Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng

Chương 110: Ở trên độc đao vui chơi tiến lên (1)



Nhấc lên núi Đan Đỉnh, Lý Trường Thọ cảm thấy hứng thú nhất, một là đan đô sắp tới tay, hai chính là trên đó có một vị đại gia luyện độc, Vạn Lâm Quân.

Bây giờ Lý Trường Thọ hơn một nửa tri thức là lý luận luyện độc, gần một nửa độc phương là lấy từ trong mấy thiên độc kinh chỗ Vạn Lâm Quân.

Vạn Lâm Quân chính là một trưởng lão trong môn phái, là Thiên Thiên trên núi Đan Đỉnh còn là một vị Thiên Tiên thích luyện độc, thực lực hoàn toàn không thể dùng tu vi, pháp bảo để phân tích.

Lần tiểu sư muội đi Đông Hải độc chết tôm yêu kia, Lý Trường Thọ đã cân nhắc một trận, chính là muốn thông qua nàng rải độc phấn ra, hấp dẫn sự chú ý của vị đạo lão này.

Dù sao vị trưởng lão này cũng là cao nhân trong môn phái, dù từ trong tay Linh Nga lấy đi độc phấn do Lý Trường Thọ luyện chế, sau đó cũng không có động tĩnh gì khác...

Lý Trường Thọ cũng không dám chủ động.

Đệ tử trong một cái môn phái chủ động đi tìm một vị trưởng lão có thủ pháp luyện độc cao minh nhất trong môn phái để thỉnh giáo, điều này đương nhiên sẽ làm cho người hoài nghi, đệ tử này có phải tính tình âm lãnh hay không, muốn đi độc chết cái cừu nhân gì.

Nhưng nếu như đổi thành một vị trưởng lão thích luyện độc trong môn phái nhất định phải truyền thụ thủ đoạn luyện độc cho đệ tủ trong môn phái, ấn tượng mà Lý Trường Thọ lưu lại cho người khác sẽ 'Nhạt đi' rất nhiều...

Chủ động và bị động có một ít khác biệt, liếc qua liền thấy.

Lúc Lý Trường Thọ cùng Tửu Ô chạy tới núi Đan Đỉnh, trong lòng Lý Trường Thọ đang suy nghĩ, vất vả lắm mới có cơ hội đi núi Đan Đỉnh, có nên an bài một trận 'Gặp gỡ bất ngờ' với vị đại gia luyện độc này hay không...

Không thể quá cố ý, cũng không thể quá tùy duyên.

Nếu có thể nhận được một ít độc đan và độc kinh ở chỗ của Vạn Lâm trưởng lão thì quả thật không thể tốt hơn, cho dù vì thế phải chiếm được một phần chú ý cũng đáng giá...

Mây trắng bay qua hai đỉnh núi, Tửu Ô chắp tay cười nói:

"Nhìn xem, đó chính là núi Đan Đỉnh."

Lý Trường Thọ cười gật đầu, nhìn về phía đỉnh núi hình bầu rượu, ánh mắt toát ra mấy phần chờ mong.

'Xem lần này có thể gặp được Vạn Lâm Quân tiền bối hay không đi, cưỡng cầu ngược lại không hay.'

Núi Đan Đỉnh có hai đóa hoa, một cái nhà đúc khí luyện đan.

Phía trên ngọn núi, số lượng Luyện Khí sĩ cũng không nhiều, chỉ có hơn trăm người.

Bao gồm ba vị trưởng lão Thiên Tiên, hơn ba mươi vị Chân Tiên, Nguyên Tiên và mười mấy tên đệ tử, còn lại tất cả đều là đệ tử tạp dịch.

Lý Trường Thọ và Tửu Ô rơi xuống tiểu viện giữa sườn núi của núi Đỉnh Phong, lập tức có đệ tử tạp dịch dẫn đường dâng trà lên.

Rất nhanh, một vị đạo quan nam Chân Tiên đầu buộc bát quái, vị nam tiên này có thân hình hơi tròn, mặt lộ vẻ phúc hậu, cực kỳ giống...

Di chừng do ăn nhiều đan dược.

"Tửu Ô sư đệ, mấy năm nay sao lại ít tới bên này hơn vậy?"

Tửu Ô thở dài: "Ai, vẫn luôn bị phái đi ra ngoài chạy đông chạy tây, một chút cũng không được rảnh rỗi."

"Cái này còn không phải do sư đệ ngươi được môn phái tín nhiệm sao!"

Tiên nhân mặt tròn mỉm cười nói xong, liếc nhìn Lý Trường Thọ, dùng tay làm dấu mời: "Điện Bách Phàm đã có chỉ lệnh, vừa vặn có mấy cái đan lô để đó không dùng đến, ta đưa các ngươi đi chọn."

Lý Trường Thọ đứng ở sau lưng Tửu Ô, mặc dù hắn cao lớn hơn Tửu Ô sư bá rất nhiều, nhưng cũng giống như người không khí.

Tửu Ô cũng giới thiệu Lý Trường Thọ, vị tiên nhân mặt tròn này tên là Liễu Phi Tiên, bình thường cùng với Tửu Ô là chấp sự trong môn phái, ngày bình thường phụ trách xử lý tạp vụ của núi Đan Đỉnh.

Lý Trường Thọ hành lễ gọi một câu sư bá, Liễu Phi Tiên cũng cười động viên Lý Trường Thọ vài câu, sau đó cũng không nói chuyện dư thừa.

Ba người đáp mây bay ra khỏi tiểu viện, không nhanh không chậm bay đến một chỗ u cốc.

Cả một đường Liễu Phi Tiên và Tửu Ô nói chuyện phiếm, Lý Trường Thọ ở phía sau mắt nhìn mũi, tai nghe tâm, cũng không nhìn nhiều cảnh sắc xung quanh.

Bên ngoài u cốc có một đại trận, ngăn cách tiên thức bên ngoài điều tra còn có hiệu quả phòng hộ nhất định.

Vào tới trong đại trận, hoa thơm cỏ lạ chim hót véo von bay vào mũi và tai, khắp nơi đều có tiên quang lưu chuyển.

Một mảnh rừng thưa tô điểm cho mấy chục lầu nhỏ nhà cỏ, lúc này hơn phân nửa đều mở ra trận pháp bên ngoài phòng, trong đó có tiên nhân, đệ tử, đều đang tu hành.

Khúc kính thông u chỗ, trong rừng bạn nói cười.

So với núi Tiểu Quỳnh nhà mình, nơi này quả thực... Nhìn giàu hơn một chút.

Sau khi đi theo hai vị Chân Tiên tìm được phòng lớn che đậy trận pháp;

Liễu Phi Tiên rất nhanh đã đóng trận mở cửa, có thể thấy trong đó khắp nơi đều có phủ một lớp bụi bẩn, mấy đan lô cao hàng trượng bày trong góc, xung quanh còn có một ít đồ lặt vặt.

Lý Trường Thọ liếc một cái đã chọn trúng một lò luyện đan trong số đó.

Lò luyện đan này bản thân chất liệu không bằng đại lô tử kim do chính mình tu bổ, nhưng là bảo vật mới tinh, bên trong cũng không thiếu cấm chế giống như vậy, tổng thể uy năng cao hơn một chút so với con tạc nòng kia.

Cái này cũng coi như không tệ, dù sao một tên đệ tử ngoài Phản Hư cảnh như hắn cũng không dùng đến lò luyện đan tốt quá...

Ở bên cạnh, Tửu Ô lại lộ ra mấy phần ý cười, mắng:

"Liễu sư huynh, ngươi cho mấy món đan lô này cũng quá keo kiệt rồi.

Lần này Trường Thọ sư điệt đã lập công lao không nhỏ, trong môn phái khen thưởng cũng là để cho hắn tới núi Đan Đỉnh tự chọn lựa một cái lò.

Trên đường tới đây, da mặt của ta cũng áp ra ngoài rồi, ngươi cũng đừng nghĩ tùy tiện liền tính đuổi người như vậy!"

Liễu Phi Tiên sắc mặt có chút xấu hổ, vội nói: "Sư đệ sao ngươi không nói sớm, đến, chúng ta đi đến một chỗ khác."

Ở trong lòng Lý Trường Thọ nói tiếng cảm ơn với Tửu Ô, vừa định nói một câu lò ở đây đã đủ rồi lại bất ngờ nghe thấy một tiếng động truyền từ ngoài cửa vào.

"Trường Thọ?

Người thật là, đệ tử núi Tiểu Quỳnh, Trường Thọ?"

Tửu Ô ngẩn ra, Liễu Phi Tiên sững sờ, trong lòng Lý Trường Thọ lại đầy vui mừng.

Một luống gió nhẹ thổi qua, ngoài cửa xuất hiện một lão giả gầy gò chống gậy.

Gậy kia được bao quanh một lớp vỏ đồng, lão giả này mặt mũi nhăn nhúm có chút lạnh lẽo cứng rắn, nhưng hai mắt của hắn sáng ngời có thần, tóc dài xám trắng không gió tự lay động, đạo bào trên người tản ra một chút mùi gay mũi...

Vạn Lâm Quân trưởng lão!

Liễu Phi Tiên và Tửu Ô vội vàng tiến lên hành lễ.

Tửu Ô vội vàng truyền thanh nói với Lý Trường Thọ: "Vị này là trưởng lão núi Đan Đỉnh! Ngươi gọi một tiếng tổ sư bá là được."

"Đệ tử núi Tiểu Quỳnh Lý Trường Thọ, bái kiến tổ sư bá."

Lão giả này gật đầu đáp lại, khéo miệng rung động, đẩy một... Nụ cười nhìn vô vùng âm lãnh đi ra.

Liễu Phi Tiêu và Tửu Ô đều khẽ run rẩy, vô thức lui về sau hai bước.

Bọn họ đây, đây là làm sao lại chọc tới vị Độc tiên ngày thường rất ít ra ngoài này rồi?

Vạn Lâm Quân lại không có chút nào muốn hàn huyên, trực tiếp chỉ vào Lý Trường Thọ, hỏi một câu: "Hồ Tâm đan luyện chế như thế nào?"

Cuối cùng cũng đến rồi, phục bút mấy năm trước mình chôn xuống.