Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng

Chương 3: Nhập môn khóa thứ nhất



Vừa rồi, thật sự là liên quan tới bảo mật đại đạo lời thề sao?

Lúc đi ra khỏi nhà tranh, cặp con ngươi đen nhánh của Lam Linh Nga có chút mất đi nhan sắc, cả người ngã trái ngã phải, bước chân có chút phù phiếm.

"Ầy, " bên cạnh một bàn tay đỡ nàng, lòng bàn tay nâng 1 viên đan dược màu xanh nhạt.

Lý Trường Thọ ôn nhu nói: "Bồi Nguyên Ngưng Tức đan, không có bất kỳ độc tính gì, dược tính cũng vô cùng ôn hòa, phàm nhân chưa tu hành cũng có thể dùng để bồi bổ nguyên khí."

"Đa tạ sư huynh..."

Lam Linh Nga nhút nhát đáp lời, tiếp nhận đan dược, nghiêng người bỏ vào trong miệng nhỏ nhắn.

Đan dược này vừa bỏ vào trong miệng trong nháy mắt đã hòa tan, giống như một thanh tuyền dịu ngọt, làm cho nàng không chịu được phát ra một tiếng hừ nhẹ, trong nháy mắt lên tinh thần.

'Tiểu sư muội này đúng là thật đáng yêu nha.'

Bàn tay lớn Lý Trường Thọ vỗ nhẹ trên đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng nói:

"Về sau ngươi cũng là một phần tử trong Tiểu Quỳnh phong này, ta trước mang ngươi ở chung quanh dạo chơi, làm quen hoàn cảnh một chút.

Sau đó sư phụ giải xong thuốc, khụ khụ, sư phụ tĩnh tọa xong, hẳn là sẽ truyền cho ngươi tâm pháp nhập môn, nếu như tu đạo có cái gì không hiểu có thể tùy thời đến hỏi ta."

"Thật cảm tạ sư huynh, " Lam Linh Nga chắp tay sau lưng, tiếng nhỏ như muỗi kêu đáp lại.

Lý Trường Thọ chắp tay sau lưng đi tới bên hồ, "Tới trước nhìn xem, trong hồ nuôi Linh ngư đó, đây đều là đồ tốt, cũng là bộ phận tài sản quan trọng của Tiểu Quỳnh phong chúng ta."

Lam Linh Nga vội vàng đi theo, giẫm trên cỏ non mềm mại, nhón chân nhìn phía xa xa trong hồ.

Hồ nước trong suốt dị thường, dưới nước từng đầu cá bơi nhẹ nhõm tự tại không buồn không lo đang chơi đùa.

"Xem kìa, " Lý Trường Thọ chỉ vào mấy đầu Linh ngư có vảy sặc sỡ, "Có xinh đẹp không?"

"Ừm!" Lam Linh Nga nặng nề gật đầu, cũng bị những đầu Linh ngư này hấp dẫn, không ngừng phát ra tiếng than thở nhẹ nhàng.

Liền nghe thấy giọng nói ôn nhu của sư huynh nhà mình:

"Chờ ngươi luyện được khí thứ nhất, chúng ta sẽ mở Linh ngư yến, loại Linh ngư ngũ sắc này tên là Lễ Vị, không chỉ có hương vị vô cùng ngon, cho dù là rán, chưng, nướng, chiên, đều là mỹ vị nhất đẳng, càng hiếm thấy hơn là còn có thể tăng chất lượng Linh khí cho Luyện Khí sĩ."

Trán Lam Linh Nga lập tức treo hai đạo hắc tuyến, "Thật sự ăn sao?"

"Không thì nuôi bọn chúng làm gì?"

Lý Trường Thọ giơ tay trái lên, tay áo vung vẩy, rải ra một nắm gạo, trong miệng còn gọi : "Ăn cơm!"

Từng đầu Linh ngư từ bốn phương tám hướng bơi tới, bên hồ cũng lập tức trở nên náo nhiệt, thấy vậy Lam Linh Nga hai mắt tỏa ánh sáng.

"Cho này, " bàn tay lớn kia lại đưa tới, bên trong là bao vải nhỏ xinh xắn, "Trong này là thức ăn cho cá, nếu ngươi thích, sau này sứ mệnh cho cá ăn giao cho ngươi."

"Ừm! Thật cảm tạ sư huynh!"

Lam Linh Nga vui vẻ đáp lại, tiếp nhận bao vải, đổ ra một ít thức ăn, vãi xuống hồ;

Nhìn nàng dáng vẻ thận trọng của nàng, giống như sợ những thức ăn này sẽ đập nát những lân phiến xinh đẹp của Linh ngư vậy.

Lý Trường Thọ bình tĩnh cười cười.

A, đỡ được một công việc, có thể dành nhiều thời gian hơn cho việc tu hành ...

Từ góc độ này mà nói, có sư muội cũng không tệ lắm.

Tay nhỏ Lam Linh Nga giương lên, vãi từng chút thức ăn xuống, dưới nước Linh ngư quần kết thành đội lúc ẩn lúc hiện, chơi đến quên cả trời đất.

Lý Trường Thọ ở bên đợi một lúc, ngón tay khẽ búng, mặt hồ tạo thành hai cột nước nho nhỏ, hai đầu Lễ Vị bị đẩy lên khỏi mặt nước, bị hắn hút vào, tạo thành quả cầu, đưa vào ống tay áo.

Lam Linh Nga đứng bên cạnh nhìn đến ngẩn ngơ, nhỏ giọng hỏi: "Sư huynh sao lại bỏ cá vào trong tay áo?"

"Tặng lễ, " Lý Trường Thọ lạnh nhạt nói, "Đừng nhìn Độ Tiên môn chúng ta là môn phái tu Tiên, đạo lí đối nhân xử thế so với thế tục cũng không sai biệt lắm, lát nữa phải dẫn ngươi đi đăng ký, cũng không thể đi tay không."

Lam Linh Nga nháy mắt mấy cái, mặc dù không hiểu lắm, nhưng nàng vẫn là khéo léo nói một câu: "Làm sư huynh phí tâm."

"Không có gì đáng ngại, chơi chán thì đi đến bên này đi."

Lý Trường Thọ chắp tay sau lưng lướt tới dược viên cách đó không xa, Lam Linh Nga mắt nhìn đám cá cò tụ tập, nhẹ nhàng phất phất tay với bọn chúng, vội vàng đi theo.

Dược viên bên cạnh, Lý Trường Thọ giới thiệu sơ lược chủng loại và công hiệu của mấy trăm gốc linh dược;

Lam Linh Nga ở bên cạnh cố gắng nhớ kỹ, nàng cũng không biết mình đã bị sư huynh xem là người làm vườn mới, nghe giọng nói ấm áp của sư huynh, không khỏi nghĩ tới giọng thì thầm ấm áp của mẫu thân...

Tiểu Quỳnh phong cảnh sắc cũng không tệ, thực sự cũng không cần giới thiệu nhiều.

Lý Trường Thọ mang theo tiểu sư muội mới tới dao quanh nhà tranh hai vòng, rồi thi pháp đưa tới một đóa mây trắng, cưỡi mây mang theo Lam Linh Nga bay đi dãy núi khác.

Lam Linh Nga nhịn không được hỏi: "Sư huynh cũng có thể giẫm lên Tiên hạc ngự không sao?"

"Ừm, chỉ cần có thể ngự vật là có thể, " Lý Trường Thọ nhẽ nhàng điểm mây trắng dưới chân một cái, mây trắng đột nhiên phát ra một tiếng khẽ hót, biến thành Tiên hạc hai cánh, chở đi hai người phi hành chầm chậm về phía trước.

Lam Linh Nga lập tức mắt sáng lấp lánh, tay nhỏ túm đạo bào sư huynh, cúi đầu tán thưởng một trận.

"Chỉ là thuật che mắt đơn giản thôi, so với những thứ này, thì sau này ngươi muốn ngự không trong môn, phải nhớ rõ mấy chuyện."

"Chuyện gì vậy sư huynh."

Lý Trường Thọ hắng giọng, sửa sang lại mạch suy nghĩ trước đây đã chuẩn bị, quyết định vẫn là dạy từ chuyện xuất phát, bắt đầu chỉ dạy cho sư muội.

Thế là, hắn chân thành nói: "Ngự không trong sư môn đầu tiên là phải chú ý độ cao, không được quá cao, cũng không thể quá thấp; chỗ cao thường xuyên có một ít cao nhân tiền bối trong sư môn đi ngang qua, chính diện đụng phải bọn họ thì dễ dàng mạo phạm;

Sư muội ngươi phải nhớ kỹ, bị những cao nhân tiền bối này chú ý đến, xác suất sẽ có năm thành lưu lại ấn tượng tốt, năm thành lưu lại ấn tượng xấu;

Lưu lại ấn tượng tốt thì không nhất định sẽ có được chỗ tốt gì, nhưng lưu lại ấn tượng xấu tất nhiên sẽ lưu lại một ít tai hoạ ngầm.

Cho nên, tốt nhất là không bị bọn họ chú ý tới, gặp hành lễ là, làm tốt bổn phận mình là đủ rồi."

"Vâng, Linh Nga nhớ kỹ!"

"Còn nữa, cũng không thể bay quá thấp, bởi vì quá thấp dễ dàng bay qua một ít số khu vực có kiến trúc.

Trong môn mặc dù bề ngoài là hòa bình với nhau, nhưng vụng trộm cũng có cạnh tranh, còn có rất nhiều người để ý đến một số người nhàm chán, nếu như bay quá thấp, lại dễ bị bọn họ nhằm vào.

Cho nên, qua trăm năm tìm hiểu, bản sư huynh tổng kết ra một độ cao ngự không thích hợp, chính là từ nơi chúng ta xuất phát, bay lên không 30 trượng đến 50 trượng, độ cao này rất ít gặp được đồng môn, lại càng không cần phải nói đến cao nhân tiền bối..."

Lam Linh Nga nghe sư huynh mình thao thao bất tuyệt, cố gắng ghi nhớ những điều nàytrong lòng, lại nhịn không được ngửa đầu lên nhìn khuôn mặt góc cạnh của sư huynh.

Sư huynh quả nhiên là rất suất khí, cân nhắc sự tình cũng vô cùng chu đáo...

...

Cùng với sư huynh một đường không ngừng căn dặn, cuối cùng Lam Linh Nga cũng tới chủ phong Độ Tiên môn.

Ngọn núi này ngay ở trung tâm Độ Tiên môn, cũng là ngọn núi thẳng tắp nhất, cao nhất trong mấy chục ngọn núi; như kiếm phá thiên, xuyên vào trong mây xanh.

Cho nên, nơi này cũng được gọi là Phá Thiên phong.

Đỉnh Phá Thiên phong có một tòa Tiên điện, là nơi Chưởng môn cùng chư vị trưởng lão, Phong chủ nghị sự, ngày bình thường cũng là khu vực cấm bay, đệ tử không có đặc cách không thể tiếp cận; giữa sườn Phá Thiên phong, có một dãy các cung điện lầu các xây dựng dựa vào núi, nơi này mỗi ngày đều có người qua lại.

Được sư huynh giới thiệu, Linh Nga cũng biết nơi này là 'Cơ quan' Độ Tiên môn xử lý sự vụ trong môn, tất cả các đệ tử trong môn mỗi tháng đều tới đây lĩnh Nguyệt cung, cũng định kỳ tới báo cáo tiến triển quá trình tu đạo của mình.

Đi ở trên đường đá xanh, Lam Linh Nga ngạc nhiên phát hiện, mình và sư huynh phảng phất như ẩn thân vậy, ở chỗ này có rất nhiều đồng môn muôn hình muôn vẻ, nhưng không hề có ánh mắt nào rơi trên người bọn họ.

Coi như ngẫu nhiên có người ánh mắt nhìn về phía bên này, cũng đều sẽ lướt qua nhau...

Giọng nói Lý Trường Thọ lại vang lên bên tai Linh Nga, như cũ vẫn chăm chỉ không ngừng dạy bảo : "Linh Nga ngươi phải nhớ kỹ, không bị người chú ý, giảm cảm giác tồn tại mình xuống, chính là phương thức phòng ngừa nhiễm nhân quả tốt nhất.

Ta cải tiến một đạo thuật che giấu khí tức bản thân, chờ ngươi tu hành nhập môn sẽ truyền thụ cho ngươi."

"Ừm, thật cảm tạ sư huynh."

"Không cần, đây đều là sư huynh phải làm, " Lý Trường Thọ cười tủm tỉm đáp lời, mang theo Lam Linh Nga đi theo ven đường đi qua cung điện treo bảng hiệu 'Bách Phàm điện'

Trong điện, Lam Linh Nga nhìn sư huynh mình lấy ra hai đầu Linh ngư kia, cùng với một vị đạo trưởng trung niên phụ trách đăng ký trong môn thân thiện lời nói việc nhà, nhịn không được trừng mắt nhìn.

Sư huynh hắn...

Quá cẩn thận rồi.