Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng

Chương 112: Ta, sư muội, đợt kiểm tra này ít ưu tú nhất! (1)



“Nguyệt lão ngươi chính là thần tiên cai quản nhân duyên, ngươi biết cái gì là tình yêu nam nữ cơ mà!"

Tiền điện, có người say rượu đang hướng lên trời gào khóc;

Khuôn mặt Nguyệt lão tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, cũng chỉ đành nói mấy lời an ủi, nhưng hoàn toàn không dám buông lời hứa hẹn giúp vị này sẽ dắt sợi chỉ đỏ.

Làm viên quan nhỏ vạn năm, Nguyệt lão chuyện gì mà chưa từng gặp qua?

Trường hợp này đã thấy nhiều rồi.

Hắn chỉ có thể ở đó không ngừng an ủi, giảng ít đạo lý, sau đó liên lạc với thiên tướng khác đến xử trí việc này.

Nhân duyên chủ yếu là dựa vào cố gắng của bản thân, muốn cùng vị tiên tử kia sinh ra những câu chuyện tuyệt đẹp, nhất định phải bàn bạc kỹ hơn, dụng tâm đi đả động…

Trước đây, Nguyệt lão đang sửa chữa tượng đất trước bị Huyền Đô đại pháp sư nặn hỏng.

Tượng đất là do lực của Thiên đạo biến thành, thời khắc có Thiên đạo cảm ứng, mặc dù có thể sửa chữa, nhưng quá trình lại hết sức phức tạp;

Điều quan trọng là phải tạm thời ‘loại bỏ’ tượng đất khỏi bánh xe nhân duyên, sau khi sửa chữa xong lại bỏ trở lại.

Mới rồi, lúc Nguyệt lão sắp hoàn thành, thiên tướng đột nhiên đến khóc lóc kể lể;

Bởi vì tượng đất không thể rời khỏi bánh xe Nhân Duyên với thời gian quá dài, Nguyệt lão đem công việc vô cùng đơn giản xếp lại cuối cùng, giao cho hai đệ tử, mình thì ra ứng phó.

Trong hậu điện, hai đồng tử cẩn thận từng chút một đem cánh tay trái mới của tượng đất lắp vào, tượng đất phóng ra một tia đạo vận huyền diệu, trong nháy mắt khôi phục như lúc ban đầu.

Sau đó...

Đồng tử nhỏ hơn, chỉ vào chút đất bùn còn lại trên mặt bàn, nhỏ giọng hỏi: "Sư huynh, cái này làm gì bây giờ?"

"Nguy rồi! Đầu vai ghép sai rồi!"

"Vậy, sư phụ sẽ phạt chúng ta sao?"

"Ừm…"

Đồng tử lớn hơn trầm ngâm một tiếng, mặt lộ vẻ vẻ suy tư, cầm trong tay tượng đất lật trên lật dưới nhìn một lần, lập tức hai mắt tỏa sáng.

Hắn phát hiện dưới đáy tượng đất này, ở chân, giữa đó có kẽ hở!

Liếc nhau với tiểu đồng tử, hai người cùng ra tay, cẩn thận điểm nhét đất bùn vào khe hở;

Sau đó đại đồng tử lại lấy một cây trâm nhỏ, đâm đất bùn vào trong đó, nhẹ nhàng đẩy cho chặt.

Đại công cáo thành!

Hai đồng tử bên này vừa cứu vớt xong, tên thiên tướng uống say ở tiền điện kia, liền được hai người bạn chạy đến cắp đi.

Nguyệt lão chắp tay sau lưng dạo bước mà đến, ôn thanh nói: "Hai người các ngươi sửa chữa xong chưa?"

“Sửa, sửa xong rồi sư phụ!”

Nguyệt lão nhận lấy tượng đất nhìn, hài lòng gật đầu, tiện tay ném hai bình đan dược cho đồ nhi.

"Làm không tệ, đến tiền điện tu hành đi."

Nói xong, Nguyệt lão nâng tượng đất vào trong Mãn Thiên Tinh Quang, đưa tới đám tượng đất của Độ Tiên môn, đẩy nhẹ vào.

Bánh xe nhân duyên hiện ra, giữa đại đạo luân chuyển.

Tượng đất nam chậm rãi bay trở về vị trí nguyên bản, ba nữ tượng đất xung quanh kia lập tức sinh cảm ứng, ba sợi chỉ đỏ chậm rãi dò xét tới tượng đất vừa trở về.

Nguyệt lão thở nhẹ, cuối cùng đã xong.

Sau đó chỉ thấy, tượng đất này nhẹ nhàng lung lay, né tránh một sợi chỉ đỏ thăm dò tới mà không để lại dấu vết.

"Tên này, thật sự một lòng cầu đạo?"

Nguyệt lão nâng râu mà cười, nhìn ba sợi chỉ đỏ không có mấy thay đổi trên tượng đất.

"Thú vị, ta lại muốn xem ngươi có thể tránh tới khi nào, việc này trái lại không thể miễn cưỡng ngươi.

Gia hữu thành nhân chi mỹ, bất khả hữu cường nhân chi nạn." (Gia đã có vẻ đẹp của người trưởng thành, sẽ không thể có gian nan của kẻ mạnh.)

Lời của hắn vừa dứt, tượng đất nam lại nhẹ nhàng né một sợi chỉ đó khác quấn quanh, sau đó thân mình tượng đất lắc một cái, chút bùn đất theo giữa hai chân trượt xuống, bay ở bên trong biển sao…

Nguyệt lão lúc này sững sờ, trong nháy mắt mặt mũi tràn đầy ngốc trệ, nghiêng đầu nhìn con kia vừa tu bổ lại, bị cái khác ba cái tượng đất vờn quanh nam tượng đất…

Hở?

Sao, sao lại như vậy?

Kẻ này sao lại ngoan tuyệt như thế?!

Không đúng, đây có thể là khi sửa tượng đất, không cẩn thận rớt chút mảnh vụn.

Nói trở lại…

Coi như tượng đất thiếu, thiếu một chút, chắc hẳn không sao đâu nhỉ?

Đại pháp sư chắc sẽ không chú ý tới đâu ha?

Đây chính là tượng đất nhân duyên của Thiên đạo, không có ý nghĩa tượng trưng khác, nhiều lắm là sẽ sinh ra cảm ứng vi diệu với bản nhân, sẽ không ảnh hưởng thân thể của người này...

Nhỉ?

‘Nhớ rõ trọng điểm!'

Tiếng căn dặn trước đây lúc vội vàng chạy đi của Huyền Đô đại pháp sư vẫn tại bên tai, hầu kết Nguyệt lão run rẩy, vội vàng bước về trước mấy bước, nắm chút bùn đất bay giữa không trung vào trong tay.

Bóp nát, ép lại, để vào ống tay áo, nhìn quanh.

"Không có gì xảy ra, ha ha, không có gì xảy ra hết.

Thế Tam tinh củng nguyệt (Tam tinh chính là Phúc Lộc Thọ) phúc duyên tốt a! Hảo phúc duyên tốt a!

A ha ha, ha ha ha…"

Tiểu đồng tử nơi cửa điện muốn nói lại thôi, nhưng lại bị đại đồng tử kéo lại;

Hai đồng tử chạy từ từ chạy ra ngoài, từng người ước định, chôn giấu bí mật nhỏ này vào đáy lòng.



Tiểu Quỳnh phong, trong mật thất dưới đất.

Lý Trường Thọ ngồi xếp bằng trên bồ đoàn tĩnh tâm tu hành, thân như lưu ly, tiên hồn không một hạt bụi; một đám Tam Muội chân viêm chậm rãi du tẩu trong cơ thể, chiếu lên làn da hắn giống như hơi mờ, trong đó có tiên quang lấp lóe.

Tỉ mỉ kiểm tra một lần, vẫn không phát hiện thân thể xuất hiện dị thường ở phương diện nào đó.

Hắn nghĩ ngợi, ngay tại đây an ổn bế quan mấy tháng, đợi đến khi tiểu cảnh giới gần như viên mãn rồi mới buông lỏng.

Chắc không còn vấn đề gì nữa.

Mặc dù trước mắt tiểu cảnh giới đã viên mãn, Lý Trường Thọ cũng không nóng nảy đột phá ngay, mà theo như trước, cảm ngộ cảnh giới một lần lại một lần.

Bước đầu tiên, ôn lại điều cũ để biết điều mới;

Bước thứ hai, chuyển đổi góc nhìn, nghiệm chứng đạo quả, tìm chỗ thiếu để bổ sung cho đủ;

Bước thứ ba, áp chế cảnh giới, đã tốt càng phải tốt hơn.

Lặp lại ba bước này nhiều lần, mới có thể hạ xác suất xảy ra 'Sơ hở' xuống thấp nhất, mới củng cố được một mốc cảnh giới.

Tiên cơ của Hồng Hoang, đã bị những đại lão thiên tiên cướp sạch, nếu như muốn mình sau này có thực lực tự vệ, chỉ có thể tiền kỳ cầu ổn, trung kỳ cầu ổn, hậu kỳ cầu ổn, đại hậu kỳ tích nhiều phát ít.

Ý nghĩ của hắn vẫn luôn rất rõ ràng.

Bây giờ trong Hồng Hoang, thực lực của tuyệt đại bộ phận cao thủ đều đã định hình;

Cái mình muốn theo đuổi, là sau này có khả năng đứng ở chỗ cao, mà không phải đi giành giật từng giây thời gian.

Lại bế quan hơn nửa năm, Lý Trường Thọ rốt cuộc xác định được thân thể của mình cũng không có gì khác thường, cơn ngứa cũng không xuất hiện nữa.

Bởi vì từng có một khoảng phi thăng, cảnh giới của bản thân đã tới, “Vô Vi kinh” thượng quyển đã được hắn hiểu thấu đáo.

Nhưng hắn hiện tại cũng không có cơ hội thích hợp để học “Vô Vi kinh” hạ quyển, hơn nữa tự tu hành công pháp hạch tâm của môn là tối kỵ, cũng là có chút nguy hiểm.

Trên đời không có tường nào gió không lọt qua được.