Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng

Chương 22: cảm giác an toàn hơn



Trong đầu, Hữu Cầm Huyền Nhã tự tưởng tượng ra hình ảnh như vậy:

Trong hang động âm u chật hẹp, một vị sư huynh nào đó toàn thân run rẩy, hô hấp hỗn loạn, tay chân đều có chút biến dạng, khuôn mặt vô cùng thống khổ, nhưng hai mắt vô cùng kiên định, cởi bỏ chiếc váy đỏ rực của nữ tử đang hôn mê nằm trên mặt đất...

Ba!

Hữu Cầm Huyền Nhã lại đưa tay tự cho mình một cái tát.

'Sư huynh chịu đựng đau đớn kịch liệt như vậy để cứu ta mà mới vừa rồi ta vẫn còn nghi ngờ phẩm chất của sư huynh.'

Hữu Cầm Huyền Nhã từ khi nào ngươi đã thay đổi thành người nhỏ nhen như vậy...'

Nàng cắn môi lại chắp tay hướng về phía bản đồ da dê kia vái chào một cái.

"Nếu ngày sau có cơ hội báo đáp Trường Thọ sư huynh, không thể có nửa phần keo kiệt, nửa phần do dự."

Khi nói ra lời thề khí phách này, ánh mắt Hữu Cầm Huyền Nhã càng trở nên kiên quyết hơn, trước tiên nàng thu thập các đồ vật ở đây, lại đưa tay cầm chặt chuôi kiếm đại kiếm.

Tư thế biến thành nửa quỳ, làn váy nhuốm máu trải rộng xung quanh, tay trái nổi lên kiếm chỉ, dựng thẳng ở trước người, cả người khí tức bắt đầu không ngừng chấn động.

Sống sót.

Đi vạch trần bộ mặt Nguyên Thanh, đi báo đáp Trường Thọ sư huynh người chân chính thiện nhân như vậy, đi báo tin cho phụ vương để người cẩn thận đề phòng những tên nghịch tặc này.

Hữu Cầm Huyền Nhã tay phải nắm chặt đại kiếm bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu lửa đỏ lấp lánh.

"Cửu nguyên uẩn linh, thiên liên cố tâm!"

Nàng thấp giọng ngâm xướng, trong tay đại kiếm toát ra ánh lửa, trên đó hiện ra từng đạo đường vân rõ ràng, thân kiếm vốn có vết rách nhanh chóng biến mất không thấy đâu nữa.

Tóc dài bay phấp phới, quanh người Hữu Cầm Huyền Nhã trôi nổi những đóa hỏa liên, chiếu đến làn da vô cùng mịn màng, chiếu sáng đôi mắt giống như ngôi sao của nàng.

"Tiên ở bắc, người ở nam, lăng thiên nuốt mây hỏa, tứ hải diệu phi phàm!

Hỏa lân hộp kiếm!

Mở!"

Âm vang ba tiếng, mười dặm kiếm minh!

Tảng đá tròn ở cửu hang nổ tung, một bóng người đỏ rực nhanh chóng lao ra ngoài hang động, quanh người lượn vòng mười mấy thanh phi kiếm!

Bay nhanh tầm hơn mười trượng, ánh lửa quanh người Hữu Cầm Huyền Nhã nhanh chóng biến mất dưới chướng khí tràn ngập trong rừng đen, hướng tây nam...

Ách, hướng về phía đông bắc lao vụt đi!

'Bằng trực giác phán đoán, bên này chắc là hướng tây nam không sai, chỉ cần dựa theo đường vòng trên bản đồ mà Trường Thọ sư huynh lưu lại mình nhất định có thể né tránh những tên ác tặc kia.

Nhất định!

Phải sống trở về!

...

Cùng lúc đó, cách hang động Hữu Cầm Huyền Nhã ẩn thân sáu trăm dặm về hướng bắc.

Lý Trường Thọ nằm bò ở trên một vách núi, cẩn thận tìm kiếm khe đá khắp nơi tràn ngập chướng khí.

Tìm nửa ngày, Lý Trường Thọ chỉ có thể lắc đầu, từ nơi này lướt qua rời đi.

Như vậy cái thứ nhất, ở trong sách cổ ghi chép khu vực này có Tiên Giải thảo sinh trưởng, xác định là không có thu hoạch...

Lý Trường Thọ tìm một chỗ đất trống ngồi xếp bằng xuống, trong tay cầm một con dao găm, trên mặt đất vẽ ra tất cả các khu vực mình đã lục soát qua, sau đó trầm tư một hồi.

Hướng bắc lại tìm hai ba ngày đi.

Mất nhiều tinh thần sức lực như vậy mà không tìm thấy Tiên Giải thảo, trong lòng cũng có chút không cam tâm, dù sao mình vì 'kế hoạch đi Bắc Châu tìm kiếm' này chuẩn bị lâu như vậy...

"Tiếp tục cố gắng!"

Vỗ vỗ đầu gối, Lý Trường Thọ đứng dậy đi về phía bắc, ở trong màn đêm chỉ để lại một đạo tàn ảnh.

Có lẽ vì hôm qua có một trận mưa lớn, khu vực này mây chướng khí xuất hiện một chút khe hở, một luồng ánh trăng vừa lúc gặp phải rơi vào con đường phía trước mà Lý Trường Thọ đang đi.

Đáy lòng Lý Trường Thọ cũng nổi lên một chút bệnh văn nhã, tìm vị trí tốt cũng che đi người đứng ở trong ánh trăng nhìn ánh trăng ở xa thêm vài lần.

A, tháng này thật dài...

Khụ, hình dáng này thật trắng...

Ừm, tháng này trăng vừa tròn vừa lớn...

Khói độc vọt tới, ánh trắng khó khăn lắm mới kiếm được bị cắt đứt.

"Ca đây là đến tuổi rồi?"

Lý Trường Thọ nhíu nhíu mày, lắc đầu cười khẽ một tiếng, thân hình nghiêng về phía trước, đi rất vội vã, hòa nhập hoàn toàn vào bóng đêm.

Đạo lữ cái gì, loại sinh vật này còn đáng sợ hơn so với sư muội, quả thực chính là một quả bom nguyên tử không ổn định...

Không thể trêu vào cũng không dám nghĩ đến.

Hơn nữa, Lý Trường Thọ cảm thấy so với dạng dung mạo độc nhất nhưng thân phận quá phức tạp cùng thế hệ luyện khí sĩ như Hữu Cầm Huyền Nhã thì...

Dạng như Tửu Cửu sư thúc nữ tiên nhân đã rất mạnh này còn có cảm giác an toàn hơn.

.........

Lượng nước bọt của Xích Dương độc long không ngừng giảm đi, khu vực lưu lại dấu chân của Lý Trường Thọ ngày càng mở rộng.

Chỗ cổ tịch ghi chép lại tìm kiếm không có kết quả, tìm kiếm xung quanh Loạn Chướng bảo lâm cũng không có kết quả.

Ba ngày sau khi cứu Hữu Cầm Huyền Nhã, Lý Trường Thọ vẫn không tìm được Tiên Giải thảo, ngược lại bởi vì càng xâm nhập vào Bắc Câu lô châu mà thu hoạch được không ít độc thảo Linh dược hữu dụng.

Thậm chí, hắn còn bắt được hai con 'Phần Thi trùng' quý giá, có thể lấy về luyện chế thành Đoán Thi phấn, thủ đoạn xử lý thi thể tăng lên đến mười hai loại.

Mặc dù đáy lòng hắn cảm thấy phiền muộn, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng quên chính mình đang ở Bắc Câu lô châu một nơi nguy hiểm như vậy, lòng cảnh giác chưa hề rơi xuống.

Theo lý thuyết Tiên Giải thảo dù quý giá nhưng lại có chút khác các loại độc thảo khác, có rất ít người cần dùng tới.

Mà chính mình tìm ở những khu vực này đều phù hợp với hoàn cảnh sinh trưởng của Tiên giải thảo nhưng một gốc mầm non cũng không gặp được...

Cũng thật là tà môn.

Chính mình liều mạng sắp xếp một chút thời gian rảnh trong lúc tu hành, mấy chục năm đọc sách thuốc độc kinh chẳng lẽ đều là giả?

'Qủa nhiên, vẫn là sư phụ lão nhân gia ông ta vận khí quá kém.'

Lý Trường Thọ chỉ có thể tự an ủi mình một câu như vậy xua đi sự không cam tâm trong lòng, bắt đầu suy nghĩ xem khi nào mình trở về.

Đi tiếp về phía tây hai trăm dặm!

Nếu là không tìm được cũng chỉ có thể xóa bỏ, lại đi vào trong cái trấn kia tìm xem có bán Tiên Giải thảo không... Mặc dù hi vọng càng mong manh.

Bước nhanh đi nhanh, dưới chân Lý Trường Thọ để lại từng đạo tàn ảnh, phải hoàn thành đoạn đường cuối cùng của con đường tìm kiếm này.

Tìm kiếm năm mươi dặm, không có chút thu hoạch nào.

Tìm kiếm trăm dặm, lượn quanh một vòng ở khu vực gần đây có khả năng Tiên Giải thảo sinh trưởng, cũng không có tung tích của Tiên Giải thảo, ngược lại ngoài ý muốn thu hoạch được vài cọng Linh dược trân quý phối trí tiên tán mềm...

Nhìn xem, chính mình dùng bảng xếp hạng các độc thảo tìm trong pháp khí chứa đồ, đối với độc thảo hữu dụng của sư phụ ngay cả một sợi lông cũng không tìm được.

Vậy đại khái là do chênh lệch nhân phẩm và khí chất.

Không chiếm được Tiên Giải thảo đương nhiên là không thể luyện chế được 'Dung Tiên đan', con đường này chính là đi không thông.

Cũng may trước đây mình đã lập sẵn phương án dự phòng thứ hai và thứ ba, mặc dù cũng không được đảm bảo như 'Dung Tiên đan' nhưng tóm lại có thể giúp đỡ một ít cho sư phụ.

Ông ——

Linh khí trời đất chấn động, có người đang đấu pháp.

Lý Trường Thọ lập tức phát ra linh thức dò xét qua nơi bắt nguồn chấn động, nhưng phía trước chướng khí quá nồng, khí độc cũng đang rung chuyển, làm cho hắn chỉ dò xét được trong phạm vi hơn hai mươi dặm.

Đấu pháp xảy ra ở ngoài ba mươi dặm, linh thức bắt được mấy bóng người di chuyển qua lại.

Đi tiếp về phía trước sẽ đến khu vực hoạt động của những 'Tán tu' kia sao?