Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng

Chương 11



Sau gần nửa ngày, ngay trước điện một chiếc hồ lô đang từ từ bay lên trên không.

Tửu Cửu tiên nhân ôm cánh tay đứng trên miệng hồ lô, khí thế hơi bất phàm; mấy tên đệ tử trẻ tuổi yên tĩnh đứng khắp nơi trên hồ lô, đều đứng rất vững vàng.

Đợi đến khi hồ lô bay ra đại trận, hai tay Tửu Cửu tiên nhân ấn lên pháp ấn, rượu hồ lô tỏa ra từng tia hào quang màu xanh nhạt, bố trí một tầng màng mỏng ở bên ngoài phạm vi, ngăn cách tiếng gió thổi ở bên ngoài.

Mà hậu chiêu chỉ quay về chỉ hướng tây bắc một chút, rượu hồ lô bắt đầu dần dần tăng tốc.

"Đều thả lỏng một chút, đừng khẩn trương, ra khỏi sơn môn không có nhiều quy củ nhiều như vậy."

Tửu Cửu ngáp một cái, tự mình ngồi xuống ngay miệng hồ lô, hai chân nhỏ gác lên hai bên miệng hồ lô, không còn chút hình tượng nào, dựa vào phía sau một chút, tiện tay cầm lên hồ lô rượu bên hông mình, miệng đã lộ ra một nụ cười thỏa mãn.

Từ từ nhấp một miếng, khuôn mặt Tửu Cửu dần đỏ ửng, tiếng rên rỉ hóa vào trong gió, cả người đều tỏa ra một cảm giác thỏa mãn lại dễ chịu, sau đó quay đầu đánh giá năm đệ tử trẻ tuổi ở phía sau.

Cách nàng xa nhất, quả nhiên chính là Lý Trường Thọ đang ngồi sau hồ lô.

Lý Trường Thọ cách một khoảng cách với những người khác, cơ thể luôn duy trì trạng thái căng thẳng, cũng không giống như những người khác yên tĩnh ngồi tu hành như vậy, đầu ngón tay trái đầu ấn hai tầm giấy bùa chú màu vàng.

Lưu Nhạn Nhi và Vương Kỳ ở trong bộ hồ lô, vào lúc này cũng đang yên tĩnh điều tiết khí tức.

Cách Tửu Cửu gần nhất chính là Hữu Cầm Huyền Nhã, nàng đang yên tĩnh ngồi yên phía sau Tửu Cửu một thước, thanh đại kiếm kia cũng nằm ngang ở trước người.

Phía sau Hữu Cầm Huyền Nhã, chính là Nguyên Thanh phong độ nhẹ nhàng nói: "Sư muội, lần này ta nhất định sẽ giúp muội tìm được Yếm Hỏa Minh Tâm thảo."

Hữu Cầm Huyền Nhã lại hơi nhíu mày, lạnh nhạt nói: "Nguyên Thanh sư huynh không cần vì ta hao tâm tổn trí, đây là chuyện ta tự thân tu hành, không cần người ở bên ngoài nhúng tay vào."

Nguyên Thanh lại cười ôn hòa, "Tóm lại thêm một người chính là nhiều hơn một phần cơ hội."

Hữu Cầm Huyền Nhã vẫn chưa nói thêm điều gì, tiếp tục nhắm mắt ngồi yên tĩnh, quanh người có từng tia khí tức hỏa vờn quanh, đẹp không góc chết.

"Xì" Tửu Cửu ở bên cạnh ngồi xem cũng vui lên, nhíu mày với Nguyên Thanh;

Nguyên Thanh làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ, tiếp tục ngồi cách phía sau Hữu Cầm Huyền Nhã ba thước, khóe miệng tươi cười dần dần nhạt đi.

“Sách, lại là một trò đùa lá rụng hữu tình mà nước chảy vô tình.”

Tửu Cửu nhấp một ngụm rượu tiên, vẫn chưa thỏa mãn, vô cùng dư vị, nhưng chỉ có thể lưu luyến treo hồ lô trở về bên hông.

Nàng dựa vào bên bờ miệng hồ lô, ngửa đầu nhìn vân thư vân quyển dưới bầu trời xanh thẳm, hơi xuất thần.

Cứ bay đi như vậy, Tửu Cửu lại không nhịn được sờ hồ lô bên hông, nhưng động tác do dự một chút rồi cũng dừng lại, nói một câu: "Phải bay qua Bắc Câu lô châu cần phải hai ngày ba đêm, các ngươi định ngồi yên tĩnh như vậy sao?

Vương Kỳ kia, hát một bài dân ca cho sư thúc nghe đi."

"Tửu sư thúc..." Hậu phương Vương Kỳ vội nói, "Con làm gì biết hát chứ?"

Tửu Cửu lập tức lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, "Vậy các ngươi ai biết? Trường Thọ, ngươi biết không?"

Lý Trường Thọ sắc mặt ngưng trọng lắc đầu, ngược lại thi triển truyền thanh chi pháp, nhắc nhở Tửu Cửu: "Sư thúc, hình như ở phía sau đám mây phía trên có bóng người."

"Hả?"

Tửu Cửu ngẩng đầu lên nhìn, lặng lẽ truyền thanh lại Lý Trường Thọ: "Ngũ bộ châu chi địa to lớn như vậy, Luyện Khí sĩ có thể phi thiên độn địa là vô số kể, đừng kinh ngạc, ở đây lại cách Độ Tiên môn của chúng ta không xa."

Mặc dù nói như thế, Tửu Cửu vẫn tỏa ra tiên thức, không lâu sau, tốc độ của hồ lô lớn cũng bắt đầu bình ổn.

Lại thêm một lát nữa, hồ lô lớn lơ lửng giữa không đứng yên bất động, Tửu Cửu vẫn ngồi dáng vẻ lười nhác kia, cao giọng hô: "Không biết mấy vị đạo hữu tở trên mây đi theo chúng ta lâu như vậy là muốn làm gì?"

Ngay lập tức, bốn người đang ngồi yên tĩnh trên hồ lô lập tức mở mắt ra, còn Lý Trường Thọ vẫn luôn quan sát ở phía sau, tay phải rút vào trong tay áo, ngón tay giữ lại trữ vật Pháp khí cho chính mình.

Phía sau đám mây, một đạo thân ảnh khôi ngô bay ra, người này mặc một tỏa áo giáp, khuôn mặt thô cuồng, toàn thân từ trên xuống dưới khí tức ngưng tụ rất dày đặc trên lưng treo một chiếc lưỡi búa rất to.

“Tiên nhân?”

Lý Trường Thọ cẩn thận cảm nhận được, hình như người này chưa thành tiên được bao lâu, cũng không cho chính mình quá nhiều uy áp.

Cách trăm trượng, hán tử khôi ngô này ôm quyền với Tửu Cửu, cất cao giọng nói: "Ta chính là Đông thần châu Hồng Lâm quốc điện tiền thủ tướng, chuyên tới để hộ vệ Lục công chúa điện hạ, nếu có chỗ mạo phạm, kính mong tiên trưởng đừng trách tội!"

"Lục công chúa?"

Tửu Cửu nghiêng đầu, quan sát hai nữ đệ tử ở phía sau;

Ánh mắt của Lý Trường Thọ cũng vô ý thức rơi vào khuôn mặt hơi tròn, có hơi chút khói lửa của Lưu Nhạn Nhi, nhưng Lưu Nhạn Nhi lại trực tiếp nhìn về phía một nữ đệ tử trẻ tuổi khác...

Bỗng nghe thấy Hữu Cầm Huyền Nhã dùng một giọng điệu cực kỳ lãnh đạm mở miệng nói:

"Trở về đi, không cần vì ta mà hao tâm tổn trí."

Công chúa? Điện tiền thủ tướng?

Lúc bọn họ muốn đi Bắc Câu lô châu lại đột nhiên hiện thân?

Chóp mũi Lý Trường Thọ hơi dựng ngược lên, ngửi được... một hương vị hệ thống bài võ nào đó.

"Điện hạ, mạt tướng là phụng mệnh của Quốc chủ đến đây, nếu trở về như vậy... Thật sự khó có thể phục mệnh!

Gần đây địch quốc đang rục rịch muốn động, Quốc chủ lo lắng bọn họ sẽ âm thầm ra tay với người, điện hạ, kính xin người cho phép mạt tướng xuất hành cùng người, đợi sau khi người trở về Độ Tiên môn, mạt tướng tự sẽ trở về."

Hữu Cầm Huyền Nhã khẽ nhíu mày, trên khuôn mặt xinh đẹp vốn không có cảm xúc gì kia, vào lúc này có không ít sự bất đắc dĩ.

Nguyên Thanh mở miệng khuyên nhủ: "Huyền Nhã sư muội, chúng ta muốn đi Bắc Câu lô châu, chỗ đó đều là hiểm địa, có thêm văn võ tướng quân cũng có thể có thêm người phối hợp với muội."

Lý Trường Thọ đột nhiên mở miệng, lạnh nhạt nói: "Lúc trước Nguyên Thanh sư đệ có quen biết vị Tướng quân này sao? Lúc nãy ta vẫn chưa nghe thấy tướng quân này báo cáo danh tính."

"Ừm, không sai." Nguyên Thanh nhìn Lý Trường Thọ rồi cười nói, "Ta và Huyền Nhã sư muội cùng nhau lớn lên, cũng cùng nhau bái vào trong Độ Tiên môn.

Vị Tướng quân này tên là Vũ Văn Lăng, là tướng lĩnh tín nhiệm nhất của phụ vương Huyền Nhã, ngày thường phụ trách bảo hộ bên cạnh phụ vương Huyền Nhã, lần này hắn chạy tới đây hộ vệ, hiển nhiên là tình thế có thể coi là có chút nguy hiểm."

Hóa ra nữ mặt đơ và đại nam ấm áp còn là thanh mai trúc mã...

Lý Trường Thọ chắp tay nói: "Là ta nhiều lời."

"Lục công chúa điện hạ." Vũ Văn Lăng nhíu mày hô.

Hữu Cầm Huyền Nhã nhìn về phía Tửu Cửu đang nằm nhoài trên miệng hồ lô, ánh mắt toát ra một chút thỉnh cầu.

"Không sao, không sao." Tửu Cửu tiên nhân nằm nhoài trên miệng hồ lô khoát khoát tay, giọng nói cũng có chút lười nhác, "Nếu là hộ vệ của nhà ngươi vậy thì cùng nhau đi đi, một đại khối đầu vừa mới thành tiên, ở trong tay ta cũng không lật nổi sóng gió gì.

Đại khối đầu này đi tới phía sau hồ lô rồi ngồi xuống đi.

Sau này không được nói lung tung, để cho ngươi đi theo thật ra cũng không ổn, cũng may trong môn quy không hạn chế đệ tử nhập môn khi đi ra ngoài không thể mang theo hộ vệ của mình."

Vũ Văn Lăng kia chắp tay nói: "Đa tạ Tiên trưởng."

Nói xong, đại khối đầu này vác cự phủ bay tới phía sau hồ lô lớn, ngón tay Tửu Cửu điểm một chút, tiên quang xung quanh hồ lô lớn từ từ mở ra một khe hở.

Lý Trường Thọ thấy thế, lặng lẽ bước lên hai bước, lại từ bên vòng qua hồ lô đi lên phía trước, chắp tay hỏi một câu: "Tửu sư thúc, đệ tử có thể ngồi phía sau người không?"

Tửu Cửu dở khóc dở cười, "Sao vậy, ngươi cũng hơn trăm tuổi còn sợ sao?

Lại đây ngồi đi, sư phụ ngươi nói ngươi có tính tình cẩn thận dè dặt, quả thật đúng là không nói sai mà."

"Lý sư huynh, mời ngồi ở đây, " Hữu Cầm Huyền Nhã chủ động đứng dậy, mang theo tia áy náy cười với Lý Trường Thọ, chủ động lui về phía sau hai bước.

"Làm phiền rồi." Lý Trường Thọ gật đầu, cũng không để ý phía sau có hai ánh mắt hơi sắc bén, bình tĩnh ngồi vị trí lúc nãy của Hữu Cầm Huyền Nhã.

Hai ánh mắt này vẫn đến từ Lưu Nhạn Nhi và Vương Kỳ, hiển nhiên là “ngoại trừ” có chút bất mãn đối với Lý Trường Thọ, có lẽ là cảm thấy mất đi khí phách mà đệ tử Độ Tiên môn bọn họ nên có.

Đương nhiên Lý Trường Thọ lựa chọn không để ý đến.

Tửu Cửu tiên nhân tiếp tục 'cưỡi hồ lô phi thiên' bay về phương bắc, dường như Lưu Nhạn Nhi và Vương Kỳ vì trào phúng Lý Trường Thọ, còn cố ý đi tìm Vũ Văn Lăng để bắt chuyện.

Nhưng mà, Vũ Văn Lăng này là một đại hán khôi ngô, tính tình lại trầm mặc ít nói, trong lúc ba người trò chuyện một hồi lâu, mấy lần cuộc trò chuyện đều đi vào ngõ cụt;