đi về, không thể để cho sư phụ ta nhìn thấy. . . . . ."

"Sư phụ ngươi. . . . . ." Bạcch Dao đột nhiên ghé đầu liếc nhìn về phía sau nàng, ánh mắt hạm vào đôi mắt đen như mực, trong lòng nàng lập tức có cảm giác không chỗ nào ẩn trốn được, vội thu hồi mắt nói với Thiên Âm: "Hắn chính là Trọng Hoa? Thật là đáng sợ!"

"Đáng sợ sao?" Thiên Âm quay đầu lại ngắm nhìn, thấy hắn đang uống trà, dáng vẻ rõ ràng chỉ làm cho người ta cảm thấy như gió mát nhẹ nhàng, làm gì có cảm giác đáng sợ? 

Nàng vội vàng nói: "Cho dù như thế nào, đi mau. . . . . ."

Phương Diệc Nhiên rơi xuống đất, nhìn thấy Trọng Hoa, sắc mặt cũng biến đổi, liếc mắt nhìn nhau với Thiên Âm, một kéo một đẩy, lập tức mang Bạch Dao đi.

Cho đến bóng dáng hai người biến mất, Trọng Hoa mới mở miệng: "Đứa bé kia là ma tộc, có quan hệ gì với các ngươi \?"

Thiên Âm không biết chuyện giữa Phương Diệc Nhiên và Bạch Dao, không biết có nên nói hay không, từ trong nội tâm nàng cảm thấy  sư phụ nhất định sẽ có thái độ phản đối, điều này chớ có nghi ngờ.

Suy xét trong chốc lát, nàng vẫn tạm thời nói thân phận của Bạch Dao. Trừ nàng là muội muội của Bạch Hà, từng ở Ma tộc đã cứu Phương Diệc Nhiên một mạng, giữa tình hình của bọn họ, nàng một chữ cũng không nói.

Nhưng cơ trí như Trọng Hoa, làm sao sẽ không biết đức tính của nàng?

Càng nói láo, thái độ của nàng thì càng thành khẩn. Ngược lại, càng thành thực, nàng liền nhất định sẽ cười vô tâm vô phế.

Hắn nhìn đốm đen trên mặt trời, chậm rãi nói: "Ngươi chớ cho rằng, vi sư không biết. Ban đầu ở Trường Lưu thì Phương Diệc Nhiên và ngươi bị bắt đi Ma tộc, một thời gian sau thế nhưng lại tự động trốn thoát, khi đó, ta từng hỏi qua hắn."

Thiên Âm nhẹ giọng hỏi: "Vậy hắn là nói thế nào?"

Trọng Hoa thật sâu nhìn nàng một cái, trong mắt kia làm như dãy núi trùng điệp rồi lại là sâu như biển cả: "Hắn nói, tiên ma khác đường, hắn biết. Cuộc đời hắn này chỉ biết trừ ma, sẽ không yêu ma."

Thiên Âm cứng đờ, trước mắt làm như xẹt qua ánh mắt thất vọng của Bạch Dao, âm thanh thở dài nhỏ đến nỗi không thể nghe được.

Trọng Hoa thu vẻ mặt ưu thương của nàng vào đáy mắt, con mắt sắc lóe lóe, mặc dù không đành lòng nhìn nàng thất vọng, nhưng chuyện khách quan vẫn như cũ sẽ không bởi vì thất vọng của nàng mà biến mất.

"Phục Nguyên trưởng lão là người bảo thủ không chịu thay đổ, từ trước đến giờ hắn đã tự giữ quy củ, tự nhiên cũng hi vọng đệ tử mình cũng như hắn . Phương Diệc Nhiên này lại có tình ý với thiếu nữ Ma tộc, dựa vào  tính tình của Phục Nguyên, sau khi biết được chuyện này, tất nhiên là muốn gậy đánh uyên ương chia rẽ hai người họ ."

"Nhưng. . . . . ."

"Chuyện của người khác, ngươi chính là bớt can thiệp vào chút. Ngươi không phải trông nom thì gió êm sóng lặng, ngươi vừa nhúng tay, hẳn là muốn ồn ào ra một trận gió tanh mưa máu mới có thể bỏ qua. Vi sư lệnh cho ngươi ngày sau không cho phép ra khỏi điện Cửu Trọng này, nếu không. . . . . ." Hắn dừng một chút, giọng nói vô cùng nghiêm túc kia: " Thiên Âm, ngươi có từng nghĩ tới, nếu không ngăn lại Phương Diệc Nhiên và Bạch Dao, bọn họ có đúng là Xích Hỏa và Lục Nhiên thứ hai."

"Không thể nào. . . . . ."

Trọng Hoa thở dài: "Tiên giới giữ quy củ mấy vạn năm, sẽ không bởi vì mấy người mà có điều thay đổi. Nếu như ngươi thật muốn giúp bọn hắn, không bằng khuyên hai người bọn họ sớm ngày tách ra. Từ đó quên nhau, trở lại đi trên con đường cuộc đời mình đi." 

Hắn nói xong nhẹ nhàng phất một cái, ly trà bàn cờ đều đã không thấy.

"Bên ngoài gió lớn, vào đi thôi."

Thiên Âm không có đi vào.

Nàng kinh ngạc đứng ở trong gió, thật thà nhìn mặt đất, nhớ một câu kia của hắn “từ đó quên nhau”.

Từ đó quên nhau, liền thật có thể quên sao? Từ đó quên nhau, trải qua đều sẽ không tồn tại sao? Nếu thật có thể vì vậy mà quên lãng, thế gian sao lại có nhiều tiếc nuối và khổ sở kia? Nhiều nam nữ si tình canh giữ bên cạnh đá tam sinh* ở Minh giới cực khổ chờ ngàn năm không chịu rời đi là vì điều gì? Nhiều tiên ma trường sanh bất lão như vậy, chỉ vì một người mà cam nguyện hóa bụi mù nơi cát vàng?

Đá tam sinh*: Bên bờ sông Vong Xuyên, đầu cầu Nại Hà có một tảng đá lớn gọi là “Tam Sinh Thạch”. Tương truyền rằng, trên Tam Sinh Thạch có ghi chép lại kiếp trước, kiếp này và kiếp sau của một linh hồn. Linh hồn trước khi đầu thai, đứng trên Vọng Hương Đài trông về phía xa, đưa mắt nhìn về phía gia đình, người thân ở dương gian một lần cuối rồi uống bát canh Mạnh Bà cho quên hết mọi chuyện buồn vui ở kiếp trước, đồng thời cũng mở ra một kiếp trầm luân mới. Tam Sinh, theo như bên Phật gia thì là tam thế chuyển sinh, tức là kiếp trước, kiếp này, kiếp sau. Phật gia cho rằng, sinh mệnh là vĩnh hằng, cho nên sinh mệnh có luân hồi chuyển thế. Kiếp trước là nhân, kiếp này là quả, kiếp sau là duyên. Nhân duyên tụ hợp, duyên diệt duyên khởi, nợ tình duyên còn phải hoàn trả, oan trái…hết thảy đều được ghi lại rõ ràng trên Tam Sinh Thạch –  Đá Ba Đời.

Cũng chỉ là, yêu chính là người kia, cầu mà không thể nào có được.

Cuộc sống chỉ là ngắn ngủi như một cái chớp mắt, ở nơi ngắn ngủi này giống như lướt qua sau lưng, khổ đắng đừng quá mức, cầu mà không thể nào có được.

Bởi vì cầu mà không thể nào có được, cho nên mặc dù giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, vẫn là làm việc nghĩa không được chùn bước. Cho dù biết rõ con đường phía trước đầy bụi gai, vẫn là ngẩng đầu mà bước đi truy tìm một ít điểm sáng hi vọng. Nguyên nhân chính là cầu mà không thể nào có được, cho nên Xích Hỏa và Lục Nhiên đau khổ hôn ba ngàn năm trước, cuối cùng hóa làm hai cô hồn dưới đài Tru Thần.

Chỉ vì cầu mà không được, mới càng nóng lòng  muốn có được.

Có vài người có chút tình cảm, rõ ràng gần trong gang tấc, đưa tay chạm tới, cũng là chân trời góc biển. Có chút tình yêu, rõ ràng sống chết có nhau không bao giờ rời bỏ, cuối cùng lại chỉ như phồn hoa một giấc chiêm bao, tỉnh mộng, tâm lại đau.

Như Trọng Hoa từng nói, có phải yêu nhau mà không có cách nào gần nhau, liền muốn lãng quên hay không?

Thiên Âm không hiểu.

Nàng chỉ biết nàng cầu sư phụ, mà không thể nào.

Có lẽ cuộc đời này, nàng đều cầu mà không được.

Gió lướt qua, nhuộm chút không khí lành lạnh, nàng đột nhiên cảm thấy máu làm như đọng lại khiến cho nàng cứng đơ cả người. 

Rất lâu, có tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, nàng lạnh nhạt nói: "Ta cho là ngươi ẩn thân lâu như vậy, cuối cùng sẽ rời đi."

Tiếng cười Hồng Trang như chuông bạc, từng bước từng bước chầm chậm tới.

Thiên Âm xoay người nhìn nàng, lòng tràn đầy thán phục như cũ.

Nàng thật là đẹp. Quần đỏ như máu, dung nhan khuynh thành. Xinh đẹp làm người ta hít thở không thông.

Hồng Trang dừng bước, cười nói: "Ta và ngươi đều là từ nhân giới mà đến, từ khi vừa bắt đầu liền thù hận sâu sắc. Ngày trước ta cuối cùng cho là ngươi đoạt đồ của ta, vì vậy ta hận ngươi tận xương."

"Ta chưa bao giờ giành bất kỳ vật gì ."của ngươi

"Vậy sao. . . . . ." Hồng Trang cười có chút cổ quái: "Ngày trước ta cho là tôn thượng chính là bị ngươi cướp đi. Ta đây ưu tú ra sao, tại sao để ngươi làm đệ tử của hắn mà không phải ta? Vì vậy ta nghĩ, ngươi đoạt sư phụ của ta."

"Ngươi là thần thể, từ thời khắc người bắt đầu bước vào tiên môn đó, ngươi nhất định sẽ được vạn người chú ý, được mọi người che chở ở lòng bàn tay, mà ta chỉ có thể theo từ một người đệ tử có tiếng tăm gì ở Nhân giới. Cho nên ta ghen tỵ ngươi."

"Ghen tỵ đến hận."

Thiên Âm không nói, lẳng lặng nghe nàng nói, bởi vì nàng không biết hôm nay nàng ta tới nơi này, đến cuối cùng muốn làm cái gì.

Hồng Trang cười cười, có chút thương cảm: "Ta và ngươi thật ra thì cũng không thâm thù đại hận, cần gì phải đấu đến ngươi chết ta sống đây?"

Thiên Âm lắc đầu: "Ta chưa bao giờ muốn đấu thắng ngươi."

"Đúng vậy, đều là chính ta tìm ngươi gây phiền toái." Hồng Trang ngừng cười, thật sâu trong mắt như sương khói mù bao phủ, làm người ta không thấy rõ trong đó cắt giấu vẻ mặt gì. Giọng nói của nàng nghiêm túc thái độ thành khẩn, gằn từng chữ một: " Thiên Âm, cho tới nay, thật ra ta thì cũng sai lầm rồi."

Thân thể thật ra run lên, vẻ tình cảm ngoài ý muốn mà không lời nào có thể miêu tả nói được.

Hồng Trang làm như không thấy, chỉ nói: "Nếu như ngươi chịu tha thứ ta, ba ngày sau, Phong Vãn Đình hẹn gặp lại. Ta có rất nhiều lời nói muốn nói với ngươi, cũng tốt, hoàn toàn kết thức thù hận giữa ta và ngươi."

Thiên Âm im lặng hồi lâu, cách mấy bước cự ly nhìn nàng, lại đang thầm than trong lòng một tiếng, nàng cười thật là đẹp mắt.

Hồng Trang hỏi "Như thế nào?"

Thiên Âm hít một hơi thật sâu, phun ra nụ cười đã sáng rỡ trên mặt: "Được!"