Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng

Chương 135: Ổn trung cầu thắng • Thức thứ nhất (3)



Ngao Ất quay đầu căm tức, trong nháy mắt bàn tay lại lùi về mặt đất, lại không hề thấy thân ảnh Lý Trường Thọ!

Khuôn mặt thanh tú cau mày, Ngao Ất lại bắt được một tia khí tức lưu lại trên mặt đất, đánh ra một quyền, mặt đất nổ ra một cái hố sâu nửa trượng...

Quảng trường trước chủ điện, đều được lát đá đã trải qua luyện chế đơn giản, vô cùng kiên cố.

Tu vi bị phong nhưng vẫn có thể một quyền nổ ra một cái hố, thực lực của Ngao Ất cũng làm cho tiên nhân hai bên ghé mắt...

Nhưng vô dụng.

Những khí tức lưu lại kia vốn là Lý Trường Thọ dùng để dụ địch, Ngao Ất đánh tới đó, hắn sẽ ở phía sau đánh lén, khiến Ngao Ất chỉ có thể tránh trên không trung.

Nhưng phía trên phù trận biến hóa, một đại hỏa trụ trống rỗng ập xuống, một lần nữa đè Ngao Ất xuống mặt đất!

Thân hình Ngao Ất vừa tiếp đất, hai chân giống như rơi vào trong vũng bùn, trong nháy mắt mặt đất ngưng kết, hắn trực tiếp bị khóa tại chỗ!

Câu nói mà khi Lý Trường Thọ đã nói Có lẽ ta sẽ thắng không vẻ vang gì', quanh quẩn trong lòng Ngao Ất, hắn bừng tỉnh đại ngộ...

Hôm nay không giống với đãng yêu đại hội, nơi đây là mặt đất, không phải là thủy liên đài ngưng tụ thành 'mặt đất' lúc đó!

Vị đệ tử Độ Tiên môn này có thể thi triển ra sở trường thổ độn của hắn!

Không thể không nói, chiêu thổ độn chi pháp này thật lợi hại!

Nhưng!

"Ha!"

Ngao Ất khẽ quát một tiếng, hai tay nhanh chóng kết ấn, từng nhóm huyền băng hỏa quanh người ngưng tụ thành Thương long ảnh!

Long ảnh gào thét tứ phía, điên cuồng công kích mặt đất mộ, đánh cho mảnh đá các nơi bay loạn, trong nháy mắt hiệu quả quang ảnh kéo căng!

Lý Trường Thọ trốn dưới mặt đất thấy thế cũng là không nhịn được tán thưởng...

Vị Long thái tử này còn biết Giáng Long Thập Bát Chưởng!?

Thật sự không biết tại sao bị lão phụ thân Long vương nhà mình mắng 'Nghiệt tử' sao?

Mà lúc này, nên có nhạc nền mới đúng...

Trước điện, các vị trưởng lão trong Độ Tiên môn, phần lớn sắc mặt đều có chút dở khóc dở cười.

Đương nhiên bọn họ cũng cảm thấy, Lý Trường Thọ dùng độn pháp phòng thủ không chiến, có chút không đẹp.

Nhưng hết lần này tới lần khác, lúc này rõ ràng vị tiểu Thái tử này đã không làm gì được đệ tử nhà mình, Lý Trường Thọ đã đứng ở thế bất bại, các vị trưởng lão lại cảm thấy, dù sao chuyện này cũng là chuyện tốt.

Chỉ có mấy vị trưởng lão phụ trách quản lý sự vật trong môn phái mới một trận nhức nhối...

Muốn sửa lại quảng trường này phải tốn không ít bảo tài!

Hơn nữa!

Ngao Ất thôi phát long ảnh đập loạn khắp nơi.

Trong bụi mù, bàn tay Lý Trường Thọ lại lặng lẽ chui ra phía sau Ngao Ất, lần này, trong tay nắm chặt một...

Thanh kiếm dài ba thước...

Nhắm ngay đùi Ngao Ất, đâm mạnh về phía trước.

Keng!

Lần này không đâm ra tia máu!

Ngao Ất quay đầu nhìn hậm hực, bên ngoài đùi xuất hiện một tầng vảy rồng hư ảnh, hai chân dùng sức rút ra khỏi mặt đất!

Nhưng phù trận phía trên lại bắt đầu điên cuồng công kích lần nữa, hoàn toàn không cho Ngao Ất thời gian suy nghĩ.

Lý Trường Thọ trốn dưới mặt đất, yên tĩnh đợi cơ hội xuất kích kế tiếp, âm thầm khống chế phù trận, không ngừng bổ sung lá bùa cho phù trận...

Chỉ thấy phù trận trên không lúc thì bày ra một hình rắn, lúc thì bày ra một hình số '8', ngưng tụ thành thuật hỏa bao quanh, hỏa trụ tráng kiện, đánh Ngao Ất vô cùng chật vật...

Chỉ cần thân hình Ngao Ất vừa rơi xuống đất, bàn tay không thể nào dùng linh thức tiên thức dò xét kia sẽ tới, dựa theo góc khuất trong tầm mắt, cầm dao găm, đoản kiếm, trường kiếm, không ngừng đâm vào bắp chân hắn.

Ngao Ất không ngừng gào thét, nhưng cũng chỉ là cuồng nộ bất lực.

Lý Trường Thọ đánh lén lặp đi lặp lại, đã đâm vào hai chân Ngao Ất rất nhiều vết thương nhỏ...

Trong lúc nhất thời từ trên xuống dưới của Độ Tiên môn, tràn đầy tiếng cười sung sướng của đệ tử trẻ tuổi.

Lúc đầu Hữu Cầm Huyền Nhã tràn đầy lo lắng, nhưng bây giờ cũng không nhịn được cong miệng nín cười.

Vong Tình thượng nhân luôn luôn ăn nói có ý tứ, vào lúc này lại quay người vào trong điện nhìn chằm chằm mặt tường, không biết đang suy nghĩ gì mà thỉnh thoảng bả vai sẽ rung lên...

Một lát sau, toàn thân Ngao Ất toàn thân, không ngừng thở dốc, tóc dài rối tung.

Phù trận phát uy, thân ảnh của hắn bị hỏa trụ áp xuống mặt đất lần nữa, nhưng ráng chống đỡ vẫn chưa ngã xuống...

Đúng lúc này, mặt đất phía sau Ngao Ất, nhô ra một vệt bóng đen...

Một khí tức lạnh buốt đang khuếch tán giữa sân.

Ai cũng biết bóng đen kia là ai, nhất định là bàn tay kia lại xuất hiện, nhưng lúc này... Lúc này...

Một tia hàn quang theo trong bụi mù bại lộ ra, đó là một gai nhọn, không, không phải một mà là vô số gai nhọn!

Lần này bàn tay, đột nhiên cầm một —— pháp khí Lang Nha bổng!

Bàn tay nhô ra khỏi mặt đất giơ Lang Nha bổng, nhắm ngay vị trí yếu ớt nhất phía sau Ngao Ất, lặng lẽ không một tiếng động đi tới...

Còn Ngao Ất, lúc này đang tìm kiếm nơi, tinh thần đã có chút hoảng hốt, vẫn chưa chú ý tới nguy hiểm đang tiến đến...

Trong lúc nhất thời, những người chứng kiến đồng loạt mở to hai mắt.

Hữu Cầm Huyền Nhã, Hạm Chỉ, Nhu Nhu, không ít thiếu nữ trong Độ Tiên môn đều là che mặt không dám nhìn thêm.

Có hai tên Luyện Khí sĩ trong Kim Ngao đảo tức giận đến mức hai tay run rẩy.

Hầu kết của không ít nam đệ tử đều chuyển động, đáy lòng điên cuồng xin thề, sau này tuyệt đối không được cùng Tiểu Quỳnh phong Lý Trường Thọ luận bàn đấu pháp!

"Được rồi!

Chúng ta nhận thua!"

Vẻ mặt Nguyên Trạch lão đạo lộ vẻ bất đắc dĩ kêu lớn, trong nháy mắt Lang Nha bổng kia đã biến mất trên mặt đất.

Ngao Ất quay đầu, tràn đầy khó hiểu nhìn Nguyên Trạch, nhưng sau đó cúi đầu thở dài.

Quả thật hắn khong có cách nào nắm bắt thổ độn.

Tinh thần buông lỏng, Ngao Ất chật vật lui về sau hai bước, khí tức trong cơ thể cuồn cuộn, ngồi trên mặt đất...

Thật sự...

Thật sự thua...

Hắn...

Nhưng vào lúc này, một bàn tay lớn trắng nõn từ bên cạnh duỗi tới, đưa tới trước mặt Ngao Ất.

Ngao Ất ngẩng đầu nhìn lên, thấy khuôn mặt ôn hòa của Lý Trường Thọ.

"Lần này, xem như hòa được không?

Nếu ta chính diện quyết đấu với ngươi thì ta không phải đối thủ của ngươi, chỉ có thể dùng kế sách âm hiểm như vậy.

Dù sao nơi này là Độ Tiên môn của ta, ta cũng chỉ có thể dốc toàn lực, không thể để sư môn ta thua, mong ngươi có thể hiểu rõ.

Đã đắc tội rồi."

Giọng nói Ngao Ất run lên, lập tức lộ ra nụ cười có mấy phần kiên cường, hốc mắt cũng có chút đỏ ửng.

Nhân tộc không chỉ có những lão đạo mặt lạnh giống như ma đầu...

Mà còn có những người ôn nhu như Trường Thọ...

Ngao Ất đưa tay, nắm chặt bàn tay đang duỗi đến của Lý Trường Thọ, thuận thế đứng lên.