Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng

Chương 359: Hố Thọ hậu lễ (1)



Đêm nay làm sao vậy?

Trong Độ Tiên môn, Hữu Độc sư muội lén lút chạy tới Tiểu Quỳnh phong.

Trong chủ thần miếu An Thủy thành, Vân Tiêu tiên tử mặc chiếc váy trắng như mây lặng lẽ hiện thân, chắp tay dạo bước trong đại điện, thưởng thức những bức tranh vẽ trên tường...

Hắn có mị lực như vậy sao?

À, thật ra chỉ là trùng hợp thôi...

Nhân sinh tứ đại ảo giác 【 ta rất có mị lực 】, 【 thân phận cha mẹ chắc chắn là phú hào tiềm ẩn đang mãi giũa tính cách của ta 】, 【 đợt lợi nhuận lần này tuyệt đối không lỗ 】, 【nam nhân trước mặt này chắc chắn không phải người giấy 】.

Tất nhiên Lý Trường Thọ sẽ không lừa mình dối người.

Bỗng nghe thấy Vân Tiêu tiên tử trong Hải Thần miếu, ôn nhu nói: "Thật sự là tuổi vẫn còn trẻ sao?"

Hình như còn mang theo mấy phần trêu chọc.

Lý Trường Thọ lập tức có chút nhức đầu, nghĩ rằng Vân Tiêu tiên tử đã biết phần nào nội tình của hắn...

Hữu Cầm Huyền Nhã có thêm độc, đối Lý Trường Thọ mà nói, chẳng qua cũng chỉ là một chút phiền não trong vòng giao tiếp nhỏ quanh người mà thôi.

Còn Vân Tiêu tiên tử, lại là đại lão đích thực có thể tiện tay bóp chết mình!

Cho nên, Lý Trường Thọ không do dự, quyết định ưu tiên xử lý phiền phức trong Hải thần miếu trước.

Hữu Cầm Huyền Nhã vừa bay đến gần phòng đan đã nghe thấy Lý Trường Thọ truyền âm.

“Hữu Cầm sư muội, ngươi tạm thời ở trong phòng đan đợi ta một lát, ta đột nhiên có chút cảm ngộ, đầu tiên tiêu hóa hết những cảm ngộ này đã.”

Nói xong, Lý Trường Thọ đã nằm trên ghế xích đu trước cửa phòng đan, nhắm mắt ngưng thần, ra vẻ ngộ đạo, quanh người đã nổi lên đạo vận huyền diệu không rõ lí do.

Hữu Cầm Huyền Nhã lập tức gật đầu đáp ứng, lặng lẽ đáp xuống trước phòng đan, quay về phía Lý Trường Thọ thất thần một lát...

Sau đó, nàng lấy bồ đoàn của mình ra, ngồi cách một trượng, cảm nhận được gió đêm đang thổi nhẹ, lẳng lặng chờ đợi Lý Trường Thọ kết thúc tu hành.

Lý Trường Thọ lưu lại một phần tinh thần nhìn chằm chằm Hữu Cầm Huyền Nhã, phát hiện...

Nàng đang ngắm trăng đến thất thần, trong ánh mắt mang theo mấy phần hoảng hốt, thần sắc cũng có chút buồn bực.

Haizz, lát nữa phải nói chuyện kỹ càng với vị sư muội này.

Thật sự không được, mình phải làm ngọn đèn dẫn lối cho Hữu Cầm Huyền Nhã một lần...

Tiếp theo đó, Lý Trường Thọ khởi động giấy đạo nhân dưới mặt đất Hải thần miếu, lại thông qua tượng chủ thần, tiếp tục bí mật quan sát nhất cử nhất động của Vân Tiêu tiên tử.

Không lâu sau, lại nghe thấy Vân Tiêu tiên tử ôn nhu nói một câu:

"Những chuyện xưa này cũng vô cùng thú vị."

Lý Trường Thọ lập tức bắt đầu phân tích, những lời này của vị tiên tử có mấy tầng hàm nghĩa, ngữ khí, giọng điệu, ngữ điệu, và biểu đạt ở ý cảnh nào, ẩn chứa cảm xúc gì.

Rất nhanh, hắn đã đưa ra kết luận.

Vân Tiêu tiên tử... ừm, dáng vẻ hình như tâm trạng rất tốt.

Lý Trường Thọ cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này Vân Tiêu đang xem bức tranh trên tường, đều là những tác phẩm của tín đồ Hải Thần giáo tùy ý, cũng có mấy bức của Lý Trường Thọ.

Lúc Hải Thần giáo phát triển sơ kỳ, vì tăng cường sức mạnh liên kết của tín đồ Hải thần miếu, lấy lão thôn trưởng Hùng trại cầm đầu 【 đội thần sứ với cánh tay sắt phi ngựa thu gom của cải】, biên tạo đủ loại “câu chuyện nhỏ Hải thần” với trăm ngàn lỗ hổng.

Ví dụ như, “Thập đại Hải thần không thể không nói”, “Đêm hôm ấy, Hải thần ngủ cùng ta”, đều từng vang dội ở tây nam Nam Thiệm Bộ Châu.

Lý Trường Thọ tiếp nhận toàn bộ Hải Thần giáo, lúc chỉnh đố nội vụ Hải Thần giáo, đã bố trí hàng loạt đối với vấn đề này.

Hắn gạt bỏ hơn phân nửa câu chuyện truyền thuyết tương tự, cắt giảm bớt những điển cố không có tác dụng như là “Tam Hải thần an ủi Vương quả phụ ở phố Tây”, “Hải thần và nữ nhi thất hải tiên” v..v.

Ngay sau đó, Lý Trường Thọ lựa chọn ra 12 câu chuyện ngụ ngôn mẫu mực được lưu truyền ở các nơi, không ngừng chi tiết hóa, sinh động hóa mấy câu chuyện này, để cho những câu chuyện này nghe càng thêm hợp lý, lại dùng sức mạnh của Hải Thần giáo chủ động đi can thiệp, mở rộng phạm vi.

Đối với chuyện này, rõ ràng suy nghĩ của Lý Trường Thọ vẫn giống như trước.

Đã không còn cách nào phản kháng vận mệnh, vậy nằm ngửa đón nhận, chuyển tay nắm chặt vận mệnh, tạo nên hình dạng của vận mệnh!

Đã quyết định kinh doanh Hải Thần giáo, vậy thì nắm giữ tất cả phương diện của Hải Thần giáo vào lòng bàn tay, giảm bớt khả năng xuất hiện nguy hiểm!

Thanh danh của Hải thần đương nhiên không thể bị vấy bẩn vô cớ!

Trên bức tường đại điện thần miếu Hải Thần ở An Thủy thành, 12 bức tranh to lớn này đối xứng 12 câu chuyện ngụ ngôn mẫu mực.

Nơi này, mỗi một bức tranh trên tường đều do Lý Trường Thọ cung cấp bản thảo, hội tụ không ít người thợ có tay nghề trong phàm nhân, kéo dài đến mấy tháng, vất vả chế tác nên, có giá trị nghệ thuật tương đối cao, cũng trở thành khuôn mẫu noi theo ở Hải thần miếu các nơi khác.

Trong đó, lấy « lão nhân và Hải thần », « Tam Hải thần khuyên Tinh Vệ », « Hải thần bán ngưu », được các khách hành hương và giáo chúng yêu thích nhất, cũng liên tục được mở phát phần tiếp theo...

Vân Tiêu nhìn ngắm một vài bức tranh trên tường, thỉnh thoảng khẽ gật đầu, ngẫu nhiên còn khẽ cười, giống như chỉ tới nơi đây tham quan bói thẻ...

Trong chủ điện như vậy, chỉ có một thân ảnh của nàng đang chậm rãi đi lại.

Cửa điện đóng chặt, mấy thần sứ Hùng trại đang đứng bên ngoài làm nhiệm vụ, đương nhiên không bắt được thân ảnh của vị đại năng này.

Giấy đạo nhân đang trong quá trình chuẩn bị, Lý Trường Thọ thông qua tượng thần, bí mật quan sát vị Vân Tiêu tiên tử này một lát, đáy lòng tán thưởng:

Xinh đẹp nho nhã thanh mỹ, lỗi lạc bất phàm.

Nàng mặc chiếc váy màu trắng thuần nhẹ như mây trôi, làn váy rủ xuống bên chân, lúc đi đường giống như mây trắng tung bay, có ý cảnh thanh nhã tùy tâm thoải mái.

Hôm nay Vân Tiêu không búi mái tóc mây, đơn giản chải thành phản quán trâm, so với lúc hiện thân ở Tam Tiên đảo lần trước, bớt đi mấy phần uy nghiêm, có thêm một chút thanh nhã.

Nàng cứ như vậy, chắp hai tay ra sau lưng, từ từ đi tới trước giá cắm nến dài, cặp mắt xinh đẹp kia trong suốt sáng ngời, giống như có thể nhìn thấu mê võng lòng người...

“Vân Tiêu tiên tử đây tới làm gì vậy?”

Lý Trường Thọ không quan tâm đến việc thưởng thức cảnh đẹp như thế này, đáy lòng không ngừng suy tư.

Bởi vì chuyện lúc trước nên đến đây đưa phần tạ lễ cho mình sao?

Có lẽ phía sau vẫn còn một chút thâm ý... hoặc Vân Tiêu có ý định, thông qua mình để lôi kéo Nhân giáo?

Lý Trường Thọ thân là Giáo chủ của Hải Thần giáo, còn là Nhân giáo Tiểu pháp sư, không thể không nghĩ đến vấn đề này.

Hắn đối với Vân Tiêu thưởng thức thì thưởng thức, cũng sẽ không ảnh hưởng đến phán đoán của hắn, dù sao Vân Tiêu cũng là đại năng đỉnh cấp bên dưới Thánh Nhân, hành vi cử chỉ ắt có thâm ý.

Hai người giao tình nông cạn, chỉ mới gặp mặt một lần, Lý Trường Thọ sẽ không cảm thấy, mình có cơ hội giao hữu cùng vị đại năng này...

Cao thủ Hồng Hoang có tính cách như Triệu đại gia, đơn thuần là bất ngờ nhỏ trong thiên địa Hồng Hoang.

Hồng Hoang có nhiều nhất vẫn là kịch bản và tính toán.

...

Lý Trường Thọ cũng không dám để Vân Tiêu đợi lâu, giấy đạo nhân lão thần tiên hiện thân ở hậu viện Hải thần miếu, lập tức cưỡi mây chạy tới chủ điện, nói với mấy thần sứ:

"Các ngươi lui xuống trước đi."

"Vâng!"

Mấy thần sứ Hùng trại lập tức lĩnh mệnh, từng người cúi đầu thối lui.

Tiếp theo đó, Lý Trường Thọ vung phất trần, tấm cửa lớn màu son của đại điện từ từ mở ra.

Lý Trường Thọ mỉm cười cất bước đi vào, lập tức hành lễ làm đạo vái chào.

Tiên tử đang thưởng thức bức tranh trên tường, cũng thoải mái xoay người lại, khẽ gật đầu với Lý Trường Thọ.

Chi tiết này...