Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng

Chương 176: « Dọa muỗi » (1)



Lúc Lý Trường Thọ nhìn tới...

Lão đạo Thiên Tiên cảnh bị huyết muỗi khống chế, trên ý nghĩa bình thường quả thực đã đủ ổn trọng.

Khi thấy năm người bên dưới, dưới tình huống trước mặt, thực lực chỉ có hai tên Chân Tiên, lão đạo này vẫn để bàng yêu thăm dò đường trước...

Đợi năm người bọn họ và bàng yêu đồng thời bị mê đảo, lão đạo này lại đứng ở phía xa xa tế lên pháp bảo, bổ đao xuống dưới thăm dò, không tiếc việc tiêu diệt đồng bọn bàng yêu của mình...

Đáng tiếc, từ đầu đến cuối lão đạo này vẫn luôn không ổn định.

Nếu lão đạo Thiên Tiên cảnh vẫn luôn ở trên không trung, không cho Lý Trường Thọ cơ hội đánh lén.

Rất có thể Lý Trường Thọ đó sẽ bị ép bất đắc dĩ hiện ra bản thể, nhanh chóng giết chết người này.

Nhưng người này...

Chỉ mới bị dụ dỗ một chút đã bay từ không trung xuống dưới, còn không biết đạo lý “gặp rừng thì đừng vào”, trực tiếp truy sát về phía trước...

Trăm dặm yên ổn bị hủy trong nháy mắt.

Ngàn dặm yên ổn bị mất trong một lần thất trách.

Huyết muỗi khôi lỗi Thiên Tiên cảnh đó chính là vừa vội lại vừa không tỉ mỉ.

Trong rừng, ba giấy đạo nhân thi triển mộc độn trốn trong thân cây đã chờ đợi đã lâu, chuẩn bị bất cứ lúc nào sẽ đột ngột gây khó khăn...

Tinh thần của Lý Trường Thọ nhanh chóng vận chuyển, khoảng cách gần khống chế bốn giấy đạo nhân, một trốn, ba phục.

Tới gần vòng mai phục, hình như Thiên Tiên lão đạo đã ngửi được mùi nguy hiểm, trong mắt lộ ra chút do dự...

Mà trong khu rừng phía trước, có một giấy đạo nhân chữ Thần số một đang bay vùn vụt sát đất, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, khí tức toàn thân càng thêm hỗn loạn, giống như đã không còn cách nào chống đỡ nữa.

Thiên Tiên lão đạo này quả quyết đuổi theo, từ trên không trung vọt tới ranh giới vòng mai phục!

Lý Trường Thọ lại không hề hoang mang, quyết định ổn một tay, từ từ đợi thời cơ tốt nhất...

Hơn nữa, không chỉ có thể đợi thời cơ đến, mà hắn cũng có thể chủ động sáng tạo.

So với bị động, Lý Trường Thọ càng thích chủ động.

Giấy đạo nhân chữ Thần số một bay nhanh về phía trước mấy chục trượng, đột nhiên quay người, lộ ra vẻ mặt tuyệt nhiên chi sắc, cầm phất trần lao về phía Thiên Tiên lão đạo này, ra vẻ muốn liều mạng.

Khóe miệng Thiên Tiên lão đạo này nở một nụ cười lạnh, tị độc bảo châu trên đỉnh đầu tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Hắn lấy bảo ấn ra, giơ linh bảo trường kiếm trong tay, bổ ra một ánh kiếm sắc bén dài khoảng mười trượng!

Còn Lý Trường Thọ vì tốc chiến tốc thắng, đã quyết định chịu một thiệt thòi nhỏ, “một đổi một” với Thiên Tiên lão đạo này.

—— Dùng giấy đạo nhân chữ Thần để đổi lấy tính mạng của Thiên Tiên, so sánh với việc dùng độc quả thật là đã thiệt thòi rồi.

Thân hình giấy đạo nhân chữ Thần số một xoay ngang, miễn cưỡng né tránh ánh kiếm, nhưng lại không hề quan tâm đến bảo ấn đang tung hoành đến.

Mắt thấy bảo ấn sẽ đập trúng tên địch này, khóe miệng của Thiên Tiên lão đạo lộ ra một nụ cười lạnh, quanh người đột nhiên xuất hiện làn sóng xanh ngát..

Mai phục!

Tâm trí của Thiên Tiên lão đạo này hơi kinh hãi, nhưng đã hết cách để đưa ra bất kỳ biện pháp đối phó nào, bị một làn sóng xanh biếc quấn lấy thân hình!

Nguyên thần của lão đạo này bị đại trận trói buộc, tiên khu hoàn toàn không có cách nào để động đậy.

【 Khốn trận: Bích Thủy khốn lao 】

Tận dụng thời cơ!

Linh lực cho trận cơ loại nhỏ vốn không còn nhiều!

Cách trăm trượng, lại có thêm hai trận bàn pháp khí được đưa ra thân cây, trận cơ cỡ nhỏ hấp thụ trên đó lập tức bay ra, trong nháy mắt đã bố trí thành thế trận!

Ba trận trùng điệp, nhưng không hề quấy nhiễu lẫn nhau!

Loại này chỉ có thể sử dụng một lần trong khoảng thời gian ngắn, hơn nữa mỗi lần sử dụng, chỉ cần tỉ mỉ điều chỉnh hơn trăm sát trận cỡ nhỏ, sẽ bị Lý Trường Thọ trực tiếp tế ra hai cái...

Chỉ thấy trong rừng hàn quang lấp lóe.

Vô số đao mang lao nhanh, tất cả đều trảm vào người lão đạo kia!

Lại có một bãi nước bùn màu đen, xuất hiện quỷ dị ở dưới chân lão đạo, bảo châu màu lục trên đỉnh đầu lão đạo nổ tung!

Khuôn mặt tê liệt của Thiên Tiên lão đạo này lộ ra mấy phần hoảng loạn, miễn cưỡng tuôn ra tiên lực toàn thân, muốn dùng cách này để chống cự thế tiến công xung quanh...

Nhưng chỉ mới sát trận thứ nhất đã khiến lão đạo trọng thương.

Tiên lực lão đạo bình chướng cùng tiên bảo pháp y trên người, không chống đỡ được một lần hô hấp, đã bị những mảnh hàn quang vỡ vụn chém loạn.

Trong lúc nhất thời, huyết quang bắn tung tóe.

Sau khi hàn quang bạo phát, toàn thân lão đạo từ trên xuống dưới đều tràn đầy vết thương, khí tức yếu ớt, dĩ nhiên đã bị trọng thương...

Đột nhiên, một đạo vận tối nghĩa, từ trong mi tâm lão đạo tuôn ra, nhanh chóng khuếch tán ra toàn thân hắn!

Đôi mắt của lão đạo lập tức trở nên vừa âm lãnh lại vừa ngoan độc.

Lý Trường Thọ lập tức bắt được chi tiết này, đáy lòng cũng cả kinh.

Văn đạo nhân?!

Tám phần là.

Chỉ có điều, tình huống như vậy, trước đây không phải không có cân nhắc đến...

Lý Trường Thọ không hề hoảng loạn, tiếp tục đi theo trình tự, ba giấy đạo nhân trực tiếp từ trong thân cây chui ra, nhân lúc khốn trận còn có thể duy trì, nhanh chóng nhào về phía Thiên Tiên lão đạo đã bị trọng thương.

Cho dù ngươi là Đại La Kim Tiên.

Coi như ngươi là ngoan nhân trong Hồng Hoang.

Lúc này nơi đây, nếu như chỉ có một tia thần niệm, chỉ cần giết chết lão đạo này, ngươi cũng là không bột đố gột nên hồ.

Trong một chớp mắt này, sâu trong lòng đất.

Lam Linh Nga đang mê man, chu trâm trên tóc khẽ lấp lánh bảo quang, giống như trong đó có gì đó muốn xông thẳng ra ngoài...

Chu trâm này là pháp bảo đơn giản do chính tay Lý Trường Thọ luyện chế vào hai tháng trước, sau khi tặng cho Linh Nga thì được Linh Nga rất thích, lúc Linh Nga ngủ cũng không muốn gỡ xuống.

Trong rừng, nơi ba trận trùng điệp, đạo vận trên người Thiên Tiên lão đạo này càng rõ ràng, toàn thân tuôn ra một tia huyết quang cường hãn uy lực!

Nhưng...

Bốp!

Một bàn tay nhuốm máu từ bên cạnh đánh tới, chú văn huyết sắc trong lòng bàn tay tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, trực tiếp lướt qua đỉnh đầu lão đạo, đập vào tị độc bảo châu ở phía trên kia!

Tị độc bảo châu bị đập bay ra ngoài!

Mất đi sự che chở của bảo châu, hắc thủy bên dưới lập tức phát uy, trong thoáng chốc đã hòa tan hai chân và bắp chân của lão đạo...

Lúc này ở Tây Ngưu Hạ Châu phía xa xa, Văn Tịnh đạo nhân đang nằm nghiêng trên giường, lông mày khẽ nhíu lại.

Đúng như sự suy đoán lúc trước của Lý Trường Thọ, lúc này nàng cách quá xa, chỉ có thể hạ xuống một tia thần niệm...

Nhưng đã như thế rồi, nàng lại...

Thất bại rồi?

Không đợi Văn Tịnh đạo nhân thu hồi thần niệm.

Ba khuôn mặt với những thân hình khác nhau đã vọt tới xung quanh lão đạo, xếp thành một hình tam giác đứng.

Động tác của bọn họ rất nhịp nhàng, tay phải cùng nổi lên kiếm chỉ để trên cổ tay trái, bàn tay trái đẩy về trước!

Trong lòng bàn tay của ba bàn tay đều có một chú văn giống như ngọn lửa, ba chú văn này đều được nhóm lửa cùng một lúc.

Tam Muội chân viêm, bật hết hỏa lực, thân hình lão đạo lập tức bị ngọn lửa nuốt hết, lão đạo Thiên Tiên cảnh vốn đã bị trọng thương, trong nháy mắt bị đốt không thành hình người!

Trong lòng Lý Trường Thọ đột nhiên dao động.