Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng

Chương 354: Chuyện của đại năng có thể nói không sợ sao? (2)



Cùng với Đại pháp sư tính tình thoải mái nhà mình, không khỏi quá xứng đôi!

Lý Trường Thọ lại làm đạo vái chào với Vân Tiêu, kết thúc hành trình vội vã đến Tam Tiên đảo lần này.

Đợi Vân Tiêu bay trở về trong tường mây, Triệu Công Minh rõ ràng đã khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Lý Trường Thọ lo lắng Triệu đại gia trở mặt chỉ trích, lập tức chiếm được tiên cơ mở lời trước, nói một câu:

"Tiền bối, ngươi đúng là hại khổ ta rồi."

Triệu Công Minh lập tức hơi nghi hoặc không hiểu, nhìn Lý Trường Thọ, lo lắng hỏi: "Đây là thế nào?"

Lý Trường Thọ làm một động tác im lặng.

Triệu đại gia lập tức hiểu rõ, quay đầu liếc nhìn Tam Tiên đảo, nắm cánh tay của giấy đạo nhân Lý Trường Thọ, cưỡi mây bay về phía Nam Thiệm Bộ Châu.

Đợi hai người rời khỏi Tam Tiên đảo mười vạn dặm, Triệu Công Minh lại thở phào lần nữa, lập tức khôi phục thành khí chất oai hùng tiêu sái ngày thường.

Lý Trường Thọ thấy thế thì đáy lòng cười thầm, linh cơ của mình khẽ động tìm đến Vân Tiêu tiên tử, quả nhiên đã tìm đúng khắc tinh của Triệu Công Minh và Bích Tiêu!

"Vì sao đạo hữu lại kiêng kị lệnh muội như vậy?"

"Muội tử nhà mình có thể nói là kiêng kị sao?" Triệu Công Minh vuốt râu cười, "Chỉ có một chút sợ mà thôi."

Lý Trường Thọ suýt chút nữa thì lắc eo, cười nói:

"Ồ? Đây là vì sao? Đạo hữu là Đại ca mới đúng."

Triệu Công Minh lắc đầu, truyền thanh nói: "Chủ yếu là vị Nhị muội này của ta, quá mức cứng nhắc, lại có chút cố chấp.

Năm đó lão sư giảng đạo ở Bích Du cung, bởi vì một chút chỗ mơ hồ phải nói tỉ mỉ, nàng liền muốn truy vấn mọi lúc, mỗi lần đều làm cho lão sư thúc bó tay.

Mặc dù nói đây cũng là chuyện tốt, nhưng có đôi khi, lại không biết biến báo, mọi chuyện đều theo lý lẽ cứng nhắc.

Hơn nữa một khi Nhị muội ta đã quyết định chuyện gì, vậy thì liều cả tính mạng cũng phải làm được.

Nàng một lòng theo đuổi đại đạo, tu vi thời viễn cổ kém ta rất xa, nhưng bây giờ, tu vi của nàng còn cao hơn ta một đoạn, càng có thể sánh vai với Đa Bảo sư huynh.

Vô cùng cao minh!"

Lý Trường Thọ chậm rãi gật đầu, quả nhiên chẳng ai hoàn mỹ, tính cách tích cực của Vân Tiêu quả thật có chút dọa người.

Giọng nói của Triệu Công Minh xoay chuyển, vuốt râu hỏi: "Đạo hữu mới vừa nói hại khổ đạo hữu, chính là xảy ra vấn đề gì?"

"Không sai." Lý Trường Thọ lắc đầu, "Trước đây đạo hữu đã đụng một người, liên lụy ra rất nhiều nhân quả, ta cũng hãm sâu vào đó, gần như khó có thể tự kiềm chế.

Cụ thể như thế nào, bởi vì liên lụy chuyện Nhân giáo của ta, ta cũng không tiện nhiều lời, kính mong đạo hữu đừng trách."

Triệu Công Minh lộ ra vẻ mặt xấu hổ, hai tay ôm quyền, cúi người hành lễ với Lý Trường Thọ: "Công Minh tại đây bồi lễ, chưa từng nghĩ đến lại làm liên lụy đến đạo hữu!"

Lý Trường Thọ cũng vội hoàn lễ, "Đạo hữu ngài là tiền bối cỉa ta, không thể làm như vậy."

Triệu Công Minh nghiêm mặt nói: "Không không không, ngươi và ta ngang hàng luận giao, nói tiền bối hậu bối gì chứ? Kính mong đạo hữu đừng xấu hổ mà chết ta! Ngươi và ta tâm đầu ý hợp, làm tri kỷ lẫn nhau, đây cũng là một đoạn giai thoại!

Nếu đạo hữu còn khách khí với ta như vậy, vậy chúng ta hãy trở về Tam Tiên đảo đi, để cho ba vị muội muội của ta làm chứng, ta và ngươi chính thức kết giao, như thế nào?"

Lý Trường Thọ: ...

Không thế nào!

Quấy rầy, cáo từ, xin mời mau sớm quay trở về, quên đi những chuyện khác!

Vị thần tài sau này thật khờ, vẫn cố ý muốn trả thù hắn?

Nhất định phải kéo hắn xuống nước, sau này cùng nhau chết thảm trên Phong Thần bảng hay sao?

Nhất là, ngày hôm nay lĩnh giáo thủ đoạn của Tam Tiêu tỷ muội, tính tình...

Xác nhận đã xem qua thần, đứng sau phía trên là ngoan nhân dám đỗi Thánh Nhân!

Mặc dù Lý Trường Thọ rất khen ngợi Vân Tiêu, nhưng cũng chỉ khen ngợi mà thôi, hiện tại hận không thể, cách xa Tam Tiên đảo và Triệu Công Minh được bao nhiêu hay bấy nhiêu...

Tâm niệm vừa động, Lý Trường Thọ thở dài: "Đạo hữu, mặc dù ta cũng muốn ngang hàng luận giao với ngươi, nhưng Vân Tiêu tiên tử nói không sai, quy củ chính là quy củ, bối phận chính là bối phận."

Triệu Công Minh lập tức chớp chớp mắt, "Đây là lời Nhị muội đã nói sao?"

"Không sai."

"Chuyện này..."

Triệu Công Minh trầm ngâm hai tiếng, cười nói: "Vậy dạng này, về sau ta xưng ngươi là Hải thần, ngươi xưng ta là tiền bối, đạo hữu đều được.

Sau này đứng trước mặt Nhị muội của ta, ngươi xưng ta một tiếng tiền bối là được."

Đáy lòng Lý Trường Thọ yên lặng một trận.

Vân Tiêu tiên tử đã làm chuyện gì với Triệu Công Minh?

Dáng vẻ Triệu đại gia xuất phát từ tâm cũng vô cùng thú vị.

...

Triệu Công Minh cưỡi mây, đưa hóa thân Lý Trường Thọ về Hải thần miếu, sau đó mới hướng về phía Trung Thần Châu.

Trước khi đi, Triệu Công Minh cũng nói động phủ nhà mình, chính là ở trong đông nam bộ Trung Thần Châu, núi Nga Mi La Phù động, bảo Lý Trường Thọ có rảnh rỗi thì đến động phủ của hắn làm khách chơi đùa.

Núi Nga Mi này là một nơi động thiên phúc địa trong Hồng Hoang, không chỉ có Triệu Công Minh, mà còn có không ít cao nhân ẩn cư ở đó, núi Nga Mi mà kiếp trước Lý Trường Thọ nghe nói không phải cùng một nơi.

Đưa mắt nhìn Triệu Công Minh cưỡi mây đi xa, đáy lòng Lý Trường Thọ cũng có chút thổn thức.

Mặc dù một nhóm Tam Tiên đảo, Quỳnh Tiêu và Bích Tiêu có thể sẽ cho hắn một chút cẩn nhận.

Nhưng so với tổ ba người Triệu Công Minh, Quỳnh Tiêu, Hạm Chỉ này ở bên ngoài ăn vạ lung tung, có khả năng sinh ra tai hoạ ngầm, một chút cẩn thận này của hai tỷ muội thật sự cũng không phải chuyện đại sự gì.

Người đi mách lẻo lão sư, cùng lắm chỉ bị đánh một trận, không đến nỗi vì lý do này mà bị đánh giết!

Nếu ngày nào đó Quỳnh Tiêu và Bích Tiêu tìm tới cửa, một bộ giấy đạo nhân của mình tự dương cũng được...

Lý Trường Thọ cho giấy đạo nhân quy về dưới nền đất, hơn phân nửa tinh thần trở về bản thân, ngồi trong một góc sau bảo thuyền Độ Tiên môn, tính toán khoảng cách về nhà.

Quy tắc cũ, trước khi tổng kết, lại suy nghĩ những chuyện đã qua, sau đó tiếp thu kinh nghiệm giáo huấn...

Sau chuyện này, chính mình và Triệu Công Minh, Tam Tiêu, có lẽ có thể duy trì khoảng cách nhất định, tạm thời không có khúc mắc.

Bất ngờ biết được nhược điểm của Triệu đại gia, sau này nói không chừng có thể dùng tới.

Lại nghĩ tới chuyện của Hạm Chỉ, đáy lòng Lý Trường Thọ không khỏi cảm khái một trận, thế sự thật kỳ diệu...

Cũng có lẽ, Hạm Chỉ và Tam Tiêu vốn có duyên phận trong cõi u minh, việc này chỉ để các nàng quen biết trước thời hạn.

Công Minh, Tam Tiêu...

Vân Tiêu thì ôn nhu điềm tĩnh, tuân thủ quy cách.

Quỳnh Tiêu thì thông minh giảo hoạt, to gan lớn mật.

Bích Tiêu thì cổ linh tinh quái, tùy ý làm bậy...

Triệu Công Minh thì ngoài ý muốn là người “sợ muội”...

Dứt bỏ nhân quả và chuyện sau này, đáy lòng Lý Trường Thọ vẫn còn chút vui vẻ.

Lúc đầu, hắn vẫn luôn lo lắng, sau khi tu vi mình cao thâm, tâm tính sẽ phát sinh một ít biến hóa, trở nên chỉ còn lại đạo tính mà ít đi rất nhiều niềm vui thú khi làm người.

Nhưng có mấy ví dụ sống sờ sờ này, đáy lòng Lý Trường Thọ cũng mất đi lo lắng về phương diện này.

Thực lực là thực lực, tính cách là tính cách.

Có máu có thịt, có tình có tính, trường sinh mới có thể xem như chuyện may mắn, nếu không thì chỉ có thể nói là khôi lỗi, không thể nói là thú vui được...

Triệu Công Minh có ba vị muội muội với tính cách khác nhau, Lý Trường Thọ cũng không ghen tị, dù sao, hắn cũng có tiểu sư muội nhà mình.

Bỏ đi, đợi khi khác trở về rồi coi lại.

Xem Linh Nga đang làm chuyện gì trước đã, rồi quyết định trở về có ban phát phần thưởng gì cho nàng không.

Lý Trường Thọ mở giấy đạo nhân bên cạnh Linh Nga ra, tiên thức vờn quanh người Linh Nga, lập tức sửng sốt.

Linh Nga vậy, vậy mà...

Vậy mà tu hành!

Đáy lòng Lý Trường Thọ không khỏi có chút thất vọng, cũng tuân thủ lời hứa, quyết định trở về truyền thụ nguyên bản thần thông Cắt Giấy Thành Người cho Linh Nga.

Xem ra, không chỉ mở rộng quy mô nuôi dưỡng trong linh thú quyển, hắn còn phải trồng nhiều linh thụ mới được.