Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!

Chương 1001: Xuất phát!



Giây phút khi mặt trời dần lặn xuống, cũng là thời gian thuộc về Tộc Bất Tử bắt đầu.

"Vù!"

"Vù vù..."

Chim bay dập dìu trên trời cao, giống như báo hiệu sắp có một trận phong ba bão tố.

Gutian vừa tỉnh dậy đã hỏi: "McKitrick còn chưa đến hả?”

Luckassen lắc đầu nói: "Thân vương McKitrick có lẽ là cũng cần được ngủ, dự là giờ đang trên đường đến đây."

Nghe vậy, cảm giác bất an trong lòng Gutian càng thêm mãnh liệt. Chắc McKitrick không xảy ra chuyện gì đó chứ?

"Huyết Hoàng, khi nào chúng ta xuất phát?"

"Huyết Hoàng, tôi đã đợi không nổi nữa rồi..."

Toàn thể người dân Tộc Bất Tử đều nôn nóng, bởi vì đã rất lâu rồi bọn họ chưa được uống máu tươi.

Gutian giơ tay vẫy: "Xuất phát!"

Sau khi ra lệnh xuất phát, ông ta dẫn đầu rời khỏi hang động, theo sau là toàn bộ Tộc Bất Tử.

"Cái tên gì đó, còn không nhanh lên, lề mầề cái gì vậy?" Một tên bá tước hét vào mặt Cung Vô Địch.

Nếu đổi lại là trước đây, đương nhiên Cung Vô Địch sẽ tát chết đối phương luôn.

Nhưng hiện giờ ông ta ăn nhờ ở đậu, chỉ dám giận không dám chửi, dù gì ông ta là người sau này mới trở thành người của Tộc Bất Tử, địa vị trong tộc thấp kém.

"Không được vô lễ."

Gutian lập tức gắt gỏng nói.

Vị bá tước kia liền im miệng, ngượng ngùng đi qua một bên.

"Vô Địch là người của chúng ta, mọi người không được bài xích ông ta."

Gutian công khai chống lưng cho Cung Vô Địch.

Cung Vô Địch chợt cảm thấy có chút xúc động.

Gutian nhìn sắc mặt ông ta có sự thay đổi lớn, bèn cảm thấy rất hài lòng về thuật trị người của mình.

Sở dĩ ông ta đặc biệt chiếu cố Cung Vô Địch không phải vì Gutian có lòng dạ lương thiện, mà bởi vì tìm kiếm hoa Trương Sinh còn cần đến đối phương mà

thôi.

Thời gian trôi nhanh, sau nửa tiếng, một nhóm người Tộc Bất Tử lang thang qua nhiều khu vực mà vẫn không gặp được một người nào.

"Huyết Hoàng, ở đây sao không có ai vậy?"

"Huyết Hoàng, đám loài người đó đi đâu rồi?"

"Huyết Hoàng, không tìm thấy loài người..."

Từng bá tước la hét lên.

"Im miệng!"

Gutian quát một tiếng chói tai.

Các ngươi không biết chắc bổn hoàng biết chắc? Thật là một đám phế vật.

"Huyết Hoàng, tôi đoán có thể là đám loài người đó trốn rồi!" Luckassen nói ra suy đoán của mình.

Gutian suy nghĩ rồi gật đầu, nói: "Khả năng cao là vậy rồi, bảo mọi người tản ra tìm đi, chỉ cần tìm thấy tung tích của loài người, lập tức nổ súng phát tín hiệu thông báo cho mọi người."

"Vâng!"

"Vâng...

Hơn trăm người Tộc Bất Tử tản ra nhiều đường, bắt đầu mở rộng phạm vi tìm kiếm khu vực Quy Khư.

Cũng cùng lúc này, tại gia tộc Tư Mã.

Toàn bộ người của khu vực Quy Khư đều tập trung ở đây, ngôi nhà cổ có diện tích hàng nghìn mét vuông đã chật cứng.

"Lệnh cho tất cả mọi người giữ vững tinh thần, có thể mấy con quái vật đó đã hành động rồi!"

Hách Liên Trì dặn cấp dưới đi nói với mọi người. Tư Mã Thừa Phong ở bên cạnh mở miệng nói: "Tôi đề nghị để lại một số người bảo vệ phụ nữ, người già và trẻ con, còn những người khác thì chủ động đi

†ìm mấy con quái vật đó."

Thượng Quan Vân đồng ý nói: "Đồng ý, chúng ta không thể ngồi đây chờ

chết. Hách Liên Trì và Đệ Ngũ Nam lần lượt tỏ thái độ đồng ý. "Không thể chậm trễ, chúng ta nhanh chóng xuất phát đi!" Tư Mã Thừa Phong vẫy tay, rất có khí chất của lãnh đạo.

Rất nhanh, tất cả thế gia đã †ề tựu lại đây không dưới năm trăm người, trong đó có thực lực thấp nhất cũng đã đạt đến cảnh giới Đại Thừa.

Một quân đội như vậy nếu như ở thế giới bên ngoài, có thể san bằng cả võ lâm rồi.

"Mấy con quái vật đó coi máu người là thức ăn, lân hành động này của chúng ta chính là thay trời hành đạo!"

"Chỉ là mọi người nhất định phải cẩn thận..."

Người đứng đầu của tứ đại thế gia mỗi người dẫn một nhóm người tản ra hành động.

Diện tích của Quy Khư không lớn, nhiều nhất cũng chỉ có vài trăm kilomet vuông thôi.

Rất nhanh, một chỉ đội của Tộc Bất Tử và đội do Thượng Quan Vân dẫn đầu đã chạm mặt nhau.

"Loài người, cuối cùng cũng tìm thấy loài người rồi, hú..."

'Ối..."

Người Tộc Bất Tử không hề do dự, lần lượt tiến vào trạng thái cường hóa.

Tuy dáng vẻ của bọn họ khiến nhóm của Thượng Quan Vân bất chợt run rẩy, nhưng bọn họ không hề lùi bước.

"Quái vật, hãy chịu một kiếm của ông Tống đây!" "Hôm nay ông đây nhất định phải báo thù cho Lỗ nhị ca..." Người ngựa đôi bên đôi đều mắt rực đỏ lao vào nhau như kẻ thù.