Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng

Chương 227: Cách duy nhất vượt qua nỗi sợ hãi (2)



Những tân khách trên ngọc đài, thì sớm đã trở về Độ Tiên điện, có tiệc rượu chiêu đãi, cùng ngồi đàm đạo, cười nói chuyện phiếm, khá là sung sướng.

Sáng sớm ngày thứ hai, chúng đệ tử lần nữa phấn chấn tinh thần, vòng thi thứ hai đã khai mạc.

Tửu Cửu đến Độ Tiên điện xin ăn cọ chơi cả đêm, cũng đúng hạn xuất hiện ở phía sau Lý Trường Thọ và Linh Nga.

Tửu Cửu nói:

"Tiểu Linh Nga tiếp tục cố gắng, đợi lát nữa lên đài cũng giống như hôm qua, đừng sợ, đánh bọn họ khóc đi!

Tiểu Trường Thọ…

Ngộ nhỡ gặp phải nữ đệ tử, ngươi tuyệt đối đừng dùng chiêu của ngày hôm qua!"

"Sư thúc yên tâm, " Lý Trường Thọ cười nói, "Ta tự có tính toán."

Cũng không biết có phải miệng Tửu Cửu sư thúc khai quang hay không, hôm nay Lý Trường Thọ lên sân ở trận thứ một trăm ba mươi hai, nghênh chiến, đúng thật là một nữ đệ tử.

Hôm nay hình như không có thao tác ngầm, các trưởng lão không an bài ‘Trận chiến thế lực ngang nhau’ ;

Nữ đệ tử chỉ ở Phản Hư cảnh lục giai tu vi, bản thân còn kém Lý Trường Thọ có xíu xíu tỷ lần…

Nhìn thấy Lý Trường Thọ cưỡi mây bay qua đỉnh đầu chúng đệ tử, cùng nàng hạ xuống giữa sân, nữ đệ tử đó lập tức hoa dung thất sắc.

Lý Trường Thọ tiếp tục dựa theo kế hoạch trước đây của mình, trận này sẽ không thi triển thổ độn, sẽ không dùng Lang Nha bổng, mà dùng phù trận bức đối phương nhận thua là xong.

Nhưng khiến Lý Trường Thọ không ngờ được là…

Hai vị chấp sự trong môn phái trước tiên kiểm tra ngọc giản trong tay hai người, rồi lùi về bên sân, một vị chấp sự vừa đưa tay ra hiệu đấu pháp bắt đầu, nữ đệ tử kia liền lui lại hai bước, ánh mắt tràn đầy cảnh giác nhìn về phía Lý Trường Thọ.

Lý Trường Thọ cố gắng lộ ra nụ mỉm cười bình thản, hai cái ống tay áo bay ra một ít phù lục, vẫn là số lượng bảy mươi hai…

Mở màn kịch bản quen thuộc…

"Ta nhận thua!"

Động tác Lý Trường Thọ im bặt mà dừng;

Nữ đệ tử kia mặt lộ vẻ bi phẫn, nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy không cam lòng, phảng phất gặp phải sự nhục nhã to lớn.

Ba chữ nói xong, nữ đệ tử quay đầu bay đi, bóng lưng rất kiên quyết.

Lý Trường Thọ: …

Hắn, làm cái gì rồi ư?

Trong lúc nhất thời, ánh mắt xung quanh nhìn về phía Lý Trường Thọ, phần lớn đều là bất đắc dĩ và khiển trách, còn có một tí xíu e ngại, cứ như vừa rồi hắn thật sự đã khi dễ nữ đệ tử kia.

Lắc đầu, Lý Trường Thọ cưỡi mây bay trở về vị trí của mình, có hơi buồn bực ngồi xếp bằng nhập tọa.

Trận này hôm nay, thật đúng là không hiểu ra sao.

Nhưng mà, không chỉ là trận ngày hôm sau …

Ngày thứ ba vòng thứ ba, Lý Trường Thọ giữa trưa lên sân khấu, đối thủ là một vị đệ tử ưu tú đứng xếp hạng trong một trăm vị trí đầu của môn phái, tu vi cũng đã đến Phản Hư cảnh cửu giai.

Người này đối diện trước Lý Trường Thọ, trong ánh mắt đã có kiêng kị nồng đậm, không ngừng bấm ngón tay suy tính, hình như là nghĩ có thể dùng công lực suy tính của ít ỏi của mình, lập tức tìm ra sách lược ứng đối thổ độn cộng thêm Lang Nha bổng.

Lần này, không đợi chấp sự trong môn phái hướng về phía trước, tên đệ tử này đã thở dài thườn thượt…

"Bộ thuật pháp này, ta không giải được."

Nói xong, người này vái chào Lý Trường Thọ, quay người hướng về đám người bay đi.

"Tiểu Quỳnh phong đệ tử, Lý Trường Thọ thắng!"

Lý Trường Thọ: …

Không sao cả, đằng sau đó còn có bảy trận, đủ để mình vãn hồi thanh danh.

Tuy rằng lúc này khi lần nữa dùng Phong Ngữ chú, nghe được đều là:

"Ngoan nhân kia của Tiểu Quỳnh phong, đã dọa lùi hai đối thủ rồi."

"Không lùi thì không còn cách nào, thổ độn và Lang Nha bổng của hắn rất khó giải... Nghe nói Lang Nha bổng đó là tiên bảo, chuyên phá tiên quang hộ thể."

"Ai, không nghĩ tới lần này sẽ có cường giả xuất kỳ bất ý như vậy, trước đây chúng ta đều đã đánh giá thấp ngoan nhân này của Tiểu Quỳnh phong."

"Ngày mai nếu chúng ta gặp phải, thì nên làm cái gì?"

"Nhận thua đi, dù sao còn có nhiều trận như vậy, không có khả năng gặp phải hắn đến hai lần."

Thế là, ngày thứ tư…

Khuôn mặt quen thuộc của hôm qua, lần nữa xuất hiện trước mặt Lý Trường Thọ, chỉ là thời gian, từ giữa trưa đổi thành buổi chiều.

Không đợi chấp sự trong môn phái tiến lên trước, Lý Trường Thọ lập tức nói: "Vị sư đệ này, không bằng chúng ta chính diện…"

"Vì cái gì, lại là sư huynh…"

Mặt người đó lộ sự bất đắc dĩ, ngửa đầu thở dài, "Thời gian, vận mệnh, ta cuối cùng, vẫn là không phá giải được thuật pháp của ngươi.

Trên đời này, luôn có một số việc là làm không được, đây là đạo lý sư phụ nói cho ta biết.

Làm người, làm sao phải miễn cưỡng chính mình, tu đạo chỉ cầu hai chữ tự tại.

Sư huynh... Ta nhận thua."

Nói xong, khuôn mặt người đó u ám, quay người bay ra khỏi sân bãi.

Tấm lưng hiu quạnh kia, phảng phất có tiếng dương cầm quen thuộc đang tấu vang…

Lý Trường Thọ chỉ có thể co giật khóe miệng mấy lần, nhìn ô vuông thứ tư trên ngọc giản phát sáng, mặt không thay đổi bay trở về chỗ ngồi của mình.

Tiếng Phong Ngữ chú nghe thấy, thuần một sắc cảm khái:

"Thật hung ác a, vị sư đệ này sắp bị ép đến điên rồi."

"Cũng là sư đệ này xấu quá, nhưng mà lần thứ ba…"

"Ai, chớ nói lời này, nói ra lại phiền!"

Khóe miệng Lý Trường Thọ có chút run rẩy, Linh Nga bên cạnh có chút muốn nói lại thôi, nhưng rất nhanh liền bị Tửu Cửu lôi kéo, căn dặn kỹ xảo đối chiến khi ngày mai nàng lên sân khấu.

Linh Nga bốn trận chiến ba thắng một thua, trước đã bại bởi một vị sư tỷ xếp hạng bảy mươi hai, tự thân tu vi vẫn chưahoàn toàn bại lộ.

Ngày thứ năm, Lý Trường Thọ hiện tại đang đối mặt với ‘khốn cảnh thanh danh', rốt cuộc đã nghênh đón cơ hội thay đổi.

Người hắn phải nghênh chiến, là người đang xếp hạng thứ sáu trong môn phái, Đô Lâm phong tiên miêu Lưu Tư Triết!

Cuối cùng cũng có thể 'Quang minh chính đại', đánh một trận chiến 'Thế lực ngang nhau'!

Lý Trường Thọ bây giờ, 'Thủ hộ giả Độ Tiên môn che giấu’ trong đại kiếp lúc trước, cũng phải có một tia kích động.

"Lưu sư đệ, " Lý Trường Thọ cất cao giọng nói, "Hôm nay, ngươi và ta toàn lực ứng phó, quang minh chính đại một trận chiến, như thế nào?"

Lưu Tư Triết dùng nụ cười khó coi, nghiêm mặt nói: "Hôm nay chắc chắn phải cẩn thận lĩnh giáo thuật pháp của Lý sư huynh, Tư Triết đương nhiên sẽ không như người khác, không đánh mà lui.

Hơn nữa, Tư Triết cũng đã có chút chuẩn bị."

Đáy lòng Lý Trường Thọ nhẹ nhàng thở ra, trong lúc nhất thời xuất hiện liên tục cảm khái.

Nhìn xem!

Cái gì là tiên miêu?

Đây mới là tiên miêu!

Tự tin, thong dong, lại có phong độ, có thể thể hiện ra tinh thần diện mạo của đệ tử Độ Tiên môn đương đại, cho sư môn thể diện!

Thân là đồng môn của kiểu tiên miêu này, đáy lòng Lý Trường Thọ cũng không khỏi có chút… kiêu ngạo.

Chỉ thấy, hai vị chấp sự trong môn phái làm theo thông lệ, khi hướng về phía trước xem xét ngọc giản trong tay hai người…

Lưu Tư Triết lấy ra mấy thứ bảo vật, —— thân là tiên miêu của Đô Lâm phong, Lưu Tư Triết tự nhiên thiếu không được những thứ này.

Nhất là, hắn còn có một cái giáp trụ cấp bậc tiên bảo, lấy ra rồi, lại hơi do dự, cởi bỏ giáp trụ, trói vào phần eo của mình, bọc lại chỗ điểm yếu của mình.

Nghĩ nghĩ, Lưu Tư Triết tựa hồ còn cảm thấy chưa ổn, lại lấy ra một cái bảo y, không yên tâm gia cố một phen.

Làm xong những cái này, Lưu Tư Triết cầm một thanh trường kiếm, mỉm cười với Lý Trường Thọ.

"Sư huynh, xin chỉ giáo."

Lý Trường Thọ:…