Sự lây nhiễm | The Infectious

Chương 51: Thứ ông ta muốn giữ lại



Phát hiện dấu hiệu xâm nhập, phát hiện dấu hiệu xâm nhập, toàn bộ binh sĩ được phép sử dụng vũ khí nếu xảy ra xung đột. Phát hiện xâm nhập…

“Có chuyện gì đang xảy ra thế, sao hệ thống báo động lại kêu inh ỏi lên vậy ?” – Giữa âm thanh báo động ồn ào trộn lẫn với tiếng của những binh sĩ đang chạy rầm rập, một cô gái trẻ khoác trên mình bộ quân phục, đầu tóc bù xù vội vã chạy đến và hỏi chuyện một binh sĩ.

“Tôi không rõ nữa thưa chỉ huy, nhưng hình như là bên giám sát vừa phát hiện ra có hai chiếc xe lạ đang xâm nhập vào phân khu của chúng ta ạ.” – Người binh sĩ kia trả lời cô gái.

“Hừ, thế tình hình bên ngoài thì sao rồi, đã có động tĩnh gì hay chưa ?”

“Vẫn chưa có thông báo gì cả thưa chỉ huy.”

“Còn Houston thì sao, có liên lạc được với ông ta không ?”

“Tôi cũng chưa rõ ông ấy đang ở đâu cả thưa chỉ huy.”

“Ôi thật là bực mình mà, sao lúc nào ông ta cũng biến mất vào những lúc này thế không biết.” – Cô gái trẻ nghe thế liền thở dài và nói.

“À này cô gì ơi.” – Trong khi vẫn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, Henry cùng Josh vội tiến gần đến hai người kia và hỏi.

“Gì đây, sao mấy người còn ở đây vậy hả, mau mau chuẩn bị rồi ra khu vực cổng đi.” – Nghe tiếng gọi của Henry, cô gái trẻ quay người lại và nói.

“Nhưng mà-“

“MAU ĐI LẤY VŨ KHÍ RỒI TẬP TRUNG Ở CỔNG NGAY CHO TÔI.” – Cô gái trẻ lập tức quát lớn.

“…”

“Này trung sĩ.” – Cô gái sau đó dịu giọng xuống và nói với binh sĩ nọ.

“Có mặt ạ.”

“Cậu mau đưa hai người này đi trang bị vũ khí rồi tập trung tại cổng ngay cho tôi.”

“Vâng thưa chỉ huy. Nào hai người, mau đi thôi.” – Binh sĩ nọ tuân lệnh sau đó dẫn Henry và Josh đi.

“…”

Người binh sĩ nọ vội đưa Henry và Josh đến kho vũ khí rồi trang bị đầy đủ cho họ, cả ba sau đó nhanh chóng tập hợp tại cổng ra vào tại khu căn cứ. Khi đến nơi họ thấy những binh lính ở đây vẫn đang trong trạng thái phòng thủ, không có nổ súng cũng chẳng có gì xảy ra cả, và có vẻ như hai chiếc xe được xem là xâm nhập kia thì vẫn còn đang ở bên ngoài.

“Hừm, tôi cứ nghĩ là nơi này phải đang bị tấn công dữ dội lắm mà nhỉ.” – Trông thấy sự yên lặng kỳ lạ đó, Henry khẽ cười và nói với Josh.

“Phải, tôi cũng chả hiểu là bọn họ đang tính làm gì nữa.”

“Ô hô, mọi người làm gì mà tập trung ở đây đông đủ quá vậy ?” – Ông Houston lúc này bỗng nhiên xuất hiện từ phía trong khu căn cứ và nói lớn.

“Houston, ông đã ở chỗ quái nào vậy hả, khu vực của chúng ta đang bị xâm nhập đấy.“ – Ngay khi vừa trông thấy Houston, cô gái mà Henry và Josh gặp lúc đầu đã nhanh chóng chạy đến chỗ ông ta.

“Chờ đã chờ đã, cô đang nói gì vậy, bị xâm nhập là sao chứ ?”

“Ông không nghe thấy hệ thống báo động hay sao mà còn hỏi tôi câu đó nữa ?”

“À ra là chuyện đó, tôi nghĩ là cô và mọi người đã hiểu lầm rồi, không có gì đâu.”

“Hiểu lầm sao ?”

“Phải, chỉ là hiểu lầm thôi, hai chiếc xe đó là người của ta đấy. Này mấy cậu, cho họ chạy vào trong đi.” – Vừa nói Houston vừa ra hiệu cho những binh sĩ bên ngoài.

“Nhưng thưa ông, chỉ huy đã bảo là-“

“Cứ cho họ vào đi, tôi sẽ giải thích cho mọi người ngay đây.”

“Rốt cuộc thì đang có chuyện quái gì vậy, sao ông lại cho họ vào trong ?”

“Họ là đội tình báo của chúng ta đấy, thưa chỉ huy Annie.” – Houston nói với cô gái nọ.

“Là tình báo à, đội riêng của ông sao ?”

“Phải, họ là tình báo mà tôi đã gửi đi đấy.”

“Nhưng…nhưng sao ông lại không nói cho tôi và mọi người biết gì hết vậy ?”

“Họ hoàn thành công việc sớm hơn dự kiến nên tôi đã cho gọi họ về nhanh nhất có thể, để tham dự cuộc họp vào sáng ngày mai ấy. Vì phải lo nhiều thứ quá nên tôi đã không thông báo cho cô và mọi người, thật xin lỗi quá.”

“Hừ, ông nên nhớ là mình còn có cấp dưới nữa đấy, đừng có cái gì cũng tự mình làm hết như vậy chứ ?” – Chỉ huy Annie nói với một vẻ mặt cau có.

“Tôi biết rồi, lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn.”

“Toàn đội nhanh chóng rút quân. Hãy nói với những người còn lại chuyện này chỉ là báo động giả thôi nhé, đã gần nửa đêm rồi mà còn gọi họ dậy nữa.” – Chỉ huy Annie thở dài và nói với một binh sĩ.

“Này ông Houston, hai chiếc vừa chạy vào đó, họ là người của ông thật sao ?” – Henry và Josh nhanh chóng chạy đến chỗ Houston, ngay sau khi chỉ huy Annie rời đi.

“Ô chào- sao hai cậu lại mặc quân phục và cầm súng vậy ?”

“Chuyện đó không quan trọng đâu, mau trả lời câu hỏi của tôi đi.” – Henry thở hồng hộc và nói.

“Đúng vậy, họ là đội tình báo mà tôi đã cài vào sở cảnh sát Billrest suốt thời gian qua, chính họ là người đã cho tôi biết chi tiết tất cả mọi diễn biến bên trong sở đấy.”

“Vậy ra đó là lý do vì sao mà ông lại có thể trốn khỏi sở dễ dàng đến như vậy.”

“...”

“Này hai người, mau lại đây xem đi.” – Josh vừa chăm chú nhìn vào hai chiếc xe của đội tình báo vừa ra dấu cho Houston và Henry.

“Có chuyện gì vậy cậu Josh ?” – Houston hỏi.

“À thì, tôi thấy hình như là thân của một trong hai chiếc xe đó có vết đạn bắn thì phải.” – Josh nói.

“Vết đạn sao, đừng nói là họ đã bị bọn chúng tấn công trên đường về đây đấy nhé ?” - Henry nói.

“Nếu thật là vậy thì, họ đang kéo quân địch về nhà ta đấy sao ?” – Lời nói của Josh lúc này lộ rõ vẻ lo lắng.

“Được rồi được rồi, hai người bĩnh tĩnh lại đi, đừng có suy luận nữa. Giờ thì mau vào bên trong đi, tôi sẽ giải thích cho hai người hiểu.”

Henry, Josh và Houston sau đó quay trở vào bên trong khu căn cứ, ông dẫn cả hai người đến văn phòng của mình, cho họ ngồi chờ rồi rời đi. Mười phút sau Houston đã quay trở lại cùng với một xấp hồ sơ kỳ lạ trên tay.

“Quay lại rồi đây, tôi đi có lâu lắm không nhỉ ?”

“Không lâu đâu, ông Houston.” – Henry nói.

“Nói thật thì tôi không muốn lấy đi giấc ngủ của hai cậu thế này đâu, nhưng vì người của tôi vừa đem về được nhiều thứ thú vị lắm, nên tôi nghĩ là hai cậu sẽ muốn thức trắng đêm để tìm hiểu đấy.”

“Nhiều thứ thú vị sao, ý ông là xấp hồ sơ này à ?” – Henry vừa nói vừa chỉ tay vào xấp hồ sơ.

“Ồ không không, xấp hồ sơ này chỉ là hàng đính kèm thôi.”

“Vậy là còn có gì đó thú vị hơn nó nữa sao ?”

“Là Jeff Kleton.”

“Hả, ông đang nói gì vậy Houston ?” – Nét mặt của Josh bỗng trở nên nghiêm trọng khi nghe thấy một cái tên quen thuộc.

“Thanh tra Jeff Kleton, gián điệp hai mang mà tên Navern đó đã cài vào để "phá rối" cuộc điều tra của các cậu. Đội tình báo của tôi đã bắt được ông ta trên đường từ sở về đây đấy.”

“…”

“Mà tôi nghe nói Henry là người đã tìm ra thân phận thật sự của ông ta phải không ?”

“Phải, là tôi đấy.” – Henry nói.

“Hừm, tôi hiểu rồi, thật ra chuyện là thế này. Hiện giờ phần lớn thanh tra cảnh sát và người của sở đã quay lưng lại với tôi rồi, và hẳn là họ đã cấu kết với lũ khủng bố đó nhằm hạ bệ và giết chết tôi. Nhưng nhờ vào sự nhanh nhẹn từ đội tình báo mà tôi mới may mắn thoát khỏi sở trước khi mấy tên sát thủ của chúng đến, và để tránh bị nghi ngờ nên sau đó tôi cũng đã lệnh cho họ thoát khỏi sở càng sớm càng tốt.”

“…”

“Nhưng không may là trên đường về đây họ đã vô tình bị cuốn vào một cuộc nổ súng giữa bọn tù nhân và cảnh sát.”

“Ý ông là sao ?”

“Jeff Kleton cùng vài tên tù nhân nguy hiểm khác đang được cảnh sát đưa về nhà tù cấp cao chờ xét xử, vì lý do nào đó mà đoàn xe chở tù đã bị một vài chiếc xe khác chặn đường. Những tên lính trên xe đó bắt đầu xả súng và giết chết những sĩ quan hộ tống, sau đó chúng đã giải cứu một tên tù nhân và nhanh chóng rời đi.”

“…”

“Đội tình báo của tôi xuất hiện khi cuộc nổ súng đã gần đi đến kết thúc, nhưng có vẻ như chúng đã lầm tưởng bọn họ là cảnh sát, vì vậy người của tôi cũng đã bị chúng xả súng vào. Lũ khốn đó đã khiến ba trên tổng bảy người của đội tôi thiệt mạng, người của tôi tìm thấy Kleton đang bị thương bên dưới xác của một tên tù, vậy nên họ đã đưa ông ta về đây.”

“Tôi hiểu rồi, nhưng ông không thấy nguy hiểm khi mang Kleton về đây à, dù sao thì ông ta cũng là người của bọn khủng bố mà ?” – Henry hỏi.

“Tôi biết chứ, nhưng không hiểu sao tôi lại chắc chắn về việc ông ta không còn là mối nguy như trước nữa.”

“Ý ông là sao ?”

“Không thể phủ nhận được bản chất bạo lực, và càng không thể tha thứ được những gì mà ông ta đã làm trong quá khứ, nhưng hãy nghĩ thử mà xem, tại sao ông ta lại dẫn dắt và mở ra nhiều cánh cửa đến sự thật cho các cậu như vậy, dù ông ta là người của bọn khủng bố ?”

“...”

“Cậu cũng đâu thể nào phủ nhận được việc chính ông ta, là người đã đưa cậu đến gần hơn với sự thật về cái chết của bố mình đúng không Henry ?”

“Đúng là vậy thật, nhưng nếu như đây cũng là một phần vai diễn trong vở kịch của tên Navern đó thì sao ?”

“Nếu thật sự đúng là vậy thì ông ta đâu cần phải kéo dài cái vở kịch này làm gì, không phải ai cũng có thể trở thành diễn viên được đâu Henry. Hơn nữa tôi nghĩ điều duy nhất mà ông ta muốn giữ kín chỉ có mỗi quá khứ của ông ta mà thôi.”

“Dựa vào đâu mà ông lại nghĩ vậy ?”

“Nỗi buồn, sự tuyệt vọng khi bị chính gia đình của mình bỏ rơi đã đẩy ông ta vào con đường nhơ nhuốc đó, thứ mà ông ta thật sự muốn giữ lại bây giờ chính là cái nhìn kính trọng mà các cậu từng dành cho ông ta. Những tháng ngày mà cả ba bước đi trên cùng một con đường, ông ta muốn giữ lại chúng, giữ lại cái gia đình thứ hai của mình.”

“Đủ rồi.” – Henry đứng bật dậy và nói với một giọng trầm.

“…”

“Tôi không cần ông phải nói thay cho ông ta đâu.”

“Vậy sao ?”

“Bây giờ ông ta đang ở đâu ?”

“Cậu đang tính làm-“

“Đích thân tôi sẽ đối mặt với ông ta, nếu như ông ta thật sự muốn bước cùng chúng tôi trên con đường đó thêm một lần nữa, thì tôi sẽ cho ông ta được toại nguyện.”