Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng

Chương 74: Một chút xíu, tính toán Phong Thần



Tề Nguyên dần dần cũng khôi phục tinh thần, bảo Linh Nga thi triển Quy Tức Bình Khí quyết một lần nữa, lại nhìn trên người Linh Nga mang theo rất nhiều tiên đan độc đan, lão đạo lại ngồi ở đó rơi vào trầm tư.

Một lát sau.

Tề Nguyên có chút bất an hỏi: "Linh Nga, ngươi nói vi sư... vi sư nên làm như thế nào? Đợi sư huynh ngươi trở về, khen thưởng hắn một phen?"

"Sư phụ, người tốt nhất coi như hôm nay đệ tử không nói gì với người, cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra, ngày bình thường nên làm gì thì làm thế đó." Linh Nga cười nói, "Sau này sư huynh đi vào đón chúng ta, người cứ cầm phất trần quất vào mông huynh ấy...

Nhưng đừng dùng sức thật sự là được rồi.

Mỗi lần sư phụ muốn đánh sư huynh, thật ra đều là sư huynh cố ý lộ ra sơ hở để cho sư phụ bắt được."

Trên trán Tề Nguyên treo mấy đường hắc tuyến, cười khổ nói: "Vi sư yếu kém như vậy sao?"

"Hả?" Linh Nga vội vàng hô, "Sư phụ người anh minh thần võ! Tiên pháp khôn cùng!"

Tề Nguyên chần chờ nói: "Vậy vi sư coi như không nghe thấy những lời con nói sao?"

"Con người sư huynh muốn nhất chính là người khác không chú ý đến huynh ấy, sau đó mình ngấm ngầm phát đại tài." Linh Nga nói, "Bây giờ đệ tử cũng phải cố ý biểu hiện ngây ngốc một chút khi đứng trước mặt sư huynh, giả vờ hồ đồ, nếu không thì chắc chắn sẽ bị huynh ấy dần dần xa cách..."

Linh Nga di chuyển đề tài, bắt đầu quở trách ngày thường Lý Trường Thọ bắt nạt tiểu sư muội nàng như thế nào như thế nào, với ý đồ làm dịu cảm giác phiền muộn trong lòng sư phụ.

Rất nhanh, Tề Nguyên đã bị nàng trêu chọc đến mức liên tục cười to, tinh thần lại dồi dào như lúc trước.

"Ngươi nha! Ha ha ha!"

Tề Nguyên đứng dậy đi tới một bên, nhìn đủ loại trận pháp mà mình không hiểu rõ được bố trí ở nơi này, không để cho tiểu đồ đệ nhìn thấy bây giờ khóe mắt mình đã có chút ươn ướt rồi.

"Là ta làm sư phụ quá ích kỷ, chỉ nghĩ đến độ kiếp, chỉ muốn bế quan.

Aizz, sư phụ dẫn sư huynh vào nhập môn, sau khi truyền công pháp cho hắn thì bế quan, vẫn luôn bế quan.

Lần này vượt qua thiên kiếp, vốn nghĩ sẽ chỉ bảo hai sư huynh muội ngươi tu hành thật tốt, lại phát hiện vi sư mới là người vẫn luôn được quan tâm kia.

Thôi, thôi, sư phụ mặc kệ, không quản nhiều là được rồi.

Có đồ đệ như thế, vi sư cũng có thể cảm thấy an ủi các vị sư tổ trong nhất mạch Tiểu Quỳnh phong!"

Nói xong, Tề Nguyên quay đầu nhìn về phía Linh Nga, cười nói: "Hơn nữa, bây giờ tiểu đồ nhi của vi sư cũng hiểu chuyện như thế."

Linh Nga có chút ngượng ngùng cười cười, nhỏ giọng thì thầm một câu: "Vì có thể xứng với sư huynh, đệ tử vẫn luôn rất cố gắng."

"Ồ?"

“Sư phụ uống trà đi, trà đã nguội rồi!

Hôm nay những chuyện mà đệ tử đã nói, sư phụ tuyệt đối không nên vạch trần đó!"

"Được, được, hai chúng ta cùng nhau giả ngốc, diễn kịch trước mặt sư huynh ngươi." Sau khi Tề Nguyên ngồi trở lại bàn thấp, lấy phất trần ra, "Sau đó vi sư sẽ giáo huấn sư huynh ngươi, ngươi cũng cùng nhau xuất lực, thử cảm giác này một chút."

Hai mắt Linh Nga lập tức tỏa sáng: "Có được không sư phụ?"

"Đương nhiên, vi sư đã bị con khỉ đó đùa bỡn nhiều năm như vậy, tất nhiên phải thu thập hắn một trận thật tốt mới được!"

Lam Linh Nga lập tức nhảy cẫng lên hoan hô.

Tề Nguyên lại nói: "Yên tâm đi, về sau vi sư sẽ bế quan lĩnh hội Trọc Tiên tu hành pháp, sau này Tiểu Quỳnh phong để cho hai sư huynh muội các ngươi giày vò là được rồi."

Nói xong, Tề Nguyên nhìn nước trà ở trước mặt, nhìn khuôn mặt già nua được phản chiếu ở bên trong, không khỏi lắc đầu cười khẽ.

Thật là...

Kỳ diệu đến mức không thể diễn tả.

.....

Ra ngoài mấy ngày, có lẽ trên núi sẽ không có chuyện gì đi.

Trên đường trở về Độ Tiên môn, đáy lòng Lý Trường Thọ hơi ngẫm nghĩ.

Có lẽ sư phụ vẫn đang uống rượu trên đỉnh khác, mình cũng căn dặn bên tiểu sư muội rồi, bảo nàng ấy thành thật bế quan tu hành.

Khả năng xuất hiện tình huống phiền phức nhất chính là có người đi nhầm vào Tiểu Quỳnh phong, sau đó xông lầm vào trận pháp xung quanh phòng đan; mặc dù khốn trận và mê trận không có lực sát thương trực tiếp, nhưng nếu ở trong đó quá lâu, tâm trạng rất dễ bị mất cân bằng, nảy sinh tâm ma...

Chỉ có điều, sau lần trước suýt chút nữa đã bức điên Tửu Ô sư bá, Lý Trường Thọ cũng đã thay đổi một số thứ trong liên hoàn trận.

—— Hắn đã để lại một con đường “đãi khách”.

Nếu người xâm nhập vào trận pháp chính là ngoại tặc, bức điên đối phương, đương nhiên trực tiếp xóa bỏ sẽ không sao; nhưng tiên môn có đại trận hộ sơn, ngày thường ngoại tặc sao có thể lẫn vào được?

Dưới tình huống bình thường, người xâm nhập trận pháp có lẽ là mang theo một chút mục đích kỳ quái đến đồng môn, đánh giết, bức điên đều không thỏa đáng.

Cho nên, Lý Trường Thọ ở trên một “Ngõ cụt” đã lắp đặt một ít bảng dẫn đường, dẫn người xông vào đến một nơi có hoàn cảnh thoải mái ấm áp, tạm thời ổn định đối phương.

Như vậy vừa có thể tránh khỏi phần khó xử về sau, vừa có thể làm cho đối phương không đi loạn khắp nơi, chính mình cũng có thể có đủ thời gian làm một bố trí khác.

Hơn nữa, ngộ nhỡ bao vây một Chân Tiên, đối phương sẽ không ngừng ra tay oanh kích bốn phía, có thể sẽ phát động sát trận được che giấu ở bên trong...

Người xông trận chết hay bị thương cũng không liên quan hệ gì đến hắn, đến lúc đó trong môn vấn trách hắn làm trái quy tắc xây trận, vậy thật sự có chút phiền phức.

Tác dụng của tầng bên ngoài trận pháp chính là ngăn cản những người khác tới gần phòng đan; mà ở trong trận lại thiết lập một “căn phòng đãi khách”, như vậy có thể giải quyết thích đáng hai vấn đề tương đối quan trọng này.

Đây cũng là biện pháp tất yếu sau khi Lý Trường Thọ đã đắn đo suy nghĩ kỹ càng.

Huống hồ...

Hắn còn mượn danh nghĩa của sư phụ nhà mình, chữ viết trên tấm thẻ gỗ dẫn đường cũng là bắt chước sư phụ.

Dù sao thì sư phụ cũng Phong chủ, còn mình chỉ là đại đệ tử trong Tiểu Quỳnh phong.

“Cuối cùng cũng sắp trở về rồi.”

Ánh mắt Lý Trường Thọ đảo qua dãy núi ở phía xa xa, tính toán đường về cũng không còn bao xa nữa.

Sau khi trở về sẽ tiếp tục áp chế tu vi, suy nghĩ Tam Muội chân viêm.

Với tiểu cảnh giới ở trước mặt này, nếu như mình liều mạng áp chế tốc độ tự nhiên đột phá của bản thân, có lẽ vẫn có thể áp chế hai năm nữa.

Hai năm chỉ có thể miễn cưỡng đủ cho mình tu hành Tam Muội chân viêm đến giai đoạn nhập môn.

Mà lần sau khi đi ra ngoài, chính là độ kiếp chính thức.

Nói đi cũng phải nói lại, chính mình nên giải thích phòng đan và liên hoàn trận xung quanh phòng đan với sư phụ như thế nào? Nếu sư phụ hỏi liên hoàn trận này bố trí như thế nào, mình có nên thẳng thắn bộc lộ một chút thực lực đã che giấu của mình cho sư phụ không?

Đương nhiên hắn tin tưởng sư phụ mình, nhưng ngộ nhỡ sư phụ say rượu nói lời thành thật...

Thôi vậy, sư phụ và sư muội đều là người thân nhất của mình, “quyền hạn” và đãi ngộ của hai người họ trong lòng mình có lẽ cũng ngang hàng mới đúng.

Trở về tìm sư phụ nói một chút, để sư phụ hiểu rõ mình và biết được trình độ tiểu sư muội.

Tới gần sơn môn, ngược lại gió đêm lại có chút ấm áp ngoài ý muốn.

...

Đến khi trở về sơn môn của Độ Tiên môn, đã là nửa đêm trăng sáng sao thưa.

Mọi người giải tán trước Bách Phàm điện, Lý Trường Thọ cũng nói lời cáo biệt với Tửu Cửu sư thúc, đạp mây bay đến Tiểu Quỳnh phong.

Rõ ràng Hữu Cầm Huyền Nhã muốn tìm Lý Trường Thọ nói mấy câu, nhưng nàng vừa mới đáp xuống đất đã bị mấy vị sư bá gọi vào trong Bách Phàm điện, hoàn toàn không có cơ hội thoát thân.

Lý Trường Thọ không thu hút sự chú ý của những người khác bay đi, đều nói con người gặp chuyện vui thì tinh thần thoải mái, mấy ngày nay hắn thu hoạch cũng tương đối khá.

Nhưng Lý Trường Thọ nghĩ đến chuyến đi Đông Hải lần này của mình, rất nhanh sắc mặt đã trầm xuống...

Đến bây giờ hắn vẫn chưa xác định, ngày đó tại sao Long thái tử kia lại chọn hắn xuất trận.

Để đề phòng sau này mình sẽ gặp lại tên Ngao Ất không đi theo kịch bản kia, về sau hắn cần phải tránh xa những viễn cổ quý tộc này một chút mới được.

Trên Tiểu Quỳnh phong yên tĩnh, xa xa Lý Trường Thọ đã phát hiện, tiểu sư muội và sư phụ nhà mình đều không có trong túp lều của mỗi người, linh thức đảo qua đại trận, liếc mắt đã thấy được sư phụ và sư muội đang bị vây trong mép trận pháp...

Đây?

Tại sao lại bị nhốt cùng nhau vậy?